Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 492

Để quá trình luyện chế Tru Tiên đan được thuận lợi, Long gia chủ đã chủ động phái cao thủ đến tương trợ, thịnh tình không thể chối từ.

Hàn viện trưởng của học viện Vạn Hoàng cũng chủ động phái cao thủ giúp Vân Khê.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, Tru Tiên đan Vân Khê luyện chế chính là mục đích chung.

Chính nghĩa được ủng hộ cũng là chuyện đương nhiên.

Long Thiên Tuyệt an bài người Long gia và học viện Vạn Hoàng trong địa đạo được chuẩn bị trước đó, để sách lược vẹn toàn, chuyện này chỉ có ba người là hắn, Vân Trung Thiên và Vân Khê biết, ngay cả Đan Minh cũng không hay, công việc giữ bí mật vô cùng. Hiện nay, thế lực cao thủ này rốt cục trở thành đòn sát thủ của họ!

Sắc mặt nam tử mặc áo bào màu tro rốt cục có biến hóa, hắn khẽ híp mắt, lạnh giọng cười nói: “Thì ra các ngươi còn chưa tung hết thực lực, không tính là quá đần, nhưng cũng đừng cao hứng quá sớm. Ta dám một mình xông vào đây, không thể không để cho mình đường lui. Độc trên người bọn họ tên là Một Nén Nhang, ý nghĩa như tên gọi, trong vòng Một Nén Nhang, nếu không có giải dược mà nói… Khí tuyệt bỏ mình (die đó =’=).”

Vân Khê hơi chần chừ, loại độc này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của nàng. Nếu đủ thời gian, nàng nhất định có thể luyện ra giải dược, nhưng Một Nén Nhang thì quá gấp rồi!

“Ta biết, bây giờ trên người ngươi có bốn viên Tru Tiên đan, có lẽ giải độc cho bốn người là được, còn những người khác thì sao đây...... Ha hả, bọn họ đều bị ngươi liên lụy mà chết, ngươi nhẫn tâm không?” Nam tử kia điên cuồng cười, đoán chừng Vân Khê tất không dám mạo hiểm tính mạng của toàn trường.

“Nếu hiện tại các ngươi động thủ giết ta, giải dược lập tức bị phá hủy, các ngươi cũng có thể thử xem trong Một Nén Nhang có tìm được giải dược nào khác hay không?”

Lấy tính mạng của nhiều người như vậy để uy hiếp? Nàng hận nhất là bị người khác uy hiếp!

Những người trúng độc nghe hắn nói như vậy thì vội vàng lên tiếng.

“Vân đại sư, ngàn vạn không thể động thủ a!”

“Vân cô nương, đừng để hắn hủy giải dược.”

“Khốn kiếp, ngươi có biết kết quả của việc đắc tội Vân tộc chúng ta không hả? Mau mau giao giải dược ra đây!” Mấy người Hồng Liên phụ nhân đến lúc này còn muốn mượn danh tiếng Vân tộc hù dọa đối phương, Vân Khê rất muốn nam tử mặc áo bào màu tro kia nhìn không vừa mắt, một chưởng chụp chết bọn họ luôn.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta cho ngươi biết, muốn ta đi với ngươi, không có khả năng! Nếu muốn lấy giải dược đổi một mạng của bản thân, ta còn có thể thành toàn.” Trên mặt Vân Khê nổi lên một tia giận dữ, nhưng rất nhanh bị nàng khống chế, cao thủ tỷ thí, tuyệt đối không được có tâm tình riêng, người nào động trước, người ấy sẽ mất tiên cơ, cho nên càng là thời điểm tức giận, nàng càng phải bình tĩnh trấn định hơn.

