Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 609

Edit: pthust

Beta: Tiểu Mộng

Tông chủ vừa quan sát bốn phía, vừa lưu ý ánh mắt đám người Mặc Liên, cước bộ của nàng hướng phía Long Thiên Tuyệt từ từ đi đến, chính là lúc bả vai của nàng cách đầu vai Long Thiên Tuyệt chỉ còn lại khoảng cách một nắm tay, ngoài cửa bỗng nhiên nổi lên một trận gió vô danh, dời đi lực chú ý của Tông chủ.

Nàng chạy gấp mấy bước, chạy nhanh ra khỏi cửa phòng, hướng ngoài cửa hét to: “ Người nào? Rốt cục là ai đang giả thần giả quỷ? Mau hiện thân cho bổn tọa!”

Dường như là cùng thời khắc đó, Long Thiên Tuyệt thở một hơi ngắn ngủi, trong miệng âm thầm: “Dời ——”

Lần này, hắn là thật từ bên trong gian phòng biến mất rời đi.

Quá nguy hiểm rồi, cũng chỉ thiếu một chút xíu khoảng cách như vậy, hắn đã bị phát hiện.

Lấy thực lực của hắn, hắn hoàn toàn không có phần thắng chạy trốn từ trong tay Tông chủ.

Làm sao bây giờ?

Biết rõ Tông chủ muốn giết đám người Mặc Liên đại nhân, hắn làm sao có thể quăng đi không để ý các nàng, chính mình một mình chạy trốn đây?

Đúng rồi, Hách Liên Tử Phong!

Lúc này, hắn mới nhớ tới đồng bạn mình một đường ghét bỏ, bằng thực lực của mình hắn muốn từ trong tay Tông chủ cứu ra đám người Mặc Liên xác thực không dễ, nhưng nếu như có Hách Liên Tử Phong hỗ trợ, phần thắng liền lớn hơn.

Tiểu tử này hiện tại sẽ ở nơi nào đây?

Chân mày hắn nhẹ nhàng vừa nhíu, ban nãy vì có thể nhanh chóng thoát khỏi hắn, giữa hai người cũng không có lưu lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, hiện tại muốn tìm người, thật đúng là có chút ít phiền toái.

Hắn ở trong đình viện của Vân Huyễn điện một đường nhanh chóng đi,thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, như quỷ mị thông thường bay lơ lửng trên trời, nhưng nhanh chóng đến kinh người.

Sau khi Tông chủ hướng về phía trên bầu trời rống to mấy tiếng, không có nhận ra bất kì khác thường nào, nàng rất là tức giận, lúc này một lần nữa xông vào gian phòng, nàng hướng về phía gian phòng liên tục đánh ra kích chưởng,huyền khí mạnh mẽ, ở trong không gian tùy ý len lỏi, làm cho Mặc Liên các cao thủ sợ hãi nhất tề ôm ở một chỗ run rẩy.

Ghê tởm! Hắn nhất định là đã đào tẩu!

Đợi chưởng lực của nàng ngừng nghỉ, cả gian phòng một mảnh hỗn độn, không có gì ngoài chỗ đám người Mặc Liên tụ tập, những địa phương khác gạch ngói bị hủy hết, tủ treo quần áo, cái bàn nổ tung tóe, càng đừng nói đến chén đĩa trà cụ.

Đám người Mặc Liên cho là mình chết chắc, mọi người nhắm hai mắt lại, làm ra thái độ chịu chết. Ai ngờ Tông chủ cư nhiên không có thương tổn tới các nàng, không có đem tánh mạng của các nàng chấm dứt.

Mọi người âm thầm may mắn, đoán thầm, trong lòng Tông chủ, các nàng hoặc nhiều hoặc ít còn có chút giá trị lợi dụng sao?

Các nàng thật sự đã đoán đúng, sở dĩ Tông chủ không giết các nàng, mục đích đúng là vì dẫn ra người mới vừa chạy trốn. Chỉ cần tánh mạng các nàng còn tồn tại, nàng tin tưởng người nọ sớm muộn còn có thể nhanh chóng trở về cứu người.

Rất tốt! Nàng liền bồi người này vui đùa một chút, xem một chút đến tột cùng là ai cao minh hơn ai, ai hơn một bậc?

Ổn định tinh thần, nàng cặn kẽ suy nghĩ một phen, quay đầu, ánh mắt buồn rười rượi nhìn chăm chú đám người Mặc Liên nói:” Đem mấy người các nàng toàn bộ áp tải đến Cấm Cung, bổn tọa cũng muốn xem một chút, đến tột cùng ai có thể cứu được các nàng?”

Thanh âm của nàng cao vút lên, bay ra ngoài xa xa, trôi giạt cả bầu trời Vân Huyễn điện đều là thanh âm của nàng. Dụng ý của nàng chính là muốn để cho người muốn cứu đám người Mặc Liên nghe được, hướng hắn công khai tuyên chiến. Đối phương hoặc là tiếp nhận khiêu chiến, hoặc là trơ mắt nhìn đám người Mặc Liên chết ở trong tay của nàng, nàng chính là muốn dùng mạng người đánh cuộc, tra ra người chui vào Vân Huyễn điện đến tột cùng là người phương nào.

Long Thiên Tuyệt ở giữa đường nghe được thanh âm Tông chủ, vốn là hắn tâm tình lo lắng, hiện tại ngược lại bình tĩnh lại. Nếu Tông chủ cố ý khiêu chiến hắn, vậy thì chứng minh Tông chủ tạm thời sẽ không đối với đám người Mặc Liên đại nhân hạ thủ, hắn liền có đủ thời gian tới chuẩn bị ứng chiến.

Ngoài ra, Tông chủ nói, cũng bớt đi thời gian hắn tìm kiếm Hách Liên Tử Phong, hắn tin tưởng Hách Liên Tử Phong một khi nghe được lời này, nhất định sẽ hướng phương hướng Cấm Cung chạy tới.

Như vậy, hắn hiện tại cũng là không cần bận rộn tìm người rồi, không bằng thử nghĩ xem đến tột cùng phải như thế nào mới có thể thuận lợi cứu người.

“Cấm Cung?” Khóe môi Long Thiên Tuyệt vẽ một đường cong hoàn mỹ, tự tin mà cười mỹ lệ, hắn phi thân lướt qua một chút, đem thân ảnh không có vào đêm tối, cùng đêm tối hòa hợp một khối.

Một chỗ khác của Vân Huyễn điện, Vân Trung Thịnh bồi hồi ở phụ cận phòng ngủ của mẫu thân, suy tư mẫu thân cùng huynh trưởng, các tỷ tỷ rốt cuộc đi nơi nào, có thể từ trong di vật mẫu thân lưu lại tìm kiếm được đầu mối gì hay không. Chợt nghe được trên bầu trời truyền đến thanh âm Tông chủ,, hắn tâm thần rùng mình, không biết trong miệng Tông chủ nói “ mấy người các nàng đến tột cùng là ai.

“Cấm Cung? Chẳng lẽ là sư phụ cùng mấy vị Hoàng Liên đại nhân?” Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, lúc trước Tông chủ bỏ qua cho sư phụ cùng đám người Hoàng Liên đại nhân chẳng qua chỉ là nể mặt hắn, nhưng khởi sự tạo phản, thủy chung là chuyện đại sự, làm sao có thể bằng vào mấy câu nói tùy tùy tiện tiện của hắn liền lắng lại đây? Hắn chưa bao giờ cảm giác năng lượng của mình lớn giống như lần này, có thể ngăn cản Tông chủ giết người.

“Không tốt, ta phải đi cứu sư phụ!” Có một số việc biết rõ không thể làm nhưng vẫn phải làm!

Thân ảnh của bay vút, rất nhanh biến mất ở cuối bóng đêm.

Cùng lúc đó, còn có một cái bóng người như một loại quỷ mị, bay vút ở trong bóng đêm Vân Huyễn điện.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu hướng phương hướng Cấm Cung tụ tập, cả Vân huyễn điện trở nên náo nhiệt lên.

Cửa đá ù ù mở ra, bên trong cấm cung hơi thở hoang tàn đập vào mặt.

Tông chủ xa xa đứng ở đối diện cửa đá, không có xa hơn trước bước ra một bước, nhớ tới cảnh tượng sau khi cấm cung bị phá hư, mụ một bước cũng không nghĩ lại bước vào.

Tức giận nặng nề ngưng tụ ở đáy lòng, hơn nữa khi mụ biết được kẻ nhổ mất cây linh thụ, sau đó phá hủy Cấm Cung chính là Vân Khê thì càng thống hận Vân Khê tâm tư thâm sâu.

Mặc dù trong lòng đã nhận định, Vân Khê là bị vây ở tế đàn Thiên Ma cuối cùng là quan trọng nhất, song Vân Khê cái tên này như ảnh tùy hình theo sát mụ, trong loạn Vân Huyễn điện có nàng ta, Cấm Cung bị hủy cũng cùng nàng ta có liên quan, so với Vân Huyên trong dĩ vãng đối với mụ lực ảnh hưởng càng sâu, đáy lòng mụ ta càng thêm nén giận.

Trong nội tâm mụ, Vân Huyên là một cây gai, còn Vân Khê là một con dao, gai đâm là nhỏ bé, khó mà nhổ, dao lại lớn hơn, dễ dàng nhổ, nhưng lực công kích cũng lớn.

“Đem các nàng toàn bộ nhốt vào cấm Cung!” Mụ giương lên bàn tay to, thủ hạ chính là cao thủ lập tức tòng mệnh, đem tám vị Liên sứ hết thảy trói chặt lại đưa vào Cấm Cung.

“Cung tiễn thủ ( người bắn cung) chú ý, nếu như trước hừng đông vẫn không có người nào xuất hiện, dùng hỏa tiễn bắn chết các nàng!” Tông chủ nói lần nữa, ánh mắt của mụ lóe lên ánh sang lạnh, tràn ra lạnh lẽo cười. Mụ ta không hề cảm thấy mình tàn nhẫn, tàn nhẫn với người còn hơn tàn nhẫn với mình, mụ luôn hiểu rõ như thế nào là bảo vệ mình, bảo vệ quyền lợi của chính mình. Muốn bảo vệ tốt bản thân mình, thì phải học xong tàn nhẫn, nếu không sau một khắc người chết chính là ngươi.

Đây là kinh nghiệm vạn năm của mụ đúc kết ra.

Cao thủ Vân tộc nhiều như mây, xuất chúng hơn mụ, cố gắng hơn mụ, có người có thiên phú, vì sao duy chỉ có mụ cuối cùng đăng lâm quyền thế cao nhất của Vân tộc,trở thành Tông chủ Vân tộc? Đó là bởi vì mụ so với bất kì kẻ nào đều càng thêm hiểu được như thế nào là bảo vệ bản thân mình, nếu như ngay cả bản thân mình cũng không có cách nào bảo vệ mà nói, như thế nào để bảo vệ tộc nhân?

Đây cũng là niềm tin của mụ ta, trước tiên bảo vệ tốt bản thân mình, lại tiếp tục bảo vệ tộc nhân,

“Sư phụ, không nên a!” Nơi xa, Vân Trung Thịnh chạy nhanh mà đến, thấy một màn như vậy, hắn vạn phần lo lắng. Quả nhiên như hắn đoán, Tông chủ vẫn còn muốn xử tử sư phụ cùng mấy vị Hoàng Liên đại nhân

Tông chủ xoay người lại, thấy được hắn, chân mày khẽ chau lên.

Bên cạnh có hai gã cao thủ cản lại Vân Trung Thịnh, đem hắn cùng Tông chủ cách ly.

“Sư phụ, ngài không phải là đáp ứng ta, muốn thả Mặc Liên đại nhân cùng các nàng Hoàng Liên đại nhân sao? Vì sao ngài hiện tại lại thay đổi chủ ý?” Vân Trung Thịnh chất vấn.

“Ngươi là đang chất vấn ta sao?” Thanh âm Tông chủ bỗng dưng cao lên, đây là biểu hiện mụ ta không vui.

Vân Trung Thịnh bộ dạng phụ tùng, xoắn xuýt một phen, ngước mắt nói: “ Sư phụ, đồ nhi không dám chất vấn ngài, nhưng là Mặc Liên đại nhân cùng Hoàng Liên đại nhân đối với đồ nhi ân trọng như núi, đồ nhi không thể trơ mắt nhìn các nàng chịu chết. Nếu như sư phụ thật muốn giết các nàng, vậy trước tiên giết đồ nhi!”

Hắn ngẩng đầu, lộ ra một đoạn cố dài trắng nõn của mình, làm bộ dạng chịu chết,

Sắc mặt Tông chủ thoáng cái liền trầm xuống, hí mắt trừng mắt nhìn hắn, rất là thất vọng. Mụ ta nhìn trúng hắn cũng là bởi vì thân thế của hắn đáng thương,có chỗ tương tự với mình nên mới sinh ra lòng luyến tiếc, muốn bồi dưỡng hắn. Hắn đối với sư phụ của mình trọng tình trọng nghĩa, cũng làm cho mụ rất hài lòng, nhưng là có đôi khi quá trọng tình trọng nghĩa, ngược lại sẽ làm lòng của mụ đau nhói. Chẳng lẽ sư phụ này còn không quan trọng bằng sư phụ trước kia của hắn?

Mụ ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, đem Vân Trung Thịnh ném đi trên mặt đất: “Bổn tọa thu ngươi làm đồ đệ, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể lần nữa làm trái ý tứ của bổn tọa, cùng bổn tọa đối địch. Nói cho ngươi biết, bổn tọa dễ dàng tha thứ là có mức độ, ngươi lại vì các nàng cầu tình, liền đừng trách bổn tọa không khách khí!”

Vân Trung Thịnh mím môi, khẩn trương địa nhìn về phía đám người Mặc Liên đại nhân cùng Hoàng Liên đại nhân, các nàng bị tập trung trói chặt ở một chỗ, vô số hỏa tiễn nhắm trúng các nàng, chỉ cần Tông chủ hạ lệnh một cái, hàng vạn hàng nghìn mũi tên sẽ hướng các nàng bắn đi một lượt.

“Sư phụ…” Hắn cúi đầu la lên thanh âm, đây là đối với Mặc Liên đại nhân, hắn lần nữa quay đầu, nhìn về phía Tông chủ, cắn răng nói, “ Sư phụ, đồ nhi biết ngài không thích nghe đồ nhi cầu tình, nhưng là…nhưng là đồ nhi vẫn còn muốn nói! Nếu như để cho đồ nhi trơ mắt nhìn sư phụ của mình chết ở trước mặt, Ngày nào đó nếu như là sư phụ ngài có nguy hiểm, thân là đồ nhi, như cũ sẽ liều lĩnh đi cứu ngài! Suy bụng ta ra bụng người, chẳng lẽ sư phụ hi vọng đồ nhi là một cái vong ân phụ nghĩa, người vô tình vô nghĩa sao?”

Sắc mặt Tông chủ không ngừng biến hóa, khi nàng nghe được Vân Trung Thịnh nói “ thân là đồ nhi sẽ liều lĩnh đi cứu ngài ” lòng của mụ ở trong nháy mắt mềm mại xuống.

“Vi sư cũng không phải là thật muốn xử tử các nàng, vi sư chính là muốn kéo người vụng trộm xông vào Vân Huyễn Điện ra. Ngươi nếu là thật sự muốn cứu các nàng, vậy thì thay vi sư sớm tìm ra người vụng trộm xông vào Vân Huyễn điện,đem hắn bắt được, đưa hắn đến trước mặt vi sư.”

“Người vụng trộm xông vào Vân Huyễn điện?” Vân Trung Thịnh kinh ngạc, thì ra Tông chủ động tĩnh náo loạn như thế, mục đích chính là muốn đưa ra người vụng trộm xông vào kia? Sẽ là ai chứ? Người nào lớn mật như thế, dám vụng trộm xông vào Vân Huyễn điện?

Tông chủ đem sư phụ cùng các vị Hoàng Liên đại nhân làm như mồi nhử, chẳng lẽ đối phương là tới cứu các nàng?

Nếu quả đúng như vậy, hắn lại càng phải giúp một chút đám người vụng trộm xông vào kia.

“Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định bắt được người vụng trộm xông vào Vân Huyễn điện kia!” Hắn ôm quyền, khom người một lạy, xoay người hướng phương hướng mục tiêu chân núi đi tới.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, giờ phút này, người vụng trộm xông vào Vân Huyễn điện kia, căn bản không có hướng phía Cấm Cung đi tới, mà là thân ở phòng luyện khí của Vân Huyễn điện, đang chơi đùa đồ chơi nhỏ của hắn.

Long Thiên Tuyệt thật vất cả mò tới phòng luyện khí, đánh bất tỉnh người trông coi, ở trong phòng luyện khí tìm kiếm một phen, hắn lại tìm được không ít tài liệu luyện khí hiếm có. Mặc dù chuyện phát sinh đột nhiên, thời gian vội vã, nhưng muốn cứu người, thì không thể không chuẩn bị cho trận chiến.

Hắn nhanh chóng vơ vét một đống tài liệu có thể sử dụng, sử dụng lò lửa, bắt đầu luyện chế binh khí mà hắn cần.

Hắn luyện chế rất xuất thần, đến nỗi có người đẩy cửa phòng luyện chế ra, hắn mới phát hiện là có người tới.

“Xoát!” Trường kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chóng xuất ra, đánh thẳng yết hầu ( cổ họng) đối phương.

Tốc độ phản ứng của đối phương cũng không chậm, trường kiếm vừa cản vừa đỡ, tan mất sát chiêu của hắn.

Hai người soi mặt, nhận ra đối phương, kiếm của hai bên lúc này mới nhất tề thu lại trở về.

Hách Liên Tử Phong lướt qua đầu vai hắn, thấy được cảnh tượng lửa nóng trong lò luyện, hắn nhăn đầu lông mày, quái dị đánh giá Long Thiên Tuyệt, lắc đầu nói: “ Đến lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tư ở chỗ này luyện khí?”

“Làm sao ngươi tìm tới nơi này?” Long Thiên Tuyệt cười thần bí, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, xoay người lại lần nữa đi trở về trước lò luyện, tiếp tục luyện khí.

“Ta chỉ là tới đây thử thời vận, không nghĩ tới ngươi thật đúng là ở chỗ này!” Hách Liên Tử Phong dạo bước đi tới, nhìn chăm chú ngọn lửa trong lò luyện tỏa ra, hắn thản nhiên nói. Kỳ thật hắn cũng nghĩ đến trong lời nói của Tông chủ có ẩn giấu âm mưu, hơn phân nửa là theo hai người bọn họ có liên quan, hắn cũng không có phát hiện mình bị người khác phát hiện hành tung, như vậy chỉ có có thể là Long Thiên Tuyệt bị phát hiện hành tung.

Tông chủ cố ý phát ngôn bừa bãi, muốn dụ dỗ bọn họ đi tới cấm Cung, như vậy nói rõ Long Thiên Tuyệt cũng không bị bắt.

Lấy hiểu biết của hắn đối với Long Thiên Tuyệt, hắn ta tuyệt đối sẽ không ngu dốt hồ đồ trực tiếp chạy tới Cấm Cung, tự mình rơi vào cạm bẫy, hắn ta hoặc là trực tiếp rời đi, hoặc là suy nghĩ phương pháp khác giải quyết vấn đề.

Hắn ở đại môn của Vân Huyễn Điện ra vào quanh quẩn một hồi, không có phát hiện thân ảnh Long Thiên Tuyệt, cho nên nghĩ tới nơi này, hắn lần lượt từng phòng từng phòng lục lọi tới đây, cuối cùng thật đúng là để cho hắn tìm được.

“Ngươi bây giờ tính toán luyện chế binh khí gì? Ngươi tin chắc binh khí của ngươi có thể ngăn cản được Tông chủ cùng tất cả cao thủ Vân Huyễn điện hợp lực công kích?” Hách Liên Tử Phong hai tay vòng quanh ngực đứng thẳng, chăm chú nhìn binh khí còn chưa thành hình trong lò luyện, hắn một chút cũng không coi trọng.

Long Thiên tuyệt không để ý tới hắn, thần bí cong môi mà cười:” Đến lúc đó ngươi sẽ biết! Hiện tại ngươi trước tiên giúp ta canh cửa, dù sao cũng không thể lại để cho bất kì kẻ nào tiến vào bên trong phòng luyện khí này.”

“Ta tại sao phải nghe lời ngươi?” Hách Liên Tử Phong cau mày, rất bất mãn thái độ hắn vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Ngươi có thể không nghe, nhưng là ta sẽ hướng về phía ngoài kêu to, đem tất cả cao thủ Vân Huyễn điện toàn bộ hấp dẫn tới đây, làm cho ngươi làm người chết thay, gặp Tông chủ cùng tất cả các cao thủ của Vân Huyễn điện vây quanh.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mà cười, ánh mắt sáng rực, có loại tự tin hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Bình Luận (0)
Comment