Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 541

Trong vòng chiến, Hồng Liên đại nhân giận dữ, nàng vừa ứng phó với huyễn thú Cửu Vĩ Hồ hung mãnh công kích, vừa ứng phó Kinh Hồng kiếm lén lút đánh lén, nàng khổ không thể tả.

Thực lực của Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, cực kì vượt ra ngoài suy đoán của nàng, kiếm thuẫn tại thời điểm va chạm lực, hoàn toàn vỡ vụn phát tán.

Kiếm khí một khi tan rã, trong cơ thể nàng huyền khí bị cắn trả, nội tức toàn thân tán loạn.

Còn có Kinh Hồng kiếm vụng trộm đánh lén, đem bảo kiếm trong tay nàng một lát bị cắn nuốt nửa đoạn, một lát lại bị cắn nuốt nửa đoạn, không đến trong chốc lát, bảo kiếm trong tay nàng chỉ còn lại liễu một thanh không có thanh kiếm cùng mũi kiếm, xác thực mà nói, kia căn bản là một cái chuôi kiếm!

Có thể nói, từ lúc Cửu Vĩ Hồ huyễn thú xuất hiện, bắt đầu ngăn cản kiếm thuẫn của nàng, nàng vẫn đang ở thế hạ phong.

Nhưng hết lần này tới lần khác chủ nhân của Cửu Vĩ Hồ huyễn thú cùng Kinh Hồng kiếm -Vân Khê cực kì vô sỉ, nàng rõ ràng chiếm thượng phong, lại còn ở bên kia muốn chết thực sự hết sức hô cái gì mà: “Hồng Liên đại nhân, ngươi thật nham hiểm! Ngươi nghĩ đuổi tận giết tuyệt sao?”, “Sĩ khả sát bất khả nhục!”, “Ta chết thật oan a!”……

Trời, cõi đời này còn có người so sánh với nàng vô sỉ hơn sao?

Liệt tổ liệt tông Vân tộc ở trên cao, nếu các người trên trời có linh, xin mời các người nhanh lên lộ vẻ hiển linh, đem yêu nữ này đi đi!

Ta van cầu các ngươi!

Hồng Liên đại nhân vừa tức vừa giận, nàng cũng không thể vì làm sáng tỏ sự thật, cũng học bộ dạng của Vân Khê, hô to “Sĩ khả sát bất khả nhục!”, “Ta chết được oan a!” Những điều như vậy nói được sao? Đánh chết nàng, cũng sẽ không la lên như vậy, quá mất mặt!

Nhưng là không làm sáng tỏ sự thật có thể làm sao bây giờ? Muốn đánh mà không đánh lại, muốn mắng nàng cũng không biết nên mở miệng mắng từ đâu, Vân Khê người này thật sự là mắng không đủ!

Không còn cách nào, chỉ có kiên trì, liều chết đánh một trận!

“Vân Khê, ngươi đừng đắc ý quá sớm! Ta hôm nay muốn thề đánh cùng ngươi một trận, không phải là ngươi chết chính là ta, không chết không thôi!”

“Thật sao? Không chết không thôi?” Vân Khê cố ý cắt câu lấy nghĩa, oa oa gào lên kêu rên, “Hồng Liên đại nhân, ngươi đã làm cho ta không có đường để lui, ngươi còn muốn theo không chết không thôi? Ngươi cũng quá ác độc đi? Trời cao có đức hiếu sinh, ngài thân là sứ giả đại nhân Vân Huyễn điện, hẳn là trong lòng còn có suy nghĩ lương thiện, phát huy mạnh mỹ đức tốt đẹp của tổ tiên Vân tộc mới đúng, tại sao có thể thích giết chóc thành tánh như thế? Ngài xứng làm sứ giả đại nhân Vân Huyễn điện sao?”

Hồng Liên đại nhân đang muốn mở miệng phản bác, Kinh Hồng kiếm ăn uống no đủ đột nhiên cua ngoặt một vòng lớn đẹp mắt, hăng hái đâm vào giữa lưng Hồng Liên đại nhân, lại thật nhanh đâm ra. Chiến lợi phẩm là một thân máu chảy đầm đìa, Kinh Hồng kiếm đắc ý trở lại bên cạnh Vân Khê, mũi kiếm lắc lư, giống như là muốn xin phần thưởng từ nàng.

