Chử Trần Âm sau khi từ trong không gian ra ngoài, thấy trời đã gần sáng.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng ló dạng, hậu viện truyền tới âm thanh ngạc nhiên xem lẫn mừng rỡ của mẹ của Thanh Nhi và Phó phu nhân: "A, trong giếng này có nước."
"Đúng vậy, nhìn kìa, có khá nhiều nước."
Âm thanh của hai người vô tình báo động cho những người còn lại trong Phó gia.
Mọi người kéo đến sân sau để xem.
Phó hầu gia hưng phấn dụi dụi mắt: "Hôm qua đào không thấy có nước, không ngờ chỉ sau một đêm liền chảy ra nhiều nước như vậy."
Phó Hưng Thành xách thùng gỗ bưng một xô nước lên, cười nói: "Đêm qua đại ca lại tiếp tục đào một hồi, đoán chừng là vào lúc đó có nước."
Phó phu nhân ngồi xổm xuống nhìn nước trong thùng, vẻ mặt vui mừng nói: "Giếng này tuy không có nhiều nước nhưng cũng đủ cho chúng ta dùng tới năm sáu ngày."
Phó Hầu gia nhẹ gật đầu: "Ừ, hôm qua lão đại nói với ta rằng gần đây dân tị nạn đến Đô Thành ngày càng nhiều, để tránh gặp lại gặp phải họ.
Những người bạn cũ ở Đô Thành để cho chúng ta chuẩn bị lên đường đến thôn Lan Mẫu trong năm ngày nữa, vừa vặn dùng đủ đến khi chúng ta rời đi."
Phó phu nhân đứng dậy, nhìn ra ngoài sân: "Tốt nhất nên rời khỏi đây sớm, thôn của chúng ta ngày càng trở nên khô hạn."
Hạn hán, ngay cả lá rừng phía trước cũng đã vàng úa, chưa tới hai ngày nữa, cỏ trên mặt đất có lẽ sẽ khô héo."
Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng rối rít gật đầu đồng ý.
Một bên mẹ của Thanh Nhi không nói chuyện với bọn họ nữa, cầm một xô nước đi vào phòng bếp: "Phu nhân, tôi đi làm bữa sáng trước."
Phó Hưng Thành cầm cây sào, xách hai cái thùng lớn đi theo bà ấy.
Phó phu nhân vội vàng theo bà ấy vào phòng bếp: "Mẹ của Thanh Nhi, để ta giúp ngươi."
Những ngày này, Phó phu nhân đi theo mẹ của Thanh Nhi học hỏi kỹ năng nấu nướng cũng dần tiến bộ.
Chẳng mấy chốc cả túp lều đã tràn ngập mùi thơm của gạo.
Chử Trần Âm ngửi thấy mùi thơm tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy Phó Yến Đình đang ngồi ở bên giường ngủ gật.
"Phó tướng quân." Nàng nhanh chóng đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng gọi hắn.
Kể từ khi nàng và Phó Yến Đình vì thăng cấp mà suýt chút nữa tẩu hỏa trong không gian, Phó Yến Đình đã trở nên kỷ luật hơn và sẽ không ngủ trên giường vào ban đêm nếu có thể.
Phó Yến Đình mở mắt ra, mắt buồn ngủ mông lung nhìn nàng, đôi mắt màu nâu xám có phần trong trẻo hơn so với ngày trước.
Thấy hắn đã tỉnh, Chử Trần Âm cười nói: "Mấy ngày nữa chúng ta bắt đầu đi phương bắc, nhân lúc còn có mấy ngày nữa, không bằng đến thành U Châu tích trữ một ít đồ vật.
Phó Yến Đình ngồi thẳng dậy, cơn buồn ngủ quét sạch: "Dê và bò ở Từ Gia Bảo quả thực không đủ, hôm nay ta dẫn nàng đi một chỗ tốt."
Nói xong, hắn nhanh chóng đứng dậy đi đến tủ lấy đồ, cầm một bộ quần áo xám đen, quay lưng về phía Chử Trần Âm chuẩn bị thay.
Chử Trần Âm đứng ở bên cạnh, thấy hắn dè dặt thay quần áo như vậy, vội vàng quay đầu rời khỏi phòng.
Tay cầm quần áo của Phó Yến Đình dừng lại, hắn ngước mắt nhìn bóng lưng nàng, có chút hơi thất thần, trên khuôn mặt phóng đãng của hắn không kiềm được mà hiện lên một chút dịu dàng, tay cầm cúc cũng xoắn xuýt hơn bình thường.
Sau khi hai người ăn sáng xong, bọn họ tiếp tục ngồi xe ngựa vào thành.
Khung cảnh trong thành hoàn toàn khác so với những ngày trước, người tị nạn khắp nơi trên đường phố.
Phó Yến Đình lái đánh xe ngựa tới tiệm gạo lớn nhất thành trước.
Hiện nay trong thành người tị nạn rất nhiều, giá gạo tăng cao, giá cao gấp mấy lần bình thường, hơn nữa cung còn không đủ cầu.
Chử Trần Âm sau khi nhìn thấy, nàng cũng không có mua gạo ở đây, mà là nghe theo Phó Yến Đình, đi tới nơi hắn nói là địa phương tốt.
Xe ngựa đi qua thành và đến vùng ngoại ô phía bắc thành.