Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 591

Edit: Điệp

Beta: Tiểu Mộng

Tiếng nói hạ thấp, lại là hai tiếng thét chói tai luân phiên hù dọa mọi người.

Đợi Tông chủ quay đầu lại, phát hiện Lan trưởng lão cùng một gã cao thủ Vân tộc khác biến mất không thấy, hiện giờ chỉ còn lại có hai người, mình cùng Cung chủ.

“Tông chủ, làm sao bây giờ?” Cung chủ kinh hãi, bối rối áp sát về phía bên cạnh Tông chủ. Năm người cùng đi, ba người biến mất không lý do, hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ, bà ta không thể không tin tưởng hồn phách có thật.

Tông chủ mặt ngoài thoạt nhìn so với Cung chủ trấn định rất nhiều, kì thực nội tâm đang không ngừng phát run, bởi vì bao nhiêu năm rồi cái âm thanh này vẫn quẩn quanh ở trong mơ của mụ, hàng đêm giày vò mụ, làm mụ không thể ngủ được, hiện tại nó lại xuất hiện, là âm thanh trong trí nhớ mụ khiến nội tâm của mụ run rẩy!

“Tiểu cô cô, vô luận người có tha thứ cho sai lầm của con hay không, nhưng là bọn họ đều là người trong Vân tộc, đều vô tội, kính xin người nể tình nghĩa cùng là người đồng tộc, tha cho bọn họ một lần.”

Cái âm thanh kia đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện.

Không gian tế đàn trống vắng , chỉ còn lại hai người các nàng trong lòng run sợ.

“Tông chủ, âm thanh kia thật giống như không thấy, chúng ta bây giờ rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?” Cung chủ hạ thấp giọng hỏi, mặc dù chỉ là một cái âm thanh, lại làm cho bà ta cảm giác được áp lực trước nay chưa có, ngay hít thở cũng là cực kỳ rất nhỏ, chỉ sợ quấy nhiễu đến người không nên quấy nhiễu.

Tông chủ trầm ngâm suy tư chốc lát, bí mật truyền âm nói: “Bà ta không dám chính diện ra tay, chỉ dám ở trong bóng tối hạ thủ, nói rõ thực lực của bà ta bị hạn chế, không cách nào thi triển toàn lực. Chúng ta không cần e ngại bà ta, chỉ cần tìm được hồn phách của bà ta, sau đó phá hủy là được rồi.”

Cung chủ quan sát  thần sắc Tông chủ, sinh lòng nghi ngờ, từ tình hình mới vừa nhìn thấy, giữa Tông chủ cùng Vân Huyên có một đoạn  chuyện cũ không thể cho ai biết, cho nên giữa bọn họ khó tránh khỏi một cuộc ác chiến. Căn cứ sự hiểu biết của bà ta đối với  Tông chủ, Tông chủ vì đạt thành mục đích của mình, căn bản là sẽ không để ý  sự sống chết của người bên cạnh. Một khi giữa hai người phát sinh ác chiến, mình tất nhiên sẽ trở thành một quân cờ cho bà ta có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, cho nên, thay vì ngồi chờ chết, không bằng bo bo giữ mình......

“Tông chủ, muốn phá hủy  hồn phách Vân Huyên, e là còn phải mượn pháp lực của mấy vị cao tăng Phạm Âm Tự. Không bằng thuộc hạ đi trước đuổi bắt ba người Tiểu Lạt Ma, đến đây giúp đỡ  Tông chủ, người xem như thế nào?”

“Đi đi, đi nhanh về nhanh!” Tông chủ  tất cả lực chú ý đặt toàn bộ ở xung quanh, cho nên không có đi suy nghĩ sâu xa ý tứ phía sau lời nói của  Cung chủ, càng sẽ không nghĩ tới đây chẳng qua là Cung chủ muốn mượn một lý do từ bỏ chạy trốn  thôi.

Cung chủ lĩnh mệnh, khóe miệng nhếch lên vẻ cười được như ý, xoay người lại, nhanh chóng rời đi không gian tế đàn.

“Có muốn đuổi theo hay không? Để cho bà ta chạy như vậy, thật sự có chút đáng tiếc.”

