Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 620

Hai người bị vây quanh ở trong có chút kinh ngạc, Hắc y nam tử không có quá nhiều biến hóa, cô gái áo lam kia đưa tay lột mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra hình dáng, đối với Vân Trung Thiên nói: “Vân đại ca, các ngươi đừng hiểu lầm. Chúng ta không phải tới ám sát Bách Lí viện trưởng đâu. ”

Cô gái áo lam kia rõ ràng là Hoa Sở Sở đã lâu không gặp, Vân Trung Thiên nhận ra.

“Không phải tới ám sát viện trưởng? Vậy các ngươi vào bằng cách nào?” Không đợi Vân Trung Thiên nói chuyện, những trưởng lão khác vọt vào gian phòng chất vấn. Hai người bọn họ xuất hiện quá mức kỳ quặc, Học viện Thiên Long đề phòng sâm nghiêm, bọn họ lại xông vào được, hơn nữa lời đồn trong thành lúc trước về việc ám sát, càng thêm khẳng định rằng việc bọn hắn muốn ám sát Bách Lí viện trưởng là sự thật. Bọn họ không thể không nghi ngờ hai người.

“Chúng ta là…… ” Hoa Sở Sở nhìn nhìn, lại thấy Bách Lí viện trưởng đang nằm ở trên giường, nàng phát hiện mình giờ phút này đã trăm miệng cũng không thể nói nên lời, “Các ngươi nhất định phải tin tưởng chúng ta, chúng ta thật sự không đi ám sát viện trưởng. ”

Nàng dùng sức lắc đầu phẩy tay, khẽ cau mày.

“Không cần nói nhảm với bọn họ, bắt bọn họ trước rồi hãy nói. ” Trưởng lão lên tiếng ra lệnh, đông đảo cao thủ đang bao vây đều xông lên, muốn bắt hai người Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở.

Vân Trung Thiên ngưng mắt nhìn hai người, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà phán quyết, tất cả các chứng đối với Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở đều rất bất lợi, thậm chí một khắc vừa rồi, hắn cũng tin bọn họ muốn ám sát Bách Lí viện trưởng là sự thật.

Nhìn hai bên đang giằng co, hắn mở miệng nói: “Mọi người dừng tay đã, để ta nói một câu. Độc Cô huynh, Hoa tiểu thư, nếu các ngươi thật sự vô tội, vậy thì các ngươi thả binh khí trong tay ra, sau đó giải thích rõ ràng, ta và viện trưởng, chư vị trưởng lão cũng không phải là người không biết lí lẽ. Là thật hay giả, ai đúng ai sai, chúng ta sẽ phân biệt rõ ràng. ”

Các trưởng lão cùng quay đầu lại nhìn về phía Bách Lí viện trưởng, chuyện lớn như thế vẫn do viện trưởng định đoạt.

“Cứ theo lời Thiên nhi nói mà làm, chỉ cần hai vị chịu buông binh khí trong tay, đem chuyện giải thích rõ ràng, chúng ta sẽ không làm khó các ngươi. ” Bách Lí viện trưởng mở miệng nói, lần đầu tiên ông gặp Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở, mặc dù ấn tượng không sâu sắc lắm nhưng mà ông biết bọn họ là bằng hữu của Vân Khê.

Hoa Sở Sở nghe vậy, rất sảng khoái vứt trường kiếm trong tay xuống, tích cực phối hợp, ngược lại Độc Cô Mưu vẫn ôm trường kiếm trong tay, cao ngạo đứng đó không chịu quăng kiếm.

Các trưởng lão của Học viện Thiên Long rất tức giận: “Vị công tử này, nếu như ngươi không chịu quăng kiếm phối hợp…, thì đừng trách chúng ta không khách khí. ”

Kiếm trận bắt đầu, đằng đằng sát khí, những trưởng lão này cũng là những người tinh nhuệ của Học viện Thiên Long, thực lực không giống tầm thường, nếu bọn họ liên thủ, có thêm mấy Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở nữa cũng không thể chạy trốn trong tay họ. Hiện tại Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở giống như là cá trong chậu, nếu không khiến các cao thủ này khâm phục khẩu phục, bọn họ cũng không có cơ hội rời khỏi đây.

Song, kiếm là mệnh của sát thủ, là một phần thân thể của bọn họ, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Nàng chợt quên một chuyện trọng yếu, đó chính là Độc Cô Mưu tuyệt đối không quăng kiếm đầu hàng.

Đối mặt với uy hiếp của đông đảo cao thủ, Độc Cô Mưu đứng thẳng bất động, sát khí bao phủ quanh thân thu lại.

“Mưu ca ca?” Hoa Sở Sở lo lắng nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên khuyên hắn, hay là khuyên cao thủ của Học viện Thiên Long.

“Nếu hắn không chịu quăng kiếm, cũng đừng trách chúng ta, mọi người cùng nhau lên, bắt bọn họ. ”

Đông đảo cao thủ rút kiếm ra, cả phòng kịch liệt nóng lên, mười mấy thanh trường kiếm lóe ra hàn quang sắc bén đâm tới, Độc Cô Mưu đưa tay đem Hoa Sở Sở đẩy ra khỏi vòng chiến, cùng lúc đó tay của hắn nhanh chóng rút kiếm, lưu loát, phảng phất như động tác này đã luyện tập ngàn lần vạn lần.

“Mưu ca ca, cẩn thận. ” Hoa Sở Sở được đẩy ra khỏi vòng chiến xong, nàng không xông đi vào nữa, bởi vì nàng biết, một khi mình tiến vào, sẽ gây trở ngại cho hắn.

Độc Cô Mưu cũng không sợ người của Học viện Thiên Long sẽ đối phó với Hoa Sở Sở, bởi vì hắn tin tưởng Bách Lí viện trưởng, cũng tin tưởng Vân Trung Thiên, sở dĩ hắn muốn cùng các cao thủ và mấy trưởng lão đánh một trận, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bất cứ lúc nào hắn cũng không thể buông kiếm trong tay.

Sát ý tràn ngập cả căn phòng, cả người Độc Cô Mưu khí thế tăng vọt, giống như sát thần hạ xuống.

Hắn xuất kiếm, mỗi một kiếm vừa nhanh lại mãnh liệt, xuất kiếm góc độ cực kỳ xảo trá. Trong mắt các trưởng lão cơ hồ những đường kiếm không thể nào xuất ra, hắn đều làm được.

Đương đương đương đương!

Ánh sáng chớp nhoáng ——

Một người đối chọi với hơn mười người, chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Các trưởng lão cùng lui về phía sau, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được, thực lực của đối phương rõ ràng không bằng bọn họ, kiếm pháp lại xuất thần nhập hóa, chưa nói tới tinh diệu trong đó, mỗi một chiêu thức đều rất xảo trá, nhưng cũng là những chiêu số tấn công hữu hiệu nhất.

“Không hổ là Đệ Tứ của Liên Minh Thích Khách, là người nhanh nhất từ trước tới nay của Liên Minh Thích Khách. ” Có trưởng lão nửa châm chọc nửa cảm thán nói.

“Công tử có kiếm thuật xuất trúng như thế, vì sao không đi theo chính nghĩa, hết lần này tới lần khác lại gia nhập Liên Minh Thích Khách, giúp giặc làm ác?”

” Liên Minh Thích Khách tuy là bàng môn tà đạo, nhưng trong ngày thường bọn họ nhận nhiệm vụ cũng có nguyên tắc, cho nên Học viện Thiên Long chúng ta cũng không can thiệp, ai ngờ lần này, các ngươi lại vì bạc mà muốn ám sát Học viện Thiên Long viện trưởng, kẻ thấy tiền sáng mắt như các ngươi, xứng làm một kiếm khách hay sao?”

“…… ”

Các trưởng lão ồn ào lên án, trong giọng nói có thêm mấy phần phát tiết tức giận.

“Các ngươi không nên nói oan cho Mưu ca ca. Những kẻ Mưu ca ca giết đều là kẻ ác độc đáng chết, huynh ấy chưa từng giết người tốt, cũng không nhận nhiệm vụ giết Bách Lí viện trưởng. Chúng ta cũng vì trúng bẫy của người ta mới lầm xông vào Học viện Thiên Long. ” Hoa Sở Sở vội vàng giải thích, nàng vọt tới trước giường, muốn tự mình giải thích với viện trưởng, ai ngờ trước khi nàng vọt tới giường, vén lên đệm chăn, phát hiện ở đó không có người? Rõ ràng có người cố ý đặt bẫy, làm cho người ta tưởng rằng viện trưởng ngủ ở phòng này, kì thực viện trưởng sớm bị dời đi nơi khác.

Hoa Sở Sở ngạc nhiên ngửng đầu lên, nhìn về Vân Trung Thiên.

Vân Trung Thiên cười nhạt, không có giải thích cái gì, hỏi ngược lại: “Hoa tiểu thư, ngươi vừa nói các ngươi trúng bẫy của người khác, mới có thể lầm xông vào Học viện Thiên Long, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cùng lúc đó, hắn giơ tay, ngăn cản các trưởng lão: “Chư vị trưởng lão, không ngại nghe Hoa tiểu thư nói rõ chân tướng trước, chúng ta quyết định cũng không muộn. ”

Các trưởng lão thấy Hoa Sở Sở chạy về phía đầu giường, cùng khẩn trương, sợ nàng gây bất lợi đối với viện trưởng, ai ngờ viện trưởng căn bản không ở trên giường, mọi người lộ ra vẻ ngạc nhiên, cả bọn họ cũng không biết viện trưởng bị rời đi lúc nào. (đoạn này có vẻ mâu thuẫn với đoạn trên *sờ cằm*)

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của các trưởng lão, Vân Trung Thiên thở dài, nói: “Chuyện này, ta sẽ giải thích với mọi người sau, bây giờ nghe Hoa tiểu thư giải thích đã. ”

Hoa Sở Sở quay lại đứng bên người Độc Cô Mưu, lấy sự hiểu biết của nàng đối với Mưu ca ca, cho dù người trong thiên hạ hiểu nhầm hắn, hắn cũng tuyệt đối không giải thích, như vậy, chỉ có nàng có thể giải thích.

“Mấy ngày nay chúng ta nghe nói có người giả mạo Đệ Tứ Liên Minh Thích Khách, đồn đãi khắp phố lớn ngõ nhỏ, nói Đệ Tứ muốn ám sát Bách Lí viện trưởng của Học viện Thiên Long. Ta và Mưu ca ca nghe xong rất tức giận. Sau khi tiến vào Liên Minh Thích Khách Đệ Tứ là vị trí mà Mưu ca ca khó khăn lắm mới có được, không thể để cho bất luận kẻ nào khinh nhờn oan uổng. Chúng ta dò xét rất nhiều nơi cho đến Thiên Long Thành. Tối nay, chúng ta phát hiện kẻ đáng nghi vào Học viện Thiên Long, chúng ta hoài nghi người này là người muốn giả mạo Mưu ca ca, vì không muốn đả thảo kinh xà, chúng ta đi theo hắn vào Học viện Thiên Long. Ta thấy hắn vô cùng quen thuộc với địa hình của Học viện Thiên Long, đến mức lúc chọn lựa thời gian, cơ hồ là chọn lúc những cao thủ tuần tra giao ca, như thế, chúng ta rất thuận lợi tiến vào nội viện. Đợi đến lúc chúng ta tiến vào nội viện, người nọ mở ra một cái mật đạo, theo mật đạo mò tới chỗ ở của viện trưởng…… ” Hoa Sở Sở chạy tới phía sau bình phong chuyên dùng để thay quần áo, nàng khom người, nhấc viên gạch dưới đất, rất nhanh, cửa vào của mật đạo xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người kinh hãi, không nghĩ tới, ở trong phòng của viện trưởng còn có một cái mật đạo bí ẩn như vậy.

Khó trách viện trưởng bị người ta đánh lén thành công ở khoảng cách gần, thì ra là sát thủ này xuất hiện từ trong mật đạo, đánh lén viện trưởng. Ở ngoài phòng ngủ của viện trưởng có đông đảo cao thủ thủ vệ, sao có thể nghĩ đến sát thủ có từ trong phòng của mình nhô ra? Ở dưới tình huống không phòng bị, bị người đánh trộm gây trọng thương, sau lại vô thanh vô tức biến mất. Một cái án không đầu không đuôi, thì ra đáp án là ở chỗ này.

“Tên sát thủ kia đâu? Hắn đi đâu rồi?” Vân Trung Thiên nhanh chóng thu hồi vẻ kinh ngạc, cau mày nói.

“Hắn vào mật đạo xong lại đột nhiên không thấy, chúng ta đi tới, liền đi tới nơi này. Vừa nãy nếu các ngươi không nói, chúng ta căn bản không biết nơi này chính là phòng của viện trưởng. Các ngươi phải tin tưởng ta, chúng ta thật sự không phải tới giết viện trưởng, hơn nữa, chúng ta cũng không thể ở trong thời gian ngắn như vậy đào ra một cái mật đạo, càng không có khả năng biết các cao thủ của Học viện Thiên Long các ngươi tuần tra như thế nào. ” Hoa Sở Sở nói tình hợp lý, làm cho người ta không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.

Đúng vậy, một cái mật đạo như vậy, một ngày hai ngày làm sao có thể đào được?

Vân Trung Thiên khom người, cẩn thận quan sát cửa mật đạo rêu xanh và dấu vết, phát hiện mật đạo này đã có từ rất lâu rồi, nếu không có vài năm miệng mật đạo không thể có nhiều rêu xanh và xác kiến như vậy.

Mấy năm trước, Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở còn đang ở Ngạo Thiên đại lục, căn bản không thể tới chỗ này đào địa đạo. Hơn nữa Học viện Thiên Long thủ vệ sâm nghiêm, đề phòng nghiêm mật, bằng vào thực lực của hai người bọn họ, muốn thuận lợi vượt qua kiểm tra của bao nhiêu cao thủ như thế quả là không thể, khả năng duy nhất chính là người này là nội gian của Học viện Thiên Long. Hắn ở Học viện Thiên Long ẩn núp nhiều năm, đào móc ra địa đạo này, hơn nữa quen thuộc quy luật đổi ca và thời gian tuần tra của cao thủ Học viện Thiên Long. Có thể tiếp xúc với các cao thủ đổi ca và thời gian tuần tra, chỉ có thể là các trưởng lão trọng yếu, nói cách khác……

Vân Trung Thiên mỉm cười híp mắt, tinh quang bắn ra, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa lại khôi phục sự lạnh nhạt trong ngày thường.

“Chư vị, Hoa tiểu thư đã đem chân tướng nói rõ ràng, ta tin tưởng bọn họ là vô tội, muốn giết viện trưởng người, là người khác. ”

“Thiên nhi, chỉ bằng vào nàng lời nói không có bằng chứng của nàng, chúng ta sao có thể tin tưởng bọn họ? Hơn nữa, hiện tại khắp các hang cùng ngõ hẻm, khắp nơi đều truyền đến tin tức Đệ Tứ muốn ám sát Bách Lí viện trưởng, không có lửa làm sao có khói. Nói không chừng đây là quỷ kế của Liên Minh Thích Khách, bọn họ biết muốn ám sát viện trưởng không phải là một chuyện dễ, cho nên đã nghĩ biện pháp lấy tín nhiệm của chúng ta trước, chờ có cơ hội đến gần viện trưởng, bọn họ lại thêm một kích trí mạng, một kích đắc thủ. Chúng ta không thể không phòng. ”

“Đúng vậy a, bất kể thế nào, hai người bọn họ xuất hiện rất kỳ hoặc, không thể thả họ như vậy. Trước khi điều tra ra chân tướng sự việc, lão phu đề nghị, đem bọn họ nhốt lại trước chờ tra ra hung thủ thật sự lại thả bọn họ cũng không muộn. ”

“Ta đồng ý với cách nghĩ của trưởng lão. ”

“Ta cũng đồng ý. ”

Càng ngày càng nhiều người phụ họa, ồn ào tỏ vẻ muốn đem Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở nhốt lại, Vân Trung Thiên lâm vào khó khăn.

