Chử Trần Âm nghĩ vậy, không nỡ nhìn hắn chật vật như vậy, không nhịn được mà nhón chân lên hôn nhẹ lên môi hắn.
Đôi môi lạnh giá hiệu quả hơn bất kỳ cốc nước lạnh nào.
Phó Yến Đình mở to đôi mắt, dường như trong nháy mắt hắn đã có được sức mạnh vô tận. Hắn vươn tay ôm lấy eo nàng, chiếm thế chủ động, hôn nàng trở lại.
Y phục của cả hai đã bị ướt sũng, trở nên mỏng manh hơn bình thường, khiến nhiệt độ giữa họ truyền đi nhanh hơn.
Chử Trần Âm cảm nhận được nhịp tim nóng bỏng của hắn, giống như nhiều năm trước, nàng đã thấy một chiếc đèn đường trong một ngày đông lạnh giá.
Đèn đường sáng lên ánh sáng vàng nhạt, là thứ duy nhất có nhiệt độ trong tuyết, khiến nàng cảm thấy ấm áp hiếm có trong gió se se lạnh.
Giờ đây, sự ấm áp này đang dần lớn lên, khiến nàng có cảm giác như đang được bao bọc bởi ngọn lửa cuồng nhiệt, đồng thời lại thêm một phần tin tưởng.
Sau một nụ hôn, Chử Trần Âm thấy Phó Yến Đình đã bình tĩnh lại, nàng đứng dậy kéo hắn ra khỏi phòng tắm.
Phó Yến Đình đột nhiên nắm lấy cánh tay của nàng, lại kéo nàng trở về.
"Phó..."Chử Trần Âm muốn gọi hắn lại, lại bị hắn nâng mặt tiếp tục hôn.
Nụ hôn cường thế đan xen thương tiếc, Chử Trần Âm bị hắn hôn thiếu chút nữa hít thở không thông, hai tay gắt gao túm vạt áo hắn.
Phó Yến Đình buông nàng ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng. Lúc này, ánh mắt hắn đã không còn mơ hồ vì thuốc như lúc nãy, mà trở nên sâu thẳm trong làn sương mờ của phòng tắm.
Chử Trần Âm nắm lấy tay hắn, tiếp tục nói những gì nàng định nói lúc nãy: "Phó Yến Đình, chàng đỡ hơn chưa?"
"Không đỡ." Phó Yến Đình nâng mặt nàng lên hôn nàng một lần nữa.
Chử Trần Âm nghe vậy, cũng không biết hắn có thật sự không khỏe hay chỉ giả vờ, tiếp tục phối hợp với nụ hôn của hắn.
Hơi nước trong phòng tắm dần dần tan biến theo nhiệt độ bên trong.
Phó Yến Đình thở hổn hển, ở thời điểm quan trọng nhất, hắn đã gạt bỏ tất cả những ý nghĩ xấu xa trong đầu, buộc mình phải dừng lại.
Khi Chử Trần Âm đang ngạc nhiên vì sự dừng đột ngột của hắn, Phó Yến Đình đã buông nàng ra.
Hắn đưa tay gạt mái tóc ướt đẫm của Chử Trần Âm sang một bên, lấy khăn tắm của mình quấn quanh nàng, sau đó bế ngang nàng ra khỏi phòng tắm.
Hai người đến phòng ngủ, Chử Trần Âm thấy hắn vẫn còn mặc quần áo ướt, muốn rời khỏi vòng tay hắn để đi lấy chăn.
Phó Yến Đình cầm khăn lau tóc cho nàng: "Đừng động, không lau khô thì dễ bị phong hàn."
Chử Trần Âm nghe vậy liền không nhúc nhích, để mặc hắn làm rối tung mái tóc của mình.
Nàng thực sự rất muốn nói với hắn có một thứ gọi là máy sấy tóc.
Tuy nhiên, nhìn hắn đang ngơ ngác vì thuốc, hôm nay nàng quyết định không để hắn tiếp xúc với những thứ mới mẻ.
Bởi vì dược kình đã qua, Phó Yến Đình cũng không làm gì quá khích. Sau khi lau khô tóc cho Chử Trần Âm, hai người đã rời khỏi không gian trở về phòng của mình.
Chử Trần Âm vội vàng đưa y phục cho hắn, hai người quay lưng lại với nhau để thay y phục.
Mặc dù bọn họ không nhìn nhau, nhưng khi y phục phát ra tiếng sột soạt, tai của Phó Yến Đình rõ ràng lại đỏ lên.
Tuy nhiên, lần này không phải do tác dụng của thuốc, mà đơn giản chỉ là vì nghĩ đến Chử Trần Âm, nên tim hắn mới đập nhanh.
Thuốc mà phó phu nhân và Phó Hầu gia chuẩn bị, dù sao cũng chỉ là thuốc bổ dưỡng, không thể đạt được hiệu quả như thuốc cấm.
Vừa rồi bị dội một trận nước lạnh, trên người Phó Yến Đình đã giải được nhiều thuốc, hắn đã sớm trở lại bình thường.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên: "Yến Đình, lúc nãy mẫu thân nấu đồ ăn, con đã uống chưa?"
Phó Yến Đình tỉnh táo lại, trả lời: "Không uống, con đổ rồi."
Phó Phu nhân ở ngoài thở phào nhẹ nhõm: "Đổ là tốt, Dược Nương kia quên độ lửa, vừa rồi đã hỏi qua phụ thân con, ông ấy nói không thể ăn, con nhất định đừng ăn."