Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 544

Thời gian chớp mắt, thắng cục đã định!

Ba mươi lăm đạo sát khí chợt ngừng, chỉ còn lại Vân Khê một người thu hồi hình thái kết ấn trên tay, từ từ điều tức.

Một chiêu chế địch, lấy một địch ba mươi lăm, toàn thắng!

Vân Khê chính là chắc chắc thuật Đóng băng là thuật pháp sát thương quy mô lớn, cho nên mới đồng ý cùng lúc đối chiến ba mươi lăm vị cao thủ, bởi vì nàng mỗi lần thi triển thuật Đóng băng, sẽ hao hết bảy tám phần mười  huyền khí, không cách nào liên tục sử dụng. Nếu là ba mươi lăm người  thay phiên đánh, nàng chưa chắc sẽ thua, nhưng nhất định sẽ thắng rất khó khăn. Hiện tại thì khác, một chiêu chế địch, thắng được hoàn mỹ!

Thử nghĩ,  đối thủ còn lại của nàng cũng đã bị nàng đóng băng thì còn ai ra cùng nàng tranh đoạt Vị trí Thánh nữ?

Vị trí Thánh nữ, không thể không phải là nàng!

Đây cũng là tính toán của Vân Khê

“Là thuật Đóng băng?!” Chi trưởng lão kinh hô ra tiếng, biểu lộ khiếp sợ, “Ngươi có thể sử dụng thuật pháp được ghi lại trong Tàn Hoa Bí Lục?”

Nàng thần sắc khoa trương nhìn quanh mỗi người trên đại điện, đám người Cung chủ cùng mười vị Liên sứ tuy có vẻ khiếp sợ, nhưng cũng không đến mức thất thố, tựa hồ trong lòng đã sớm biết, Chi trưởng lão phẫn nộ vỗ lên bàn, nổi giận với Cung chủ: “Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc chúng ta lại xuất hiện ở nhân gian, vì sao không có ai hồi báo cho Nội tông? Cung chủ, ngươi đừng nói cho ta là ngươi không biết chuyện gì?”

Ánh mắt Cung chủ lóe lên, trả lời: “Chi trưởng lão, ngài nghe ta giải thích. Bổn tọa lúc trước đúng là từng nghe thấy có người có thể thi triển thuật pháp trong Tàn Hoa Bí Lục, cho nên ra lệnh cho người đem Vân Khê mang về Vân Thành, nhưng mà lúc trước đều chỉ là nghe thấy, bổn tọa còn chưa kịp tự mình nghiệm chứng, hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy nàng thi triển thuật pháp...... Thời gian gấp gáp, bổn tọa không kịp bẩm báo Nội tông, kính xin Chi trưởng lão tha lỗi.”

“Thôi thôi, ta không muốn phí công tranh luận với ngươi!” Chi trưởng lão phất tay, không muốn cùng nàng nhiều lời, nàng từ chỗ ngồi cất bước đi xuống, từng bước nhích tới gần Vân Khê, ánh mắt long lanh phát sáng như ánh sao sáng trong đêm tối, không chớp mắt chăm chú đánh giá Vân Khê, trong miệng thỉnh thoảng tấm tắc than thở, lầm bầm lầu bầu.

“Thật tốt quá! Không nghĩ tới Tàn Hoa Bí Lục thất lạc nhiều năm như vậy tái hiện nhân thế rồi, đúng là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta! Ha ha ha, nếu như Tông chủ biết chuyện này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng! Ha ha ha......”

Chi trưởng lão vui vẻ hoa tay múa chân nhảy nhót, vây quanh Vân Khê xoay một vòng lại một vòng, thỉnh thoảng đụng vào những pho tượng  hình người bị đóng băng kia, nàng đạp thẳng một cước bay ra.

Vân Khê chỉ cảm thấy mình bị coi như khỉ trong vườn thú, bị người vây xem, buồn cười lại không nói. Nhưng nàng túm được một chút tin tức trọng yếu, đó chính là những cao thủ Nội tông cũng thực sự không biết nàng có Tàn Hoa bí lục, Cung chủ cố ý phong tỏa tin tức, mục đích đơn giản chính là muốn chiếm Tàn Hoa bí lục làm của riêng sao?

Từ thái độ cùng biểu hiện của Chi trưởng lão thấy, thái độ đối đãi của những cao thủ Nội tông với nàng – người mang bí lục chí cao Vân tộc, cùng những cao thủ Ngoại Tông khác xa nhau, người sau một mực muốn cướp đoạt, mà người trước nhìn trúng chính là bí lục  trở về, nàng chính là mong muốn cùng tính toán ngày sau ở Vân tộc có thể sinh tồn được.

Không sai, chỉ cần trên người nàng có Tàn Hoa bí lục, Nội tông cao thủ nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ nàng, lưu lại tánh mạng cho nàng, cũng là chẳng khác nào lưu lại Tàn Hoa bí lục. Không giống Cung chủ, nàng ta một lòng nghĩ tới làm cách nào đưa nàng vào chỗ chết, lòng dạ nhỏ mọn, không chút nhìn xa trông rộng.

“Ha ha ha, tốt! Thật tốt quá!” Chi trưởng lão vọt mạnh xông lại, nặng nề  vỗ vào đầu vai Vân Khê, “Ta đây liền dẫn ngươi đi Nội tông, ra mắt tông chủ, ngươi nhìn đi, tiền đồ của ngươi sẽ là một mảnh cẩm tú huy hoàng! Tông chủ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!”

“Khụ khụ......” Vân Khê bị nàng vỗ phải, nội tạng run rẩy, thụ sủng nhược kinh (được yêu quý mà sợ hãi).

Nhất định là phải gặp Tông chủ một lần, nói như thế nào đó cũng là thủ lĩnh cao nhất Vân tộc, nhưng mà lúc nào đi, đi thế nào, cũng nên hỏi ý kiến của nàng một chút có phải hay không?

Lan trưởng lão bây giờ nhìn không nổi nữa, một tay kéo lấy Chi trưởng lão, giải vây thay Vân Khê: “Chi trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút, đừng đánh mất phẩm vị trước mặt các vãn bối khác.”

“Lan trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không kích động sao? Đây chính là bí lục cao nhất Vân tộc chúng ta a, có bao nhiêu cao thủ Vân tộc chúng ta van xin mà không được, bao nhiêu cao thủ  thực lực lâm vào bình cảnh (không tăng tiến được nữa), không phải cũng là bởi vì nó sao?” Chi trưởng lão bỗng nhiên mở to mắt, hung ác nhìn về phía Lan trưởng lão, “Ngươi đã sớm biết có phải hay không? Vân Thường Lan, ngươi thật to gan, ngươi dám biết rõ tình hình mà không báo?”

Lan trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta chỉ là nghe đồ nhi ta nhắc qua một chút, hoàn toàn không thấy qua tận mắt, ngươi cũng đừng tùy ý chụp mũ cho ta!”

“Nhưng mà ta nghe nói, mấy thuật pháp quan trọng cuối cùng Tàn Hoa bí lục, cũng không phải là tất cả mọi người có thể tu luyện, phải là người có truyền thừa huyết mạch thuần chính nhất Vân tộc ta mới có thể tu luyện thành công. Như thế xem ra, nha đầu này quả nhiên bất thường a.” Lan trưởng lão chăm chú nhìn Vân Khê một cái, tự đáy lòng tán than (tán thưởng ca thán) nói.

Lúc này, Trúc trưởng lão cũng từ chỗ ngồi đi xuống, trong sáng cười nói: “Như thế xem ra, Thánh nữ tổng tuyển cử hôm nay  đã có kết quả cuối cùng, Vân Khê cô nương trở thành Thánh nữ mới, chính là danh phù kỳ thực, không có dị nghị.”

Hắn mỉm cười nhìn Vân Khê, trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt  ôn nhu, nói không ra là vui mừng, hay là cảm xúc đặc biệt gì khác.

“Không được! Khảo hạch mới tiến hành hai hạng, hiện tại liền quyết định chọn Thánh nữ  cuối cùng đối với  những người khác mà nói là không công bằng hợp lý.” Cung chủ đột nhiên đứng ra nói, hai tay của nàng vận chuyển chưởng lực, giữa lòng bàn tay ngưng tụ Thành hai luồng nước xoáy sâu kín, nàng nhẹ nhàng đẩy, hai luồng nước xoáy này liền theo đại điện quấn đi một vòng. Nàng đang cố gắng phá giải thuật Đóng băng, chỉ tiếc......

Băng cứng ngưng kết ở trên thân ba mươi lăm người  chỉ xuất hiện tiếng vỡ ra nho nhỏ, cũng không  có dấu hiệu tan ra, Cung chủ cau mày, tức giận nhìn về phía Vân Khê: “Ngươi còn không mau  hóa giải thuật Đóng băng trên người các nàng sao?”

“Ta cũng muốn giải a, đáng tiếc ta mới vừa thi triển một lần thuật Đóng băng, hiện tại huyền khí trên người đều dùng hết rồi, muốn giải cũng không có sức lực.” Vân Khê nhún nhún vai, vô tội buông tay.

“Không thể nào! Ngươi nhất định là cố ý.” Cung chủ không tin giải thích của nàng, cho là nàng là lo lắng một khi những người khác giải phong, lại sẽ cùng nàng tranh đoạt Vị trí Thánh nữ, cho nên nàng mới nói như vậy.

Vân Khê đành chịu, nàng ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng cũng không còn cách nào khác.

“Bản thân ta có biện pháp, có lẽ có thể ở trong khoảng thời gian ngắn thay các nàng phá giải thuật Đóng băng.”

“Biện pháp gì?” Cung chủ hỏi.

“Ngươi đem huyền khí của ngươi đưa vào trong cơ thể ta, giúp ta khôi phục nguyên khí, ta liền có thể thi triển phương pháp phá giải.” Vân Khê ánh mắt lưu chuyển, mấy phần giảo hoạt, mấy phần linh động, nàng nhìn chăm chú vào Cung chủ, cong môi nói, “Dĩ nhiên, nếu như ngươi không muốn cũng không có liên quan, ta hiện tại lại bắt đầu ngồi xuống tu luyện, chờ sau khi ta khôi phục công lực, lại phá giải thuật Đóng băng thay các nàng không muộn. Ừ, nhiều lắm là...... Nhiều lắm là cũng chỉ năm ba canh giờ thôi.”

“Năm ba canh giờ?” Tiếng Cung chủ gào thét the thé, “Năm ba canh giờ, Chẳng phải làm cho một người bình thường bị đóng băng hỏng rồi?”

Vân Khê xua tay nói: “Yên tâm, sẽ không. Lần trước Thịnh công tử chính là bị ta đóng băng một buổi tối, bây giờ còn không phải là tốt đẹp, vui vẻ sao?”

Cung chủ tức giận, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhất thời im bặt.

Chi trưởng lão thấy thế, chủ động đứng ra nói: “Vân Khê cô nương, hay là để ta tới giúp ngươi khôi phục thực lực đi.”

“Không cần!” Vân Khê rất quyết đoán cự tuyệt, lý do đạo lý rõ ràng, “Chi trưởng lão ngài là tiền bối đức cao vọng trọng, đức tính cao thượng, khiến người ta tôn kính, ta làm sao không biết xấu hổ để cho ngài hao tổn công lực đây? Việc này rõ ràng chính là khiến ta giảm thọ nha, tuyệt đối không dám, tuyệt đối không dám!”

Chi trưởng lão qua sự thổi phồng của nàng như vậy, cười đắc ý, lại càng thêm ôn hòa thân thiện: “Ngươi đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện! Nhưng mà mạng người quan trọng, chúng ta cũng đừng so đo nhiều như vậy, coi như là ta dìu dắt hậu bối, trân trọng một phần tâm ý của hậu bối  đi.”

“Chi trưởng lão, ngài chính là thần tượng của ta, là ngọn đèn sáng chỉ đường cho ta, trong tất cả trưởng bối ta đã thấy, ngài là khẳng khái nhất, cao thượng nhất, tột cùng khiến người ta một lòng kính nể. Tất cả hậu bối trẻ tuổi chúng ta đều cần phải học tập ngài, tôn kính lão ngài! Ngài yêu quý vãn bối như thế khiến cho vãn bối càng thêm không còn mặt mũi nào, lại càng không dám tiếp nhận ý tốt của ngài. Chi trưởng lão, ta van xin ngài, ngài cũng đừng làm khó vãn bối, vãn bối thật sự không chịu nổi!” Vân Khê vừa nói, vừa đặc biệt đưa mắt liếc Cung chủ, ý tứ kia rõ ràng chính là so sánh Cung chủ cùng Chi trưởng lão, người nào khẳng khái cao thượng, người nào keo kiệt ích kỷ, lập tức thấy rõ ràng. Lúc nàng ra sức nâng lên Chi trưởng lão, đồng thời, nàng lại mạnh mẽ  hạ thấp Cung chủ, ý tại ngôn ngoại, sâu xa khó lường a.

Lan trưởng lão thấy vậy ngạc nhiên, bàn về công phu vuốt mông ngựa, Vân Khê thật là quá thuần thục (nguyên văn: “lô hỏa thuần thanh”: Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kỹ thuật), nhưng hết lần này tới lần khác đều rất hữu dụng với Chi trưởng lão, vẻ mặt nghiêm túc thường thấy ở nàng đã sớm không còn, nàng đã sớm cười đến không khép miệng lại được.

“Tốt lắm, bổn tọa liền giúp ngươi khôi phục thực lực vậy!” Ánh mắt Cung chủ âm trầm, bây giờ nhìn không nổi nữa, không phải là truyền cho nàng một chút công lực sao? Không có gì to tát!

Vân Khê nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nói: “Như vậy, liền phiền hà Cung chủ.”

Nàng cũng không lo lắng Cung chủ sẽ nhân cơ hội đánh lén nàng chút nào, bởi vì có Chi trưởng lão cùng ba vị trưởng lão ở đây, Cung chủ không dám làm loạn, trái lại Cung chủ truyền huyền khí cho nàng, nên lo lắng một chút có thể ngoài ý muốn xảy ra hay không......

Vân Khê tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ngồi xếp bằng, sau đó hai mắt nhìn thẳng vào Cung chủ, đợi  nàng ta tới “tưới nước bón phân” cho nàng.

Cung chủ từ từ đến gần nàng, mỗi một bước đều mang theo sát khí nặng nề, nàng không cách nào làm trò trước mặt ba vị trưởng lão, phát tác với Vân Khê, liền chỉ có thể đem sát khí cùng tức giận không ngừng ghìm xuống, chìm đến dưới chân.

Nàng cắn răng, đi đến phía sau Vân Khê, hướng về phía sau vai Vân Khê  hung hăng  đánh ra một chưởng. Một chưởng này  độ mạnh yếu không nhẹ, đủ để khiếnVân Khê phun ra cháo sáng nay ăn, nhưng cũng không nặng, không đến nỗi thương tổn tới nàng.

Vân Khê cố ý lớn tiếng rên rỉ kêu đau, phun ra một miếng cháo, la to tê thanh kiệt lực: “A —— ta muốn chết! Cung chủ, ngươi vì sao phải hại ta? Ta rốt cuộc đắc tội ngươi khi nào?”

Cung chủ  khóe mắt không ngừng run run, trong lòng tự nhủ ngươi cũng quá khoa trương đi? Bổn tọa muốn thật muốn hại ngươi, ngươi còn có thể có lực khí  ở chỗ này nhìn trời khóc lóc, muốn chết muốn sống?

“Ngươi yên lặng chút cho ta!” Cung chủ khẽ quát một tiếng, bắt đầu hướng trong cơ thể Vân Khê vận chuyển huyền khí.
Bình Luận (0)
Comment