“Vân đại ca, chúng ta thật sự không phải là hung thủ giết người. Huynh phải tin tưởng chúng ta. ” Hoa Sở Sở không khỏi nóng nảy.

Độc Cô Mưu từ đầu vẫn yên tĩnh, không nói một lời, lúc này lại mở miệng nói chuyện: “Ta cùng các ngươi vào nhà lao, về phần nàng…… Đem nàng giao cho Vân cô nương”. Hắn chỉ chỉ Hoa Sở Sở, ý tứ kia chính là hắn nguyện ý mình bị giam để bày tỏ trong sạch, nhưng không muốn làm cho Hoa Sở Sở theo hắn cùng chịu khổ.

Hoa Sở Sở nhất thời đỏ mắt, hút hút lỗ mũi, đột nhiên lắc đầu: “Muội không đi. Huynh đi đâu muội theo đó. ”

Nàng ôm lấy Độc Cô Mưu, dùng sức lắc đầu biểu đạt quyết tâm của nàng.

“Nàng cũng bị nhốt, ai thay ta rửa sạch oan khuất?” Độc Cô Mưu nhẹ giọng, khuyên bảo.

” Căn bản huynh không làm, bọn họ sao phải nhốt huynh? Bọn họ quá ghê tởm. Chúng ta không cần nói lí lẽ với họ, chúng ta cùng nhau rời đi thôi, ta xem ai dám ngăn cản chúng ta?” Hoa Sở Sở ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy tức giận và sát ý.

Độc Cô Mưu nhẹ nhàng xoay đầu, lại từ từ xoay trở lại, hắn đang cân nhắc thực lực của hai bên, đã lường trước kết quả xấu nhất, cuối cùng, hắn vỗ vỗ vai Hoa Sở Sở, khuyên nhủ: “Nàng nghe lời, đi tìm Vân cô nương, nhờ nàng ta hỗ trợ thay ta rửa sạch oan khuất, tìm ra hung thủ thật sự. ”

“Muội không đi, muội không thể để huynh lại một mình. ” Hoa Sở Sở nước mắt mông lung.

Độc Cô Mưu đột nhiên giơ chuôi kiếm lên, đánh lên cổ của Hoa Sở Sở, đem nàng đánh ngất đi.

“Vân huynh, mong huynh đưa nàng đến chỗ Vân cô nương. ”

Vân Trung Thiên gật đầu, nhận người từ trong tay của hắn, nói với các chúng trưởng lão: “Độc Cô công tử đã đáp ứng lưu lại, hắn sẽ không nuốt lời. Kiếm là tính mạng của kiếm khách, các ngươi không nên ép hắn bỏ kiếm, đưa hắn đến địa lao đi, hảo hảo chiêu đãi. Hắn chẳng qua người bị nghi ngờ, không phải là hung thủ. ”

Chư vị trưởng lão không có dị nghị, liền cử ra bốn người, đem Độc Cô Mưu “Mời” đến địa lao.

Vân Trung Thiên có thể làm chỉ có những thứ này, nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một học sinh của Học viện Thiên Long thôi, bàn về thân phận địa vị, sao hắn có thể bì kịp được với các vị trưởng lão? Các vị trưởng lão chịu nghe đề nghị của hắn, cũng là nể mặt Bách Lí viện trưởng đối với hắn có quan hệ đặc thù, lúc có những ý kiến khác nhau, hắn vẫn phải hỏi ý kiến của các vị trưởng lão.

Đỡ Hoa Sở Sở đang hôn mê, Vân Trung Thiên rời khỏi gian phòng, mấy vị trưởng lão trong đó ngăn hắn lại.

“Thiên nhi, viện trưởng đâu? Vì sao ông ấy không ở trong phòng?”

“Đúng vậy, viện trưởng rốt cuộc ở chỗ nào? Nếu ông ấy không có ở trong phòng, vậy chúng ta nhiều người ở bên ngoài bảo vệ ông ấy như vậy, chẳng phải là không có nghĩA Lý gì hay sao?”

“Thiên nhi, mau nói cho ta biết, viện trưởng rốt cuộc ở chỗ nào? Vạn nhất viện trưởng gặp phải hung thủ thật sự, trên người của ông ấy có thương tích, sao thoát được?”

“Thiên nhi, ngươi quả là không biết chừng mực. Phát sinh chuyện lớn như vậy, ngươi lại gạt chúng ta, cũng không nói với chúng ta một tiếng. Ngươi đã không tin chúng ta, vậy thì trong lòng ngươi có tính toán gì?”

“Mặc dù ngươi là học sinh tâm đắc nhất của viện trưởng nhất, viện trưởng đã từng có ý muốn đem chức vị viện trưởng truyền cho ngươi, nhưng mà ngươi đừng quên, nơi này là Thiên Long Thành, là địa bàn của Bách Lý gia tộc. Ngươi là người khác họ, muốn đặt chân ở Thiên Long Thành căn bản không có khả năng. Nếu như trong lòng ngươi nhớ nhung vị trí viện trưởng, ta khuyên ngươi sớm bỏ qua ý nghĩ ấy đi. ”

“…… ”

Dần dần, các trưởng lão đem mũi nhọn hướng về phía Vân Trung Thiên, phảng phất như lần này hắn về đây là vì chức vị viện trưởng của Học viện Thiên Long. Bọn họ liên hợp lại, muốn ép hắn đi.

Vân Trung Thiên Tâm mỉm cười, không nghĩ tới mình lại gặp phải tình cảnh quẫn bách như thế

Chức Viện trưởng sao?

Hắn không cần.

So sánh với vị trí viện trưởng của Học viện Thiên Long, với thân phận thành chủ Vân Thành thì khoảng cách rất lớn. Hiện tại hắn đã là thành chủ Vân Thành, lại có muội muội trấn giữ Vân Huyễn điện, cái gì hắn cũng có, còn ham một chức vị viện trưởng làm cái gì?

Thử nghĩ xem thật là buồn cười.

Hắn cẩn thận đánh giá những trưởng lão chất vấn hắn, âm thầm ghi nhớ tên của bọn họ, bọn họ thực sự muốn ép hắn rời đi như thế, sau lưng nhất định có mưu đồ khác. Vô luận là kích động người cũng được, mù quáng theo người cũng được, hắn đều phải điều tra bọn họ rõ ràng, nói không chừng chuyện ám sát viện trưởng, trong số bọn họ có người làm nội ứng.

“Chư vị trưởng lão, viện trưởng bây giờ đang ở một chỗ rất an toàn, làm như vậy, cũng được sự đồng ý của viện trưởng. Đợi đến lúc viện trưởng chữa thương xong, ông ấy sẽ ra mặt triệu kiến các vị, để tránh có người làm ảnh hưởng đến quá trình dưỡng thương của viện trưởng, tiết lộ hành tung của viện trưởng, xin thứ cho Vân Trung Thiên không thể tiết lộ tung tích của viện trưởng. ” Mấy tên trưởng lão nghe vậy, đang muốn tiếp tục truy vấn và phản bác, Vân Trung Thiên nói to hơn, giành trước một bước lấn át lời của bọn hắn, “Bây giờ đã không còn sớm nữa, mọi người nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ta phải đưa Hoa tiểu thư đến phủ thành chủ, giao cho muội muội của ta. ”

Nói xong, không để cho bọn họ có cơ hội chất, Vân Trung Thiên ôm lấy Hoa Sở Sở, sải bước rời khỏi gian phòng.

Phía sau hắn là tiếng bất mãn và tức giận của các trưởng lão.

“Tiểu tử này, khinh người quá đáng. Hắn coi chúng ta là cái gì? Hoài nghi trong chúng ta có nội ứng của sát thủ hay sao? Chúng ta đi theo viện trưởng nhiều năm như vậy, làm sao có thể bán đứng viện trưởng, gây bất lợi cho viện trưởng chứ?”

“Viện trưởng cũng là, ông ta thà tin tưởng một ngoại nhân, cũng không nguyện ý tin tưởng chúng ta, chẳng lẽ trong suy nghĩ của ông ta chúng ta không đáng tin vậy sao?”

“Lòng người khó dò. Chúng ta nên đi địa lao coi trừng thích khách Đệ Tứ kia đi, tránh cho hắn lẻn đi chúng ta không biết phải làm sao. ”

“…… ”

Đám người ầm ầm giải tán nhanh chóng, cả gian phòng lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.

Lúc Hoa Sở Sở tỉnh lại, phát hiện mình đã ở phủ thành chủ rồi, nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy thân ảnh Mưu ca ca, nàng bắt đầu ồn ào muốn đi tìm Mưu ca ca của nàng.

Long Thiên Tầm cùng Bách Lí Song không giữ được nàng, không thể làm gì khác hơn là đi cầu cứu Vân Khê.

“Sở Sở. ” lúc Vân Khê đi vào gian phòng, Hoa Sở Sở đã mang theo kiếm của nàng, đang muốn xông ra ngoài.

Vân Khê đưa tay ngăn nàng: “Chuyện xảy ra, ta đã nghe ca ca của ta nói. Muội muốn đến Học viện Thiên Long tranh cãi cũng không được chuyện gì. Nếu như muốn chứng minh Độc Cô trong sạch, trước hết muội phải phối hợp với ta cung cấp thêm thông tin có ích cho ta để nhanh chóng bắt được thủ phạm mới đúng. ”

Hoa Sở Sở ủy khuất nhìn nàng, nước mắt lấp lánh, đột nhiên oa một tiếng, lao vào ngực Vân Khê, ôm nàng khóc rống lên: “Vân tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội cứu Mưu ca ca, Mưu ca ca vô tội, huynh ấy bị oan uổng. ”

“Ta biết, đương nhiên là ta tin tưởng Độc Cô, nhưng mà chỉ có một mình ta tin thì vô dụng, muội phải khiến cho những người khác cũng tin tưởng hắn nữa. ” Vân Khê trấn an nàng ấy, thật vất vả đợi nàng ấy bình tĩnh lại, nàng đưa khối khăn lụa cho nàng ấy, để nàng ấy lau nước mắt.

Hoa Sở Sở lau một bên mắt sưng đỏ, cắn răng nói: “Mưu ca ca phấn đấu lên vị trí thứ tư trong Liên Minh Thích Khách, đem rất nhiều thích khách cao thủ đánh bại, rất nhiều người ghen tỵ với huynh ấy, thường xuyên có người khiêu khích huynh ấy, gây phiền toái cho huynh ấy. Vân tỷ tỷ, tỷ nói xem có phải là người của Liên Minh Thích Khách hay không? Bọn họ vì muốn trả thù Mưu ca ca, cho nên đi ra ngoài tạo lời đồn, muốn mượn đao giết người?”

Vân Khê trầm ngâm, vuốt cằm nói: “Có khả năng này, muội nhớ lại xem, ở trong Liên Minh Thích Khách, kẻ nào nào đối với Độc Cô địch ý sâu nhất? kẻ nào có khả năng làm chuyện hãm hại hắn nhất?”

Hoa Sở Sở ngửng đầu lên, nghĩ nửa ngày, bẻ ngón tay nói: “Có Đệ Ngũ, Đệ Lục, Đệ Thất, Đệ Bát, Đệ Cửu…. ”

Càng đếm về sau trên mặt Vân Khê càng đen, theo như suy nghĩ của nàng, tất cả những kẻ bị Độc Cô Mưu đánh bại đều là kẻ thù của hắn, gây bất lợi đối với Độc Cô ư? Còn không bằng nàng ta trực tiếp đem tất cả thích khách trong Liên Minh Thích Khách làm kẻ thù cho xong chuyện.

“Nói điểm chính. ”

“Tỷ nghe không rõ sao? Muội đã nói rất rõ ràng. ” Hoa Sở Sở kinh ngạc nói.

“Ta muốn nói, muội chỉ cần liệt kê mấy người có khả năng làm chuyện này nhất. ” Vân Khê vô lực than thở, thật muốn hung hăng đập cho nàng một cái.

Hoa Sở Sở bừng tỉnh đại ngộ, một lần nữa đếm ngón tay: “Sau Đệ Thập toàn bộ những người khác đều không chịu nổi một kích, ngày đầu tiên Mưu ca ca vào Liên Minh Thích Khách toàn bộ bọn họ đều chết sau một kích….. ”

Hoa Sở Sở vô cùng tự hào.

“Nếu bọn họ muốn trả thù Mưu ca ca, đã trả thù từ sớm, không cần chờ tới bây giờ, cho nên, muốn Mưu ca ca hạ bậc, muốn hãm hại huynh ấy rất có thể một trong mười tên thích khách kia. ”

Hoa Sở Sở cũng thông minh, thoáng cái tựu loại bỏ phần lớn nhân vật khả nghi, chỉ còn lại có mười nhân vật khả nghi.

“Nhất Hào đại thúc cho tới giờ đều rất thưởng thức Mưu ca ca, chắc chắn sẽ không hại huynh ấy. Đệ Nhị và Đệ Tam, từ khi bọn muội đến đó vẫn chưa từng gặp họ, cho nên khả năng cũng không lớn. Còn Đệ Ngũ…… Đúng rồi, nhất định là Đệ Ngũ. Lúc trước, Mưu ca ca đánh bại hắn, cướp đi vị trí Đệ Tứ của hắn, nếu như nói người nào có khả năng nhất đối với Mưu ca ca canh cánh trong lòng, muốn hãm hại lời của hắn, vậy nhất định chính là đn rồi!”

“đn thích khách?” Vân Khê hí mắt, nàng cũng cảm thấy Hoa Sở Sở phán đoán rất có đạo lý, những tên thích khách xếp sau đn bị đuổi kịp và vượt qua, có lẽ sẽ ghi hận trong lòng nhưng một khi thấy các cao thủ xếp trước mình cũng thua trong tay Độc Cô Mưu, tâm lý của bọn hắn sẽ được an ủi, cũng sẽ không so đo nữa. Cái vị thích khách đn bị đoạt đi vị trí thứ tư, mà Đệ Nhị Đệ Tam lại chậm chạp không lộ diện, Đệ Tứ Độc Cô Mưu vẫn đứng trước hắn, giống như nhắc nhở hắn là kẻ thất bại. Tình huống như vậy dễ khiến người khác sinh lòng ghen tỵ và muốn trả thù.

“Muội có biết thêm gì về thích khách đn không? Làm thế nào để tìm hắn?” Vân Khê hỏi.

“Những thích khách của Liên Minh Thích Khách, bình thường đều có quy tắc của mình, bọn họ không chủ động gặp mặt kim chủ, sẽ có người chuyên đàm phán nhận nhiệm vụ và thu bạc, mà thích khách chỉ phụ trách thi hành nhiệm vụ ám sát. Nếu như tỷ muốn tìm hắn, biện pháp duy nhất, chính là ra bạc để cho hắn đi thi hành nhiệm vụ ám sát. ” Hoa Sở Sở nói.

“Vậy thì làm như vậy đi. Muội đi liên lạc với Liên Minh Thích Khách, đưa bọn họ tiền, để cho đn tới ám sát ta, đến lúc đó chúng ta có thể bắt được hắn. ” Vân Khê nói.

“A?” Hoa Sở Sở khẽ nhếch miệng, lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Để cho Ngũ Hào đi ám sát tỷ? Vạn nhất…… ”

“Vạn nhất cái gì? Muội sợ hắn thật sự giết ta ư?” Vân Khê tự tin nhướng mày nói, “Cả Độc Cô đều không đánh được, sao hắn có năng lực giết ta cơ chứ?”

Hoa Sở Sở cũng không nói tiếp, bĩu môi nói thầm: “Bây giờ không giống ngày xưa, thực lực của Mưu ca ca đã cao hơn rất nhiều. Nếu bây giờ tỷ muốn đánh với Mưu ca ca cũng chưa chắc đã thắng huynh ấy. ”

Theo suy nghĩ của nàng, nàng hoàn toàn nghiêng về phía Mưu ca ca của nàng.

Vân Khê bất đắc dĩ cười, “Được rồi, muội nói Mưu ca ca của muội lợi hại, vậy thì Mưu ca ca của muội lợi hại?” Chẳng lẽ nàng lại vì chút chuyện nhỏ này mà so đo với nàng ấy hay sao?
Bình Luận (0)
Comment