Vân Khê vươn ra hai ngón tay, ở trên mũi kiếm dùng sức bắn ra: “Biết điều một chút cho ta tránh về đi, sau này thì sẽ ngươi được nhiều lợi!”

Kinh Hồng kiếm ong ong kêu to mấy tiếng, tựa hồ không hài lòng lắm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lui về liễu chỗ nó nên đi.

Kiếm khí hỗn độn vây quanh vòng chiến, ngưng kết thành kén, đem vòng chiến bên trong cách ly tầm mắt người bên ngoài, cho nên ngoài vòng chiến mọi người không cách nào thấy trên mặt Hồng Liên đại nhân vẻ mặt giờ phút này bình tĩnh như thế nào. Không sai, là vẻ mặt bình tĩnh. Bởi vì Kinh Hồng kiếm xuyên qua tim tốc độ quá là nhanh, nhanh khiến thời gian để nàng có thể kịp phản ứng cũng không có, trái tim tan vỡ, nàng bị mất mạng!

Sa mặt che đậy ở trên trước mặt nàng theo kiếm khí từ từ bay xuống, khuôn mặt hiện đầy chấm đỏ xấu xí, bày ra dưới gót Vân Khê, kẻ đầu têu Vân Khê không ngờ không nhịn được, nôn xuống một chút. Rõ ràng chính nàng điều chế mỹ nhân lộ, độc tính của nó như thế nào, bệnh trạng như thế nào, nàng rõ như lòng bàn tay, nhưng mà chỉ khi nàng thật sự nhìn thấy vật thí nghiệm sống xong, vẫn bị buồn nôn.

A di đà Phật, nàng có phải thật là tà ác không?

Không kịp suy ngẫm, Vân Khê một túm nhấc lên vạt áo Hồng Liên đại nhân, đem nàng ném cho những cao thủ nhân lúc hỗn loạn cứu phạm nhân, để cho bọn họ đem thi thể Hồng Liên đại nhân cùng các tộc nhân cấm kỵ nhất tộc đều mang đi.

Những cao thủ trong này, nàng biết Vân Dương cùng Hương Lâu, cũng có cao thủ nàng không nhận ra. Bọn họ trong có nhiều người thân thủ bất phàm, trong khoảng thời gian ngắn, đã chế phục được cao thủ Vân Huyễn điện, kéo các nàng chạy trốn ở một đầu khác của đường cái.

“Đa tạ Hồng Liên đại nhân hạ thủ lưu tình! Tại hạ nhất định sẽ đúng hạn đi trước Vân Huyễn điện tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, không phụ sự kỳ vọng của Hồng Liên đại nhân…..”

Kiếm khí ngưng tụ thành vòng chiến từ từ tản đi, vòng chiến bên trong chỉ còn lại có hai người Vân Khê cùng Vân Trung Thịnh, mọi người nghe được Vân Khê tại chỗ hô lớn hướng phía trước một nhóm người nhanh chóng biến mất ở cuối phố. Một màn này rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ trong đầu hết lần này đến lần khác, thật giống như thực sự thật chân tướng là Hồng Liên đại nhân không đành lòng sát hại Vân Khê, hạ thủ lưu tình đối với nàng, Hồng Liên đại nhân mắt thấy gần đến giờ tiến hành Thánh nữ tổng tuyển cử, lại có những cao thủ khác đến đây truyền đạt tin tức, thúc giục các nàng lập tức chạy tới nơi tiến hành Thánh nữ tổng tuyển cử khác vậy nên Hồng Liên Đại người gấp rút dẫn dắt bọn thủ hạ của nàng nắm chắc thời gian chạy tới Vân Huyễn điện……

Bộ dạng này phù hợp với hình ảnh trước mắt a!

Có nguyên nhân có kết quả, còn hơn Hồng Liên đại nhân mạnh mẽ thể hiện lòng nhân từ, một đời sứ giả Vân Huyễn điện, rất mực khiêm tốn, phải nên như thế!