“Thôi, để cho bà ta sống lâu mấy ngày. Hiện tại chúng ta gặp phải  cường địch lớn nhất là Tông chủ, đối phó mụ ta trước mới là chuyện quan trọng nhất.”

Không gian  nơi nào đó, không khí vô hình  khẽ chấn động, có hai người đang bí mật truyền âm, hai người này chính là Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt thi triển thuật Ẩn thân. Mới vừa thừa dịp âm thanh xa lạ kia vang lên, tâm trạng Tông chủ rối loạn hết sức, hai người thi triển thuật Ẩn thân bay vào không gian ngọn tế đàn thứ chín.

Giờ phút này, bên trong Kim Hòa Tháp, nhiều ra hai cỗ thi thể cùng một người đã bất tỉnh đi là Lan trưởng lão.

Tử Yêu đứng ở bên cạnh hai cỗ thi thể, ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía Kim Hòa tháp, như có điều suy nghĩ.

“Chủ tử, âm thanh vừa rồi kia, có thật là do Vân Huyên nói không?” Nhị chưởng quỹ tò mò hỏi.

“Không sai, chính là âm thanh của nàng! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên mất!” Tử Yêu dùng sức cắn chữ, trong ánh mắt toát ra một loại cảm xúc phức tạp.

Bị tâm tình của hắn lây, Nhị chưởng quỹ không dám hỏi nhiều hơn nữa.

Ngoài Kim Hòa Tháp, Tông chủ nhắm mắt theo đuôi, mỗi bước ra một bước, mụ cũng trông chừng xung quanh, đề phòng đột nhiên bị đánh lén.

Không gian  nơi cuối cùng Tế đàn, đứng thẳng ba tấm bia đá, tạo thành thế chân vạc. Trên tấm bia đá có đồ án quỷ dị , không có bất kỳ  văn tự. Kỳ lạ nhất là, trên một khối bia đá trong đó trói một cái trường tiên màu đỏ, đã trải qua xói mòn năm tháng, trên trường tiên màu đỏ để lại dấu vết cũ kỹ , có nhiều chỗ bị mài mòn.

Khi Tông chủ thấy trường tiên này, cả người mụ ta như bị sét đánh, cơ hồ là theo bản năng, mụ rút kiếm đánh về phía tấm bia đá!

Oanh!

Tấm bia đá theo tiếng đó mà rạn nứt.

Cùng lúc đó, cả không gian bắt đầu lay động kịch liệt. Khắp mọi nơi, vô số Thiên Ma từ dưới đất chui ra, hướng Tông chủ công kích.

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người lấy làm kinh hãi, đồng loạt chuẩn bị ra ứng chiến, ai ngờ Thiên Ma từ bên cạnh của bọn họ hờ hững sát bên người mà qua, cũng không  có công kích hai người.

Bọn họ âm thầm may mắn.

Biến hóa tới đột nhiên, không nhiễu loạn tâm trí Tông chủ, mụ ta vung kiếm mở đường, cố chấp chạy về phía khối bia đá vỡ vụn kia, bàn tay của mụ túm lấy, đem trường tiên màu đỏ cầm vào lòng bàn tay.

Trong khoảnh khắc đó, đáy lòng mụ sóng lớn ngập trời.

Trường tiên màu đỏ này chính là vật tùy thân của Vân Huyên năm đó, bà ấy đã dùng chính cây trường tiên này đưa mụ ta đưa ra khỏi tế đàn, mà mụ lại lấy oán báo ân, xoay người lại cho Vân Huyên một kiếm, làm cho Vân Huyên thân rơi vào trong tay Đại Thiên Ma......

Chuyện ngày đó, đến nay rõ mồn một trước mắt.

Vân Huyên ánh mắt khiếp sợ, ánh mắt tức giận, ánh mắt thất vọng, ở trong khoảnh khắc này không ngừng mà dao động quay vòng......

Chính mình, đem Vân Huyên đưa vào trong tay Đại Thiên Ma; chính mình, hoàn toàn phá hủy Vân Huyên.

“A ——”

Tông chủ gầm thét, muốn đem những thứ trí nhớ kia tất cả xóa đi.

