Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131: Nhìn Lén Người Trong Lòng

. Chương 131: Nhìn Lén Người Trong Lòng
Chương 131: Nhìn Lén Người Trong Lòng

Chờ đến khi lấy hết đồ vật, trong viện có người đi tới, hai người lập tức nhảy lên nóc nhà, âm thầm rời khỏi nơi này.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Lục hương thân tỉnh lại phát hiện cả người mình đau đớn, mở to mắt vừa ngẩng đầu đã thấy sợi dây thừng đang treo cổ mình.

Hắn ta lộ vẻ mặt khiếp sợ, kêu lớn ra ngoài: "Người tới! Mau lên!"

Đám người hầu bên ngoài nghe được âm thanh lập tức đi qua bên này.

Lục hương thân kiễng chân lấy tay ra khỏi dây thừng.

Bị trói như vậy một đêm, hơn nữa bụng đau, đầu cũng đau, đầu choáng váng di chuyển loạng choạng, Lục hương thân không đứng vững một cái, bay thẳng đến trên ghế phía sau ngồi xuống.

Nhánh cây nhòn nhọn trên ghế kia cực kỳ trùng hợp chui vào nơi nào đó.

Lục hương thân lập tức gân cổ họng hét chói tai một tiếng, toàn bộ Lục phủ đều là tiếng kêu rên của hắn ta.

"A! Mông của ta! A!"

Bọn người hầu vọt vào thấy cảnh tượng trước mắt, run rẩy lùi về phía sau hai bước: "Mau! Mau đi kêu đại phu!"

Không lâu sau hai vị đại phu vội vàng đi vào Lục phủ.

Đại phu nhìn vết thương của Lục hương thân thương lắc đầu, cuối cùng kê mấy loại thuốc rồi đi.

Lục hương thân chậm rãi tỉnh táo lại từ trong đau đớn, thấy bẩn thân nằm trên giường ở phòng khách, vội vàng hỏi người hầu ở một bên: "Sao ta lại ngủ ở đây? Giường của ta đâu?"

Người hầu cúi đầu nói: "Lão gia, giường của ngài không thấy nữa!"

Lục hương thân cho rằng bản thân nghe lầm, ấn vào cái đầu đang đau, hung dữ hỏi đối phương: "Không thấy? Cái gì không thấy?!"

Người hầu run rẩy nói: "Không thấy giường vàng của ngài!"

Lục hương thân nghe xong, lập tức ho khan kịch liệt, động đến miệng vết thương khiến hắn ta đâu đến mức rên rỉ, không lâu sau hai mắt lật lên hôn mê bất tỉnh.

Vết thương này không khiến hắn ta chết được, nhưng cái giường bảo bối biến mất lại khiến hắn ta suýt chút nữa ngừng thở.

Lục hương thân đi trộm đồ của người ta nửa đời người, lúc này không chỉ có bị trộm, còn bị nhánh cây làm bị thương, rất nhanh tin tức này đã truyền ra ngoài, không lâu sau đã biến thành trò cười của từng nhà.

Lúc này Lục hương thân không chỉ hư hại thân thể, mà có thể mười ngày nửa tháng cũng không thể xuống đất.

Khi Chử Trần Âm ở trong nhà nghe tin như thế, ôm bụng cười ha ha.

Hôm qua còn kêu muốn làm cho Phó gia người như thế này như thế kia, hôm nay không thể làm gì được nữa, cũng là hắn ta bị trừng phạt đúng tội.

Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành không biết chuyện đêm qua, không rõ vì sao nàng lại cười vui vẻ như vậy, nhưng tẩu tẩu đã cười nên bọn họ cũng cười theo.

Chẳng được bao lâu ba người bọn họ còn cười lớn hơn nữa, trong viện đều là tiếng cười của bọn họ.

Phó Hầu gia và Phó phu nhân ngồi ở trong phòng nhìn ba người bọn họ cười ở bên ngoài, chỉ cho rằng ba đứa nhỏ bị chóng mặt, vội vàng để Thanh Nhi đi nấu canh hạ hỏa cho ba người bọn họ uống.

Ở một góc khác trong phòng, Phó Yến Đình cầm bản đồ nhìn, mặt ngoài tập trung tinh thần, thật ra khóe mắt lại đang nhìn về phía Chử Trần Âm trong viện.

Thấy trên mặt Chử Trần Âm thoải mái cười, khóe miệng hắn cũng khẽ cong lên, sau đó giả vờ lật bản đồ.

Phó Hầu gia đi tới phía sau hắn bình tĩnh nói: "Nếu con muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn, đó là thê tử của con, không phải của người khác."

Phó Yến Đình vội vàng thu hồi ánh mắt, trải bản đồ trên bàn nói: "Phụ thân, con không có nhìn."

Phó hầu gia cúi xuống, đến gần nói vào tai hắn: "Vừa rồi ta đã nhìn thấy rồi, đừng giả vờ nữa, đừng trách ta không nói cho con biết, con phải chăm sóc tức phụ của chính mình, đừng lề mề kẻo người khác đào góc tường(*)."

(*) Đào góc tường: là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu, hay cướp thứ gì tốt của người khác.

Đừng nhìn ngày thường Phó Hầu gia rất nghiêm túc nhưng khi dạy dỗ nhi nữ thì lại có một bộ dáng khác.

Bình Luận (0)
Comment