Không có gì sơ hở, rất nhiều người trong nội tâm đều tin câu chuyện như thế, bọn họ căn bản chưa từng nghĩ đến, trong chuyện xưa rất mực khiêm tốn, Hồng Liên đại nhân có lòng nhân từ đã bị người ta giết chết, mà hung thủ giết người hiện công khai đứng ở trước mắt mọi người, đang không ngừng ca tụng mỹ đức của Hồng Liên đại nhân.

“Hồng Liên đại nhân không hổ là người Vân Huyễn điện nhân từ nhất, là sứ giả đại nhân từ ái nhất, ta được gặp ngài, khiến ta đối với Vân Huyễn điện, đối với cả Vân tộc chúng ta đều tràn đầy lòng tin, chờ sau khi ta được tuyển làm Thánh nữ, ta nhất định sẽ nghe theo Hồng Liên đại nhân, có tấm lòng nhân từ bác ái, tạo phúc cho Vân tộc, cho Vân tộc chúng ta hướng tới tương lai huy hoàng tráng lệ!”

Vân Khê bày ra bộ dạng vĩ nhân uy vũ, một tay chắp sau lưng, một tay giơ lên cao, khẳng khái tuyên ngôn, những lời này cũng không phải tất cả đều là nói bừa, tạo phúc cho Vân tộc, khiến Vân tộc càng thêm huy hoàng, là phát ra từ cho nội tâm của nàng, đích thực là chí nguyện to lớn chân thật. Nàng hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ từ tộc nhân, nàng biết rõ được long dân người được thiên hạ! (TM: hãy nhận e làm đồ đệ, plzzzzz)

Trong đám người, một lão giả lớn tuổi đứng dậy hứa hẹn: “Tốt! Cô nương này chí nguyện to lớn, chính là may mắn của Vân tộc ta. Mới vừa rồi, tất cả mọi người thấy được, cô nương có thể triệu hồi ra Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, có thể thấy được thiên tư cùng huyết thống không giống bình thường. Vân tộc chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng người thật sự có thể gọi về Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, sau Vân Huyên, trăm ngàn năm qua, cô nương này là người duy nhất! Chỉ bằng vào điểm này, lão phu kết luận cô nương tuyệt đối là quý nhân Vân tộc, huyết thống cao quý, thiên tư phi phàm. Ngoài ra, mới vừa lão phu cũng tận mắt nhìn thấy cô nương đối xử với một đứa bé bị người lợi dụng như thế nào, ngươi vì bảo vệ đứa bé, không để cho hắn bị thương tổn mà lấy thân thể chính mình ra ngăn cản nguy hiểm. Ngươi có lòng thương yêu tộc nhân, đầy đủ phẩm chất của một Thánh nữLão phu cùng người nhà lão phu đều nguyện ý ủng hộ cô nương, hi vọng cô nương có thể thuận lợi được tuyển Thánh nữ!”

Lão giả có uy vọng cực cao ở trong dân chúng, thời điểm ông đang nói những lời này đám người chung quanh hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, thật giống như một đám học sinh ở lắng nghe thầy đồ dạy bảo. Lời của ông vừa xong, những người chung quanh rối rít hưởng ứng, tỏ vẻ nguyện ý ủng hộ Vân Khê được tuyển Thánh nữ.

Trong lúc nhất thời, trên cả con đường cái đều có cùng một âm thanh phiêu đãng.

Vân Khê liền phấn chấn tinh thần, hướng lão giả cảm kích còn sáng rỡ cười một tiếng: “Cám ơn tiền bối, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người! Thời gian không còn nhiều, ta phải lập tức phải tới Vân Huyễn điện, nếu không sẽ bỏ qua giờ tiến hành Thánh nữ tổng tuyển cử.”

Vân Trung Thịnh dịu dàng liếc nhìn nàng, lại nhìn lão giả một chút, nói: “Mậu công, Vân Khê cô nương bây giờ trên người còn lưng đeo thân phận cấm kỵ nhất tộc, ta sợ cao thủ Vân Huyễn điện mượn cơ hội làm khó nàng, cố ý gây khó khăn, không biết có thể hay không xin Mậu công dẫn đầu bách tính, cùng nhau đi trước Vân Huyễn điện, vì Vân Khê cô nương trợ trận?”

Vân Khê hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới điều này, nếu như phía sau của nàng có bách tính toàn thành toàn lực ủng hộ giúp đỡ, như vậy nàng nắm chắc cơ hội được tuyển Thánh nữ càng nhiều hơn một tầng. Mặc dù không có được tuyển, cao thủ Vân Huyễn điện cũng không thể làm gì nàng, bởi vì có dân chúng toàn thành đang nhìn đây.

Nàng cảm kích nhìn Vân Trung Thịnh một cái, Vân Trung Thịnh nhẹ lắc đầu, nói thầm: “Đây cũng là chủ kiến của Thiên sư huynh ngươi, Mậu công là ta cùng Thiên sư huynh cùng nhau mời tới trợ trận cho ngươi.”

Thì ra là như vậy.

Khó trách sẽ có người đột nhiên đứng ra ủng hộ nàng, hóa ra là có bọn họ sau lưng sắp đặt.

Đúng rồi, lúc trước nàng cũng không trông thấy vị lão giả này ở trong đám người, hắn giống như là sau lại mới xuất hiện.

Ca ca thật là dụng tâm a……

Nhìn lại, hướng về ánh mắt ôn hòa của huynh trưởng ở trong đám người đưa tới, Vân Khê mím môi, cảm động mà cười.

“Tốt, chư vị……” Lão giả cất giọng, đột nhiên hướng về phía mọi người vây xem nói, “Thánh nữ tổng tuyển cử cùng tương lai tiền đồ Vân tộc chúng ta gắn bó chặt chẽ, chọn người đảm đương vị trí Thánh nữ, nhất định tất cả mọi chuyện lấy suy nghĩ cho Vân tộc chúng ta cùng dân chúng Vân tộc làm đầu. Lão phu sống bao nhiêu năm nay, muốn trước khi xuống mồ được thấy Vân tộc chúng ta lớn mạnh. Lão phu tin tưởng vào ánh mắt mình, Vân Khê cô nương nhất định sẽ dẫn dắt Vân tộc chúng ta, tương lai càng thêm phồn vinh thịnh vượng! Xin mọi người đi theo lão phu, cùng nhau hộ tống Vân Khê cô nương đi trước Vân Huyễn điện, cho mọi người chúng ta trở thành hậu thuẫn của nàng, giúp nàng thuận lợi đăng cơ Thánh nữ vị, có được không?”

Lão giả thanh âm trầm bồng du dương, tràn đầy lực hấp dẫn.

Nhiệt huyết sôi trào cổ động, tất cả mọi người tại chỗ cùng kêu lên hô to lên.

“Đi, chúng ta cùng nhau hộ tống Vân Khê cô nương đi Vân Huyễn điện! Nếu Vân Huyễn điện đối với Vân Khê cô nương bất công, chúng ta tuyệt đối không đồng ý!”

“Cùng nhau tới Vân Huyễn điện đi! Chúng ta ở ngoài Vân Huyễn điện, chờ kết quả cuối cùng Thánh nữ tổng tuyển cử.”

“Mậu công, chúng ta đều ủng hộ ngài! Ngài ủng hộ người nào, chúng ta sẽ ủng hộ người đó!”

“Mậu công, ngài là lão nhân sáng suốt nhất Vân tộc chúng ta, chúng ta đều nguyện ý tin tưởng ngài!”

“……”

Vân Khê ở trong biển người, đội ngũ mênh mông cồn cuộn, hướng Vân Huyễn điện lên đường. Sau khi biển người đi, trên đường cái lập tức trở nên vắng ngắt.

Đoàn người Hách Liên Tử phong cùng Nhị chưởng quỹ từ chỗ cao nhảy xuống, trở xuống đến giữa đường lớn, xa xa trông về nơi đám người từ từ rời đi, Nhị chưởng quỹ cảm khái không dứt: “Không nghĩ tới sau lưng Vân Khê có nhiều người như vậy đang giúp nàng, ván này thật sự là rất hay, bọn họ ở nơi này là đi hộ tống, rõ ràng chính là đi bức vua thoái vị. Nhưng nếu hôm nay Thánh nữ tổng tuyển cử không chọn Vân Khê làm Thánh nữ, bách tính tất loạn, Vân Thành tất loạn, chiêu này cũng không biết là ai nghĩ tới, ngoan độc đủ tuyệt!”

Hách Liên Tử Phong nở nụ cười rét lạnh, không phát biểu bất kỳ điều gì, yên lặng nhìn đám người một lát, cất bước đi theo.

Nhị chưởng quỹ cẩn thận quan sát thần sắc chủ tử, cảm giác, cảm thấy chủ tử mấy ngày nay có chút khác thường, rốt cuộc là khác thường chỗ nào, hắn nói không ra, tóm lại chính là có nhiều cảm giác, làm cho người ta dễ dàng thân cận rồi, không giống như thời điểm vừa trở về, lạnh như băng đáng sợ.

Trên đường cái rất nhanh lại trống rỗng, vẫn ẩn nấp ở trong rạp bên trong tửu quán, hai người Vân Tam gia cùng Hoa Oánh Oánh dạo bước đi tới đầu đường, hai người sắc mặt đều có chút ít đen chìm, thậm chí buồn nản cùng không cam lòng.

“Vân Khê rốt cuộc được cái vận chó gì, tại sao luôn luôn được quý nhân tương trợ? Lão nhân kia coi là thứ gì, tùy tùy tiện tiện nói mấy câu, sẽ đem mọi người đầy đường lui đi, quá bực bội rồi!” Hoa Oánh Oánh dậm chân, tức giận sẳng giọng.

Vân Tam gia nhìn tới phương xa, lâm vào trầm tư: “Mậu công cũng không phải là người bình thường, hắn ta là một vị thần y Vân tộc, đồng thời cũng là trí giả. Những đại phu nổi danh khác đều chỉ xem bệnh cho người hiển quý, khinh thường xem bệnh cho dân chúng bình dân, mà hắn thì bất đồng, hắn không sợ quyền thế, tâm lo dân chúng, phàm là dân chúng nghèo khổ đi chỗ của hắn chữa trị, hắn không thu tiền, ngược lại lấy tiền tài tiếp tế dân chúng, dân chúng sâu sắc ủng hộ cùng kính yêu. Trong ngày thường, Vân Trung Thiên rất gần gũi với hắn, theo ta đoán lần này Mậu công chính là do Vân Trung Thiên mời tới, trợ trận cho muội muội.”

Hắn bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Vân Trung Thiên! Tiểu tử này giảo hoạt đa đoan, giỏi mưu lược, những năm này âm thầm ở Vân Thành gây dựng thế lực của mình, cho là ta không biết? Sớm muộn gì ta sẽ bắt được nhược điểm của hắn, để cho hai huynh muội bọn họ đều không thể đặt chân ở Vân Thành!”

“Lôi những thứ này ra có ích lợi gì? Trước mắt quan trọng nhất chính là phải ngăn cản Vân Khê lên làm Thánh nữ như thế nào! Hồng Liên chết tiệt, chỉ giỏi ở trước mặt của ta ngang ngược kiêu ngạo, ta còn tưởng nàng có nhiều tài giỏi thế nào, thì ra là cũng chỉ được như thế.” Hoa Oánh Oánh nói.

Vân Tam gia đưa tay, ôm trên đầu vai của nàng, nhỏ giọng an ủi: “Đừng nóng vội! Vân Khê không dễ dàng lên làm Thánh nữ như vậy.”

Hoa Oánh Oánh đáy mắt mỵ quang vừa chuyển, hăng hái bừng bừng hỏi: “Nói như thế nào?”

Vân Tam gia rủ rỉ nói tới: “Ta nghe nói cung chủ mấy ngày nay thân thể bị bệnh nhẹ, vẫn nhốt mình trong phòng, đã lâu không đi ra ngoài gặp người. Ta cố ý mượn cơ hội đi Vân Huyễn điện một chuyến, muốn gặp nàng, dò thăm một chút tình huống cụ thể của nàng, ai ngờ vừa vặn đi tới cửa phòng nàng đã nghe thấy nàng mắng to Vân Khê. Nói Vân Khê hình như hại nàng hủy dung, còn văng phân lên mặt nàng, nàng muốn đem Vân Khê rút gân lột da……… Ta sau đó lại hỏi thăm một chút, nghe nói là cung chủ nhốt Vân Khê tại Cấm Cung, vốn định vây chết nàng ta, ai ngờ ngược lại, nàng ta đào thoát được, lại còn nhổ tận gốc linh thụ trong Cấm Cung. Chậc chậc, xảy ra chuyện lớn như thế, cung chủ không nổi điên tức chết mới là lạ, lần này Vân Khê đắc tội cung chủ, nàng ta chạy trời không khỏi nắng. Lấy hiểu biết của ta đối với tính tình cung chủ có thù tất báo, Vân Khê muốn thắng cử ở Thánh nữ tổng tuyển, cơ hội căn bản là cực kỳ bé nhỏ. Ta thậm chí dám nói, Vân Khê muốn đi vào hội trường tổng tuyển cử đều rất khó khăn……”

“Thật?” Hoa Oánh Oánh ánh mắt bỗng dưng tỏa sáng, lộ ra vẻ vui mừng, nàng vỗ tay nói, “Thật tốt quá! Nên hảo hảo mà giáo huấn một chút Vân Khê, không thể để cho nàng ta quá đắc ý! Đi, chúng ta đi theo nhìn một chút, không thể bỏ qua trò hay lần này.”

Hai người vì thế bước nhanh đuổi theo sau.

Thật đúng là để cho Vân Tam gia nói trúng, Vân Khê muốn thuận lợi tiến vào hội trường tổng tuyển cử cũng là một chuyện khó khăn, nàng mới vừa tới đến trước Vân Huyễn điện, thì mười tên cao thủ dàn trận ngăn nàng, như lâm đại địch.

Mười tên cao thủ trong này, cầm đầu chính là một vị Liên sứ, Vân Khê chưa từng trông thấy, nghe nói là một trong thập đại Liên sứ – Bạch Liên sứ, còn lại mấy tên cao thủ thực lực cũng không tầm thường, tất cả ánh mắt sắc bén, lấp lánh hữu thần, đối với Vân Khê tràn đầy địch ý.

“Vân Khê, cung chủ hạ lệnh, không cho phép ngươi tiến vào Vân Huyễn điện một bước! Cung chủ còn hạ lệnh, một khi phát hiện hành tung của ngươi, liền lập tức tróc nã ngươi!” Bạch Liên sứ nói.

“Đuổi bắt ta? Tại sao?” Vân Khê cười lạnh.

“Ngươi có ba tội lớn, thứ nhất, ngươi giết chết Tứ phu quân của cung chủ, tội ác tày trời; thứ hai, ngươi đánh cắp linh thụ trong Cấm Cung, hủy hoại Cấm Cung Vân tộc ta thần thánh vô cùng, tội đáng chết; thứ ba……” Bạch Liên sứ ý vị thâm trường liếc nhìn thoáng qua Vân Trung Thịnh bên cạnh Vân Khê, tự tiếu phi tiếu, “Thứ ba, ngươi dụ dỗ Thịnh công tử, khiến hắn không tuân lệnh cung chủ, tự tiện rời khỏi Cấm Cung, ngươi tội không thể tha thứ!”

TMD! Vu oan giá họa, còn làm bộ làm tịch, Vân Khê phục các nàng rồi!

“Các ngươi nói ta dụ dỗ Thịnh công tử? Các ngươi cũng là chính miệng hỏi hắn một câu, đến tột cùng là ta dụ dỗ hắn, hay là hắn không cách nào dễ dàng tha thứ mẫu thân của mình đích thân giết chết cha của mình, cho nên mới tức giận rời đi?”

“Chớ nói!” Vân Trung Thịnh đáy mắt phun ra ngọn lửa, hai bên huyệt Thái Dương của hắn gân xanh nổi lên, nghĩ đến cha mình chết thảm, hắn liền hận, hận đến đau lòng! Bởi vì hung thủ giết người không phải ai khác, đúng là mẹ ruột hắn……

“Xin lỗi.” Vân Khê áy náy liếc hắn một cái, biết không nên vạch trần vết sẹo thương thế của hắn.

“Bạch Liên đại nhân, phụ thân ta rốt cuộc là chết như thế nào, ta rõ ràng nhất. Hôm nay Vân Khê cô nương phải vào Vân Huyễn điện tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, nếu không nghe lời, không chỉ ta không đáp ứng, dân chúng toàn thành cũng sẽ không đáp ứng! Các ngươi muốn truy bắt nàng, cứ việc thử một chút!” Vân Trung Thịnh căm phẫn mà rút kiếm, ánh mắt phun lửa giận, thẳng tắp trừng hướng Bạch Liên đại nhân.

“Chư vị, tất cả mọi người thấy được, những người này không phân tốt xấu, vu tội Vân Khê cô nương, muốn ngăn cản nàng tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, bụng dạ khó lường. Mọi người cùng nhau đem vây bọn họ lại, mở một con đường giúp Vân Khê cô nương, đưa Vân Khê cô nương tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử!” Nghe theo sự hiệu triệu của Mậu công, biển người ùa lên, trong chốc lát đem Bạch Liên đại nhân cùng hơn mười tên cao thủ hết thảy vây quanh, Bạch Liên đại nhân cùng thủ rất không nghĩ tới tình hình sẽ phát triển như thế, không khỏi tinh thần luống cuống, nhưng ngạo khí trong lòng không cho phép nàng thỏa hiệp.

“Các ngươi hết thảy lùi xuống cho ta! Nếu không cũng đừng trách ta không khách khí, động thủ giết các ngươi!”

“Bạch Liên đại nhân, ngươi sẽ không thật ngu xuẩn như vậy, muốn giết dân chúng toàn thành sao?” Vân Trung Thiên lúc này từ trong đám người đứng dậy, hắn đứng ở trước đám người, khí vũ hiên ngang, tư thế trích tiên, hắn cất cao giọng nói, “Ngươi nhìn cho rõ ràng, đứng ở chỗ này, toàn bộ cũng là dân chúng Vân Thành ta. Bọn họ có một ít là thân nhân của ngươi, có một ít là trưởng bối của ngươi, không có bọn họ, làm sao có Vân tộc ta phồn thịnh hôm nay? Ngươi có thể giết người, ngươi cũng có thực lực có thể đem phần lớn dân chúng nơi này đều giết, nhưng ngươi phải nhớ rõ ràng, Vân tộc không có bọn họ, còn có cái gì tồn tại đúng nghĩa?”

Bạch Liên đại nhân tròng mắt, đáy mắt mâu quang lóe lên, nàng mới vừa phân tấc rối loạn, mới có thể nói nhảm một phen như vậy. Sau khi bình tĩnh lại, nàng biết mình tuyệt không có thể đụng chạm nhiều người tức giận, một khi nàng đại khai sát giới, như vậy bách tính Vân Thành sẽ hoàn toàn đại loạn, khơi mào một cuộc Đại huyết án.

Nàng chẳng qua phụng mệnh tới ngăn cản Vân Khê đi trước tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, bản thân nàng cùng Vân Khê cũng không có thâm cừu đại hận gì, cho nên không đáng giá vì một cái nhiệm vụ như vậy, lại khiến cho nhiều người tức giận, cho mình rước lấy phiền toái lớn.

Sau khi nghĩ thông suốt, nàng giơ tay lên, hướng các cao thủ ra hiệu, nhường một con đường. Nàng quay sang nhìn Vân Khê, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi! Nhưng mà ngươi đắc tội tới cung chủ, muốn thuận lợi được tuyển Thánh nữ, căn bản là việc không có khả năng, tự giải quyết cho tốt đi, hi vọng ngươi còn có mạng có thể sống đi ra ngoài!”

Câu nói kế tiếp, nàng cố ý giảm âm thanh thấp xuống, truyền lại cho Vân Khê, coi như là một loại phát tiết đi.

Vân Khê cong môi, tự tiếu phi tiếu, nàng không sợ khó khăn, cho dù đường phía trước gian khổ nữa, hôm nay nàng cũng tuyệt không quay đầu lại!

“Mậu công, chư vị dân chúng, đa tạ các ngươi hộ tống ta đến chỗ này, ta nhất định toàn lực ứng phó, sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của các vị!”

Mậu công tiến lên một bước, chân thành nói: “Hài tử, chúng ta chỉ có thể đưa ngươi đến nơi này, đường sau này ngươi tự mình tới đi đến nó. Ngươi phải nhớ kỹ, con cháu Vân tộc chúng ta cho tới bây giờ cũng là bất khuất, dũng cảm tiến tới, bất kỳ khó khăn đều ngăn không được bước chân chúng ta! Có liệt tổ liệt tông Vân tộc phù hộ ngươi, lão phu cùng bách tính môn ở chỗ này chờ ngươi, cho đến ngươi bình an trở về mới thôi!”

Hốc mắt bỗng dưng nóng lên, hiện lên một mảnh mịt mờ, giờ này khắc này, Vân Khê cảm giác mình thân là hậu nhân Vân tộc là tự hào cùng vinh quang cỡ nào, bởi vì ở phía sau của nàng, có nhiều tộc nhân như vậy đang ủng hộ nàng, cổ vũ nàng, nàng không thể vì bất kỳ lý do gì lùi bước!

Thánh nữ vị, nàng tình thế bắt buộc!

Lăng không bay lên, đi tới trên vách đá. Đi theo Vân Khê một đường mà đến, còn có Vân Trung Thịnh, Vân Trung thiên và đoàn người Hách Liên Tử Phong, quy củ Vân Huyễn điện, không cho phép những ngoại nhân khác tùy ý ra vào, Vân Trung Thịnh cùng Vân Trung Thiên cũng là thành viên thuộc Vân Huyễn điện, cho nên có tư cách cùng đi, về phần Hách Liên Tử Phong đoàn người trong tay có thư mời cung chủ, cũng chính là giấy thông hành, xuất nhập cũng không có vấn đề.

Dưới vách phát sinh hết thảy, những cao thủ trên cao đều thấy được, bọn họ không có ngăn cản Vân Khê, thuận lợi cho đi, làm cho nàng đi tới hội trường Thánh nữ tổng tuyển cử.

“Khê Nhi, lần này đến hội trường Thánh nữ tổng tuyển cử, ngươi ngàn vạn chớ lo lắng. Ta đã cùng sư phụ nói chuyện qua, một khi có người gây khó khăn cho muội, nàng có thể ra mặt vì ngươi giúp đỡ.” Vân Trung Thiên đi bên người Vân Khê, dắt tay nàng, dốc lòng dặn dò.

Vân Khê cười một tiếng, nhìn hắn nắm chặt tay, trêu chọc nói: “Ca, muội xem người khẩn trương là huynh đi, lòng bàn tay của huynh đều toát mồ hôi.”

Vân Trung Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, đúng là, mình tựa hồ so sánh với nàng càng thêm khẩn trương.

“Ca, huynh yên tâm đi. Có sóng to gió lớn nào muội chưa từng thấy qua? Muội cũng sớm đã thành quen. Cõi đời này người không thể nào đều thích ngươi, đều chiếu cố ngươi, bọn họ cũng không có nghĩa vụ gì, có người có thể trợ giúp ngươi, vậy sẽ là may mắn của ngươi, không trợ giúp ngươi, đó là bình thường, cho nên, chửi rủa, nhục nhã, ăn hiếp, áp bách, tùy thời tùy chỗ đều có thể tồn tại, muốn sống sót tốt, cũng chỉ có thể dựa vào thực lực chính mình tới thay đổi hết thảy! Thật sự, muội đã thành thói quen……” Vân Khê thanh nhã mà cười, trong ánh mắt nhiều mấy phần tang thương cùng mông lung.

Sau khi phụ thân bị bệnh mà qua đời, nàng vẫn là một người chiến đấu, đối mặt hết thảy khó khăn hiểm trở. Từng bị thương qua, cũng từng chết đi sống lại, hiện tại tình huống này đối với nàng mà nói, thật tốt hơn rất nhiều…, nàng đã rất thỏa mãn, cảm giác mình rất may mắn.
Bình Luận (0)
Comment