Mụ không sai, người không vì mình trời tru đất diệt!

“Vân Thanh Uyển, ngươi phụ ta, nhất định phải trả giá thật nhiều!”

“Đây là lễ vật ta vì ngươi đặc biệt chuẩn bị, ngươi cũng nếm thử tư vị bị Thiên Ma cắn thân đi!”

“Ha ha ha......”

Tiếng cười lớn bên tai không dứt, phảng phất gần ở bên tai, rồi lại xa xôi lúc ẩn lúc hiện.

Trong không gian Thiên Ma tới  càng tới nhiều, thật giống như toàn bộ Thiên Ma tế đàn đều tụ tập đến  không gian một ngọn tế đàn này, dường như sắp đem trọn  không gian dồn vỡ.

Các loại Thiên Ma thuộc tính bất đồng, đồng loạt công kích một người Tông chủ, Ma Ảnh Loạn Vũ.

“Lục Vĩ Hồ!” Tông chủ một tiếng gọi về, bốn con Lục Vĩ Hồ giống nhau như đúc đột nhiên xuất hiện, mỗi một con Lục Vĩ Hồ đều có một đôi mắt bích lục, sáu cái lông đuôi màu trắng, thoạt nhìn, dường như có thể đem nhầm lẫn hình dáng bọn chúng cùng Cửu Vĩ, song nhìn kỹ sẽ thấy khác nhau hoàn toan.

Thiếu ba cái đuôi, liền ít đi sự cao quý Hồ Tộc, chỉ sợ ngươi số lượng nhiều hơn nữa, cũng trước sau không cao quý bằng Cửu Vĩ Hồ.

“Là Bích Nhãn lục vĩ  hồ! Bọn chúng là thú sủng Hồ Tộc cao cấp Vân tộc nuôi dưỡng, chỉ có bản thân Tông chủ mới có tư cách có thú sủng lục vĩ  Hồ Tộc, còn lại chính là trưởng lão địa vị cực cao  cũng chỉ có thể có thú sủng Hồ Tộc lục vĩ trở xuống.” Vân Mộ Phàm thấy bốn con thú sủng của Tông chủ, ánh mắt sáng lên, giải thích cho người khác.

“Một mình Tông chủ lại có bốn con Lục Vĩ Hồ, khó trách trên dưới Vân tộc không người nào có thể rung chuyển địa vị của bà ta, lấy thực lực bà ta, chỉ sợ cả Long Tường đại lục này chưa chắc đã có người có thể chiến thắng.” Vân Trung Thiên lo lắng nói.

“Không biết thực lực Cửu Vĩ Hồ, cùng so sánh với thực lực bốn con Lục Vĩ Hồ, rốt cuộc kẻ nào cao hơn một bậc?” Vân Mạch Thiên như có điều suy nghĩ nói.

Khi Cửu cô cô thấy bốn con Lục Vĩ Hồ này, nó liền không nhịn được rục rịch ngóc đầu dậy rồi, không đợi Vân Khê gọi về, chính nó lại hiện thân ở trong không gian.

“Cửu cô cô!” Vân Khê nhíu mày, nàng không cho là giờ phút này Cửu cô cô lộ diện thật là thời cơ tốt, bởi vì nó một khi xuất hiện, cũng là gián tiếp bại lộ hành tung của bọn họ, nhưng mà nàng cũng hiểu nguyên lý đồng loại tương xích, sau khi nó phát hiện đồng loại của mình, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một ý niệm trong đầu muốn tranh giành cao thấp. Chẳng qua là, lấy thực lực Cửu cô cô bây giờ, nó có thể chiến thắng bốn con Lục Vĩ Hồ sao?

“Hả? Cửu Vĩ Hồ?” Tông chủ đang trong lúc kịch chiến quay đầu, thấy được Cửu Vĩ Hồ, mụ ta lông mày vừa giật, chợt hướng vào không gian hô lớn, “Vân Khê, bổn tọa biết ngươi ở chỗ này, nếu không muốn cho bổn tọa coi thường ngươi, liền mau mau hiện thân lăn ra đây!”