Nam tử kia trầm mặc, hắn đánh giá thực lực đám cao thủ, vừa tính toán, vừa cân nhắc, một lúc sau, hắn xoay nhẹ Ngọc tiêu trong tay, khẽ cười nói: “Được, ta cho ngươi giải dược, nhưng ngươi phải tự thân tới chỗ ta mà lấy. Sư tổ vẫn thường nói Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc lợi hại tài giỏi đến chừng nào, lệnh ta nhất định phải tìm được nó. Nhưng đến nay, ta cũng chưa từng thấy được chỗ lợi hại của Tàn Hoa Bí Lục kia, không bằng chúng ta cược ba trận, thắng hai là thắng cả. Ngươi phải dùng tài nghệ trong Tàn Hoa Bí Lục tỷ thí. Nếu thắng được, ta lập tức hai tay dâng giải dược. Còn nếu ngươi thua, xin lỗi, ta đành hủy giải dược thôi, ngọc thạch câu phần (ngọc và đá cùng vỡ, tương tự được ăn cả ngã về không), dù sao có nhiều người cùng chết như vậy, ta cũng không quá cô đơn.”

“Ngươi quả là dân cờ bạc!” Vân Khê có chút không hiểu nổi người trước mắt.

“Ngươi nói không sai, ta trời sinh chính là dân cờ bạc! Rốt cuộc ngươi có dám ứng chiến hay không?” Ánh mắt hắn ta sáng ngời, tràn đầy hứng thú, gương mặt vốn bình thường lại có một đôi mắt hữu thần đến thế, rất không tương xứng về mặt thị giác.

Vân Khê suy tư chốc lát, quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên, lặng yên đem hai viên Tru Tiên đan để vào trong tay hai người, ý tứ không cần nói cũng biết. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần bọn họ ăn Tru Tiên đan, độc trên người tự nhiên giải được. Bất luận thế nào, nàng cũng muốn giữ được hai người họ, về phần những người khác, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

“Khê Nhi, người này tâm kế thâm trầm, nàng phải cẩn thận.” Long Thiên Tuyệt nắm chặt Tru Tiên trong tay, không đành dùng, bởi vì trong tay hắn vô cùng có khả năng chính là một mạng của mẫu thân hoặc của đệ đệ, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở chỗ Vân Khê.

Vân Trung Thiên không nói gì, cũng không dùng Tru Tiên đan, chẳng qua là hướng về phía Vân Khê gật đầu, tràn đầy tin tưởng.

“Vân cô nương.”

“Thiếu phu nhân.”

Cao thủ học viện Vạn Hoàng và Long gia rối rít nhìn Vân Khê, chỉ chờ nàng định đoạt ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức phát động công kích đối với nam tử mặc áo bào màu tro kia.

“Vân cô nương.”

“Vân đại sư.”

Người trúng độc lại nóng bỏng nhìn Vân Khê, giờ phút này, toàn bộ tính mạng bọn họ đều nằm trong tay nàng, sinh tử chỉ trong một suy nghĩ mà thôi. Bọn họ hi vọng Vân Khê tiếp nhận khiêu chiến của đối phương, đồng thời cũng lo Vân Khê sẽ thua bởi đối phương, cảm xúc mâu thuẫn dây dưa mỗi người.

Các vị đại sư Đan Minh, hay cao thủ Vân tộc, và cả những gia tộc khác nữa, tất cả đều nhìn chăm chú vào nàng.

Tại cột cờ cao nhất ở hội trường, hai bóng dáng đứng thẳng một trước một sau, toàn thân màu đen, sát khí bức người, rõ ràng chính là người lúc trước đuổi theo người thổi tiêu mà nay đã trở lại, chữ Thiên Nhất Hào và Độc Cô Mưu.

Hai người vẫn duy trì một khoảng cách tương đối, không gần không xa, nhìn như bình tĩnh mà đứng, kì thực dấu diếm sát cơ, chỉ cần một bên thư giãn một chút, bên kia sẽ lập tức xuất thủ, dồn đối phương vào chỗ chết.

Phương thức chung đụng kỳ lạ như vậy, e là chỉ có thể phát sinh giữa hai người bọn họ mà thôi.

“Tại sao ngươi không ra tay? Hắn giả mạo Liên Minh Thích Khách tung lời đồn...” Độc Cô Mưu vừa nhìn chằm chằm vào trận giằng co phía dưới vừa lên tiếng hỏi, theo hắn thấy, chữ Thiên Nhất Hào tuyệt đối có đủ thực lực giết chết nam tử kia, nhưng hắn lại không hề xuất thủ.

“Quy củ của ta, không thu tiền không giết người.” Lý do của hắn thật sự làm cho người ta nghe mà không thể tưởng nổi, ngụ ý chính là, hiện tại chưa có người nào xuất tiền mua mạng của nam tử mặc áo bào màu tro, cho nên hắn sẽ không giết. Nhưng lý do như vậy vào tai Độc Cô Mưu thì vô cùng được tán đồng. Chẳng phải trước kia bản thân mình cũng cố chấp và kiên trì như vậy sao?

Chữ Thiên Nhất Hào còn chưa nói hết lời: “Huống chi, sau lưng người này nhất định còn có kẻ đầu sỏ khác, lấy thực lực và tính cách kia, nhiều nhất cũng chính là chân chạy. Nếu ta không đoán sai, người này hẳn là Nhị chưởng quỹ ở Thịnh Bảo trai, còn được gọi là Nhện Độc, am hiểu nhất là nghiên cứu chế tạo các loại độc dược và thuật khôi lỗi (điều khiển con rối).”

“Thịnh Bảo trai?” Độc Cô Mưu kinh ngạc.

“Không sai! Kẻ đứng đầu Thịnh Bảo trai từ trước đến giờ vẫn luôn thần bí, Liên Minh Thích Khách chúng ta đã điều tra lâu rồi, có được không ít tin tức của bọn hắn, nhưng đến nay lại không cách nào điều tra rõ ràng thân phận thực của Đại chưởng quỹ bọn họ, chỉ biết người này rất có thể là nhân vật từ vạn năm trước, lai lịch ắt không nhỏ… Ta nghĩ kẻ chân chính thao túng chuyện này chính là tên Đại chưởng quỹ ấy, Nhị chưởng quỹ cùng lắm là ra mặt làm việc thay.” Chữ Thiên Nhất Hào kiên nhẫn giải thích một cách hiếm thấy.

Độc Cô Mưu gật đầu, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị, người trước mắt tựa hồ không có bất kỳ địch ý gì, ngược lại, mọi chuyện đều nói cho hắn nghe. Cảm giác này…thật ấm áp.

Rõ ràng là một thích khách lạnh lùng hai tay dính đầy máu tươi, vì sao lại có thể cho hắn cảm giác ấm áp như vậy?

Độc Cô Mưu trăm mối tơ vò.

Chữ Thiên Nhất Hào nhận thấy trầm mặc và nghi ngờ của hắn thì quay người nhìn hắn một cái, âm thầm phát ra một tiếng cười nhẹ.

Vân Khê suy tư chốc lát, đồng ý đánh cuộc với đối phương. Mặc dù nàng không hy vọng bị người ta bức bách đến nước phải tỷ thí, nhưng xem tình huống trước mắt, có lẽ đây là con đường duy nhất vẹn toàn.

“Ngươi nói đi, so cái gì?”

“Can đảm lắm!” Nam tử mặc áo bào màu tro than thở, cười đến rạng rỡ, hắn chắp hai tay sau lưng, cất giọng nói, “Ván đầu tiên, chúng ta tỷ thí tốc độ.”

Tay của hắn chỉ về phía trước, ngoài trăm bước có một lá cờ thêu ký hiệu Đan Minh dựng ngay trước khu chủ tịch.

“Thấy mặt cờ không? Chúng ta thi xem, người nào đoạt được cờ trước thì giành chiến thắng.”

“Đoạt cờ?” Ván này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó khăn thì cũng khó khăn. Bàn về Huyền giai, thực lực đối phương rõ ràng ở trên nàng, đơn thuần sử dụng khinh công, nàng nhất định phải thua. Nếu muốn thắng, khả năng duy nhất chính là thi triển Na Di thuật. Có lẽ đây mới chính là mục đích ván đầu tiên, muốn hiểu biết Na Di thuật trong Tàn Hoa Bí Lục.

Thôi, dù sao từ khi quyết định luyện chế Tru Tiên đan, bí mật nàng sở hữu Tàn Hoa Bí Lục gần như đã được công khai rồi.

Đã vậy thì cứ để nàng dùng tính mạng bảo vệ Tàn Hoa Bí Lục đi, dùng nó tới chinh phục mọi người!

Ánh mắt của nàng mãnh liệt bắn ra ngọc quang chói rọi, mang theo cường đại tự tin, đón nhận ứng chiến.

“Ta đếm tới ba, tỷ thí chính thức bắt đầu.” Nam tử mặc áo bào màu tro tùy ý cười, khóe mắt vững vàng tập trung vào vị trí ngọn cờ. Có chí thì nên có lòng tin.

Vân Khê đảo con ngươi, tầm mắt bị một sợi dây vô hình dẫn dắt hợp thành một đường với cờ. Chỉ nghe nam tử kia đếm ngược “Ba, hai, một......”, một chữ “Dời” cũng từ trong miệng nàng thốt lên.

Giờ khắc này, tất cả mọi người không chớp mắt, ngó chừng hai người nơi khởi điểm kia.

“Một!”

“Dời!”

Hai thanh âm đồng thời quát lên.

Hai thân ảnh đồng thời biến mất.

Khác biệt chính là, một thân ảnh màu đen lao về phía ngọn cờ, chợt lóe một cái đã vọt đi mười mấy bước, nhanh như sao băng; mà thân ảnh màu trắng đứng bên ngoài thì trực tiếp biến mất, không có bất kỳ dấu vết nào......

Toàn trường xôn xao, ủng hộ cho Vân Khê!

Đến tiểu hài tử cũng nhìn ra được là Vân Khê nhanh hơn.

Đột nhiên, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Khi Vân Khê lần nữa hiện ra, nàng chỉ còn cách cờ ba bước nữa, lại không biết nhận lực cản gì mà thân thể bị đẩy lùi về phía sau, suýt nữa bắn bay ra ngoài.

A!

Vân Khê hô nhỏ một tiếng, cảm thấy được trước người có lực cản cường đại chặn bước nàng lại, vị trí vốn nên xuất hiện là ở chỗ ngọn cờ, vậy mà cỗ sức mạnh này chặn mất mới khiến nàng hiện thân cách ba bước.

Lực lượng thật cường đại! Nàng dường như không cách nào đột phá được.

Đợi nàng ngẩng đầu lên, ngọn cờ đã chính xác nằm trong tay nam tử mặc áo bào màu tro rồi.

Hắn đang cười, nụ cười tràn đầy khinh miệt và nhục mạ.

“Na Di thuật, cũng chỉ đến thế.” Hắn nói.

Ánh lửa rực lên trong mắt Vân Khê. Lời của hắn giống như một cây đao đâm thật sâu, cắm vào giữa trái tim của nàng.

Cũng chỉ đến thế? Cũng chỉ đến thế sao?

Theo lý thuyết, Na Di thuật nàng thi triển là nên đến đích trước hắn mới đúng, mấu chốt là, trước khi nàng tới, hắn đã dùng niệm lực mạnh mẽ phong tỏa không gian quanh ngọn cờ, khiến nàng căn bản không thể đột phá, đành dừng bước ở ngoài phạm vi hắn khống chế trong niệm lực.

Đây là chênh lệch thực lực.

Đúng, ván này nàng thua! Nàng thua không phải do bản thân Na Di thuật, mà thua ở thực lực. Cách biệt vẫn còn quá lớn!

Hít sâu một hơi, Vân Khê cố gắng điều chỉnh tâm thái, chỉ mới thua một mà thôi, không có việc gì hết, còn hai ván nữa, nàng nhất định có thể thay đổi Càn Khôn!

Tuy Vân Khê lòng tin mười phần, những người khác lại không lạc quan được như vậy.

Tiếng oán trách thở dài xôn xao cả lên.

Thực lực hai người ai cao ai thấp đã quá rõ ràng, nam tử mặc áo bào màu tro thắng rất nhẹ nhàng mà không cần tốn nhiều sức. Bọn họ đem sinh tử của mình đánh cuộc trên người Vân Khê, có vẻ nhầm người rồi.

“Thảm! Nhất định phải thua! Đáng lẽ không nên tin nàng.”

“Thuật luyện đan của nàng đúng là cao minh, bất quá võ công cũng chỉ thế thôi sao, vì cớ gì chúng ta lại đặt cược trên người nàng chứ? Lần này bị hại thảm rồi.”

Tiếng nghị luận rì rầm truyền vào tai Vân Khê, nàng không khỏi cười lạnh.

Bọn họ nghĩ nàng nguyện ý tiếp nhận đánh cuộc thay họ đấy chắc? Nếu không phải hiện trường có không thân nhân và bằng hữu trúng độc, nàng mặc kệ thiên hạ ra sao! Mấy chuyện làm ơn mắc oán, Vân Khê này không ngốc, sao phải làm chứ?

Tự động vứt bỏ những nghị luận ngoài tai, Vân Khê mắt lạnh quét về phía nam tử kia, chủ động nói: “Ván đầu tiên là ngươi ra đề, ngươi thắng, như vậy ván thứ hai đến phiên ta.”

Thần sắc tự tin cao ngạo, Vân Khê nàng chưa bao giờ là loại người dễ dàng chịu thua.

Nam tử kia cúi đầu cười một tiếng, tuy là miệt thị, nhưng hắn không thể không thừa nhận, tốc độ vừa rồi đúng là rất nhanh. Nếu thực lực tương đương, hắn tuyệt đối không thể ngăn cản nổi. Sự thật chứng minh, Tàn Hoa Bí Lục cũng không phải đồ rách nát nhưng nó vẫn có thiếu sót.

Mà mục đích của hắn, chính là muốn tìm ra chỗ thiếu sót và nhược điểm ấy.

“Được, đề mục ngươi ra.”

Vân Khê quay đầu, tầm mắt đụng tới Long Thiên Tuyệt, hai người nhìn nhau cười một tiếng, linh quang hiện lên trong óc, nàng nhất thời có sáng kiến: “Ván thứ hai, trong thời gian mười giây, nếu ngươi có thể bắt được ta thì coi như ta thua, nếu không, chính là ngươi thua.”

“Mười giây?” Nam tử mặc áo bào màu tro nheo mắt lạnh, suy tư, “Ai làm giám khảo?”

Đây mới là vấn đề.

Ai làm giám khảo, so tần số và tốc độ, sự công chính ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả tỷ thí.

Cho nên, không thể chọn người của nam tử kia được, mà cũng không thể là mấy người đã trúng độc......

“Nếu nhị vị không ngại, để ta làm thì sao?” Chữ Thiên Nhất Hào lãnh khốc kiệm lời từ trước đến giờ đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Mọi người bấy giờ mới phát hiện sự tồn tại của hắn và Độc Cô Mưu, bởi vì vị trí hai người họ quá bí ẩn, bóng áo đen như hòa nhập vào cờ hiệu, rất khó để bị phát hiện.

Chữ Thiên Nhất Hào chủ động đứng ra làm giám khảo đã vượt khỏi dự đoán, nhưng, nếu bàn về công chính, thật sự thì bản thân hắn phi thường phù hợp, không thuộc bất kỳ phe nào, như vậy mới tuyệt đối công chính.

Sở dĩ chữ Thiên Nhất Hào làm như vậy là vì hắn vừa mới bị hấp dẫn bởi thuật pháp trong Tàn Hoa Bí Lục mà Vân Khê đã thi triển, nếu áp dụng thân pháp quỷ dị ấy vào thích khách, kỹ năng tất sát sẽ kinh người đến cỡ nào đây?

“Ta không có ý kiến!”

“Không thành vấn đề!”

Vân Khê cùng nam tử mặc áo bào màu tro đạt thành nhận thức chung, ánh mắt va chạm lẫn nhau, dường như có sấm sét vang dội tóe ra.

Mọi người nín hơi.

Ván thứ hai vô cùng quan trọng, nếu thắng, còn có một đường sinh cơ; nếu bại, chỉ có một tử lộ!

Mỗi người đều giảm nhẹ tiếng hít thở, tập trung vào chiến cuộc.

“Ván tỷ thí thứ hai, chính thức bắt đầu! Một, hai......” Thanh âm Thiên Nhất Hào lãnh khốc vang lên, từng chữ từng câu gõ vào đáy lòng mỗi người làm họ căng thẳng không thôi.

Ngay lúc tiếng thứ nhất vang lên, Vân Khê nhẹ nhàng phi lên, thân thể tựa một nhành liễu.

Nam tử mặc áo tro tự tin cười, không vội đuổi theo, hắn đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn Vân Khê phiêu dật nhanh nhẹn như gió. Nàng phi không nhanh không chậm, cười nhạt nắm bắt tất cả vào trong tầm mắt, mái tóc mềm phất nhẹ giữa không trung, xinh đẹp kinh người.

Hai người một động một tĩnh nhìn nhau, âm thầm tiến hành giao chiến.

Song phương vô cùng tỉnh táo. Thời gian từ từ trôi đi: “Ba, bốn, năm......”

Mọi người xem cuộc mà khẩn trương tới cực điểm, chỉ hi vọng dừng hình như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua, ván tỷ thí thứ hai mau chóng kết thúc.

Song, đây là chuyện không thể.

“Sáu, bảy......”

Hết thảy biến hóa đột phát ở chữ “bảy”. Nam tử kia bắt đầu xuất động. Lần xuất động này, thế như sét đánh lôi đình.

Mội bàn tay xuất ra mộc lực lượng khổng lồ như dòng nước xoáy, chộp về phía nàng, giây trước còn đương ở tại chỗ, đếm một cái, tay hắn đã chộp tới cổ Vân Khê.

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên đồng thời thót tim, dù biết Vân Khê nắm chắc mọi sự thì vẫn không nhịn được mà lo lắng. Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, nhanh đến khó có thể tưởng tượng nổi.

Điện, quang, hỏa, thạch, chỉ một khoảnh khắc như thế!

Vân Khê chìm vào giữa không khí, cả người hóa thành một dấu vết mờ ảo, gió phất lên, nàng đột nhiên biến mất...... Khắc này, nàng tựa như một tiên tử được trọng sinh đang phi thăng lên Thiên giới. Đẹp vô cùng.

Đến cuối cùng, bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất.

Hiện trường lại ồ lên!

Một người sống lù lù ra đấy đột nhiên mất tăm hơi.

Lại là Na Di thuật sao?

Ánh mắt mọi người càn quét bốn phía hội trường, muốn tìm được thân ảnh của nàng.

Song đồng của nam tử mặc áo bào màu tro chợt co rụt lại, rồi chợt trợn tròn, lấy tốc độ kinh người, hắn dùng thần thức tìm kiến toàn trường. Một khi phát hiện mục tiêu, lập tức có thể dùng niệm lực khống chế đối phương trước. Hắn tuyệt đối có thể làm được!

Song ——

Vân Khê hoàn toàn biến mất, không hề xuất hiện.

“Tám, chín......”

Dư lại một giây cuối cùng.

Nam tử mặc áo bào màu tro rống to một tiếng, kình lực bộc phát, nếu tìm không được người, vậy hắn đành phát động công kích toàn diện để thử may mắn một lần.

Huyền khí mạnh mẽ càn quét toàn trường, trên mặt mỗi người đều cảm đau đớn như dao cắt.

Mà Vân Khê thì sao? Nàng vẫn không xuất hiện.

“Mười!” Thanh âm Thiên Nhất Hào mạnh mẽ hữu lực đã dừng ở giây cuối cùng.

Ván thứ hai kết thúc.

Vân Khê, toàn thắng!

“Ngươi thắng! Đi ra!” Nam tử mặc áo bào màu tro thu thần thức và huyền khí lại, chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói.

Lúc này, toàn trường bộc phát một tràng hoan hô như sấm dậy.

Thắng! Vân Khê thắng!

Nói cách khác, bọn họ còn một đường sinh cơ.

Ánh mắt nam tử quét khắp mọi nơi, đột nhiên cảm giác mọi người đều nhìn mình, không đúng, không phải hắn, mà là phía sau! Chẳng lẽ......

Hắn giật mình hiểu ra, xoay người đối diện ánh mắt thông minh giảo hoạt phía sau, hắn nở nụ cười.

Thì ra là như vậy.

Thì ra, nàng vẫn núp sau lưng mình.

Thật là một cô nương giảo hoạt, cũng rất thông tuệ!

Đáy mắt hắn toát ra thần sắc thưởng thức, chợt lành lạnh sẵng giọng: “Ngươi rốt cuộc đã làm như thế nào? Ngươi không thể tránh thoát tầm mắt của ta.”

Vân Khê lui lại mấy bước, tự tin nhếch môi: “Cho ngươi một lời khuyên, vĩnh viễn đừng quá tin vào đôi mắt, bởi vì, ánh mắt con người thường không phải là thứ chân thật nhất.” (TND: Chả nhẽ Khê tỷ đã đổi nghề làm ninja?)

Nàng sao có thể nói việc kết hợp cả Na Di và Ẩn Thân thuật, lại lợi dụng tâm lý đã nhận định mình không dám tới gần của hắn để nín hơi núp sau lưng người ta được cơ chứ?

Khoảng cách gần như vậy, trong đầu nàng vô số lần hiện lên ý nghĩ một kiếm ám sát luôn, chỉ cần giết hắn là xong hết mọi chuyện. Nhưng nàng cũng biết rõ, mình xuất kiếm tuyệt đối không nhanh bằng tốc độ phản kích của hắn. Một khi động sát cơ, hắn sẽ nhận ra vị trí của nàng, cho nên chỉ có thể kiềm chế mà ẩn núp chờ thời gian trôi qua.

Cũng may là mười giây, một khi thời gian quá dài, nàng rất khó đảm bảo bản thân có chống đỡ nổi không nữa. Không thể không thừa nhận thực lực của hắn quá cường đại, chỉ một chút cũng sẽ làm bại lộ tất cả.

Bất luận quá trình như thế nào, kết quả vẫn là nàng thắng.

Một so một, đánh ngang tay!

Chỉ còn một ván cuối cùng định thắng bại.

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên hai người lại đồn thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Vân Khê vừa vặn quay đầu lại, giơ tay chữ V về phía hai người, lại cười ngọt nháy mắt mấy cái, dễ dàng vui đùa.

Hai người cũng thấy buồn cười, giờ này khắc này mà nàng còn hăng hái giỡn chơi, thật là kì quặc!

Nắm Tru Tiên đan trong tay, tùy thời có thể ăn nó giải độc, nhưng bọn họ không làm như vậy mà kiên định lựa chọn tin tưởng nàng.

Tin tưởng! Sử dụng toàn bộ niềm tin của bọn họ, đây có lẽ chính là sự cổ vũ tốt nhất cho nàng.

Vân Khê nhận được sự yên lặng ủng hộ ấy, cho nên mới tự tin như thế.

“Đây là chỗ tinh túy của thuật pháp Tàn Hoa Bí Lục thất truyền đã lâu trong Vân tộc chúng ta sao? Quá kỳ diệu! Không hổ là bảo bối Vân tộc, là kết tinh trí tuệ của tổ tiên.” Hoàng Liên đại nhân sợ hãi than nhẹ.

Hai mắt Hồng Liên đại nhân dấy đầy dục vọng nóng rực: “Khó trách Cung chủ trăm phương ngàn kế muốn lấy được Tàn Hoa Bí Lục, thuật pháp quả là tinh diệu tuyệt luân, xuất thần nhập hóa. Nếu nó có thể trở về trong tay Vân tộc, chúng ta lo gì không thể cường đại hơn nữa, lo gì việc chống đỡ ngoại địch chứ?!”

Trong lòng lại âm thầm tăng thêm một câu, nếu có thể nhận được Tàn Hoa Bí Lục, đừng nói vị trí ổn thỏa trong Vân Huyễn điện, được Cung chủ trọng dụng, thậm chí có khi mình còn tiếp nhận chức Cung chủ, trở thành tân chủ nhân Vân tộc cũng nên.

Ngọn lửa dã tâm và dục vọng tràn lan khắp đáy lòng, quyền lợi địa vị vốn đã vô cùng hấp dẫn rồi, giờ lại càng không có năng lực chống cự.

Tàn Hoa Bí Lục, nếu có thể chiếm được nó thì tốt biết bao...... (TND: Nằm đấy mà mơ đi:]])

“Tàn Hoa Bí Lục, không tồi, không tồi!” Chữ Thiên Nhất Hào vui vẻ, không tiếc cho hai lời khen liên tục.

Dư quang lướt qua, hàn quang bay vút, kiếm phong chợt đến.

Đinh!

Chữ Thiên Nhất Hào giống như đã phát hiện từ lâu, hắn lập tức bay nhanh như tên bắn, hiên ngang đánh bay trường kiếm từ vị trí bảy tấc trên mũi kiếm.

Độc Cô Mưu lao về phía trước, vội vàng thu kiếm.

Thời cơ tốt nhất đã bỏ qua, không thể ra tay nữa.

Độc Cô Mưu vừa xem xét biểu hiện của Vân Khê vừa không quên dò xét nhược điểm của chữ Thiên Nhất Hào, phàm là một khắc người kia hơi thư giãn một chút, hắn sẽ không do dự xuất thủ, muốn chiến thắng thì đó là cơ hội duy nhất.

Cơ hội như vậy, trôi qua rồi biến mất.

Vừa rồi hắn đã chuẩn xác nắm bắt được thời điểm Thiên Nhất Hào nói liên tục hai tiếng “không tồi”, đáng tiếc, đối phương cảnh giác quá cao, tốc độ quá nhanh, thực lực quá mạnh mẽ, hắn vẫn thất bại.

Dù vậy, hắn không giận, hắn có lòng tin mình sẽ tìm được cơ hội chiến đấu lần nữa.

Dưới đấu lạp, khóe miệng lạnh lùng của chữ Thiên Nhất Hào khẽ nhếch: “Ngươi quá nóng vội rồi, bây giờ ngươi căn bản không thể thương tổn ta được đâu.”

“Một ngày nào đó sẽ biết.” Bình tĩnh thu kiếm, Độc Cô Mưu lặng yên đứng bên chữ Thiên Nhất Hào, cứ như chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì.

Độ cong nơi khóe miệng chữ Thiên Nhất Hào từ từ lớn hơn, quả nhiên không nhìn lầm người, hắn rất mong đợi cái ngày đối phương có thể làm hắn bị thương.

“Vân viện trưởng, cố lên!”

“Thiếu phu nhân, cố lên!”

Cao thủ học viện Vạn Hoàng như được chấn hưng tinh thần, bọn họ vì có một vị thừa kế viện trưởng như vậy mà tự hào, Vân Khê chiến thắng, trên mặt bọn họ cũng rạng rỡ hơn.

Cao thủ Long gia thì càng hưng phấn hơn thế, đây là Thiếu phu nhân nhà bọn họ, là cô gái được Bích Thủy Thiên Tâm chọn lựa, là chủ mẫu tương lai của Long gia, quan hệ chặt chẽ như vậy so với viện trưởng rách nát gì đó còn gần hơn một tầng. Tâm tình bọn hắn không cần nói cũng biết.

“Tàn Hoa Bí Lục, đây là Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc! Vân cô nương đã vận dụng thuật pháp trong đó đến mức xuất thần nhập hóa như vậy, ta tin cô nương ấy nhất định có thể thắng ván kế tiếp.” Đan Minh Chủ tin tưởng nhìn Vân Khê, ông thấy bản thân vô cùng may mắn khi chiêu dụ được một vị Luyện Đan Sư xuất sắc như vậy, cũng vì Đan Minh mà tăng thêm một vị mãnh tướng thực lực siêu quần.

Lời của ông vừa dứt, mấy vị nguyên lão Đan Minh bên cạnh cũng bắt đầu nghị luận.

“Ván thứ ba sẽ so tài gì đây? Hy vọng Vân đại sư tiếp tục ra đề, chiếm quyền chủ động, như thế mới có tăng xác suất chiến thắng lên cao.”

“Người kia đâu phải đồ ngu, chắc chắn sẽ không theo ước nguyện của chúng ta. Theo ta đoán thì ván thứ ba nhất định càng khó khăn hơn hai trận trước, hi vọng Vân đại sư có thể thuận lợi chiến thắng.”

“Vân đại sư nhất định sẽ chiến thắng!”

Trong vô hình, chúng luyện đan đại sư và các nguyên lão Đan Minh rối rít nhét Vân Khê vào hàng ngũ của mình. Vân Khê đã giành được sự tôn kính từ tận đáy lòng bọn họ. Từ đầu đến cuối nàng luôn vì mọi người mà tiếp nhận khiêu chiến của đối phương, nàng đáng giá để được tôn trọng và tín nhiệm như thế.
Bình Luận (0)
Comment