Bốn con Lục Vĩ Hồ sức mạnh phát tác, trong tiếng gào thét của mụ, hướng không gian  bốn phương tám hướng cuồng quét.

Nàng vừa muốn đối phó Thiên Ma, cũng muốn đem nơi đám người Vân Khê  ẩn thân tìm ra!

Thuật Ẩn thân hữu hiệu với Thiên Ma hữu hiệu nhưng cũng không thể ngăn cản được sự công kích cuồng bạo của Lục Vĩ Hồ, hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê bước nhanh né tránh, bị bức lui đến góc tường.

Vân Khê không lên tiếng, trước khi không tuyệt đối  nắm chắc, nàng không thể để cho Tông chủ phát hiện hành tung của nàng.

Lúc này, Cửu cô cô đột nhiên phát uy, khí phách tiết ra ngoài, hướng về phía bốn con Lục Vĩ Hồ quát: ” Bốn các ngươi, nhìn thấy bản cô cô, còn dám diễu võ dương oai? Lúc bản cô cô tung hoành giang hồ, còn không biết Tiểu hồ  các ngươi rốt cuộc ở đâu  trong bụng, còn không mau mau tới  bái kiến lão tổ tông các ngươi?”

Chín dải lông đuôi trắng muốt kiêu ngạo xinh đẹp mà đứng, Cửu cô cô trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống bốn con Lục Vĩ Hồ, một phen bộ dạng khiển trách.

Trong lúc đại phát thần uy bốn con Lục Vĩ Hồ đồng thời ngừng lại, con ngươi bích lục liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên, bốn con Lục Vĩ Hồ đồng loạt toát ra dựng lên, hướng Cửu cô cô hung mãnh đánh tới!

Bọn nó căn bản không nợ nần gì Cửu cô cô! Cái gì tiền bối hậu bối, tổ tông tiểu tử, thực lực cường đại hãy  nói chuyện!

Cửu cô cô nhất thời quát lên như sấm, không chút nào yếu thế hướng đối phương bổ nhào đi, trong miệng vẫn không quên mắng to: ” Lục Vĩ Hồ nho nhỏ, cũng dám ở trước mặt bản cô cô khua chân? Ta đạp nát chân các ngươi !”

Lục Vĩ Hồ rất mạnh rất bạo lực, Cửu Vĩ Hồ mạnh hơn bạo lực hơn!

Trên bầu trời, một màn vô cùng bạo lực  xảy ra.

Năm con thú sủng Hồ Tộc lâm vào kịch đấu, kinh thiên động địa. Trên mặt đất, Tông chủ trường kiếm gào thét, từng con từng con Thiên Ma ở dưới kiếm mụ mất đi, lại có một nhóm Thiên Ma mới, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, mụ ta loay hoay chiến đấu không xuể, thể lực đang từ từ giảm xuống.

“Tử Yêu đại nhân, đừng quên lời hứa của ngươi!” Vân Khê nhìn lên thời cơ không sai biệt lắm, không quên nhắc nhở vui  Tử Yêu một mực xem cuộc, lúc này xuất thủ đánh lén Tông chủ, là thời cơ tốt nhất.  Lấy thực lực Tử Yêu, nếu là đánh lén, tất nhiên một kích phải trúng!

Ai ngờ, Tử Yêu lắc đầu, thâm trầm nói: “Bổn tọa cũng không làm chuyện đánh lén, đợi nàng đánh bại mấy Thiên Ma này, khôi phục thực lực, bổn tọa lại giết nàng không muộn!”

Vân Khê nghe vậy, suýt nữa phá công, lộ ra người thật. Bó tay rồi, kiểu người gì đây? Bây giờ còn là thời điểm nói nguyên tắc sao? Nói nguyên tắc cũng được, nhưng cũng phải phân rõ ràng đối phương đến tột cùng là người nào, có đáng giá hay không cho ngươi nói nguyên tắc cùng nàng?

Được rồi!

Ngươi không ra tay, bổn cô nương xuất thủ được đi?

Bỏ lỡ cơ hội như thế, muốn lại tìm cơ hội đánh lén khác sợ rằng không dễ dàng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment