Đến tối ngày hôm sau, họ đến quán trọ đầu tiên.
Trước đây vì vẫn mang danh phản quốc và bỏ trốn nên họ chưa bao giờ dám đến trạm dịch ở.
Đây là lần đầu tiên.
Khi xe ngựa dừng ở cửa, một số nạn nhân liên tục đi theo phía sau.
Trong số đó có một lão nhân và tiểu cô nương.
Chử Trần Âm vừa xuống xe liền bị tiểu cô nương gọi lại: "Tỷ! Tỷ!"
Nàng nghe thấy giọng nói rồi ngoảnh lại, chỉ thấy hai ông cháu rất quen thuộc.
Tiểu cô nương nhảy chân sáo đến gần, kéo vạt áo nàng rồi mỉm cười: "Tỷ tỷ, là muội đây, lần trước tỷ mua gia súc của nhà muội đấy."
Chử Trần Âm vừa nghe, bỗng nhiên chợt nhớ đến đã gặp ông cháu bán gia súc này ở thành U Châu.
Lão nhân cúi người đi tới, cười nói: "Cô nương, không ngờ lại gặp được ngươi, lần trước đa tạ ngươi rất nhiều."
"Đa tạ ta?" Chử Trần Âm nghi hoặc hỏi.
Tiểu cô nương nghiêng đầu, mở to đôi mắt to tròn long lanh nói: "Tỷ tỷ, tỷ quên mất lần trước tỷ mua gia súc nhà chúng ta, sau đó trả cho chúng ta rất nhiều tiền, rồi còn mua thêm lương thực cho chúng ta nữa."
"Lúc đó nội tổ nghe theo lời tỷ đã thật sự mua thêm lương thực."
Lão nhân tiếp lời tiểu cô nương nói: "Toàn bộ gia súc đã bán đi cả, cộng thêm nạn dân ở U Châu ngày càng nhiều. Ta thấy thế đạo quá hỗn loạn nên mang theo đứa nhỏ và lương thực rồi chạy trốn về phương bắc, vừa hay thoát khỏi trận động đất đó.
Tiểu cô nương cười nói: "Nội tổ nói nếu như lúc đó tỷ không mua gia súc nhà chúng ta thì chúng ta vẫn phải bán chúng trên đường. Chẳng những không có bạc lánh mà có khi còn vì trận động đất mà bị đè dưới ngôi nhà nào đó.
Nghe bọn họ nói, Chử Trần Âm chợt vỡ lẽ, lúc đầu nàng cũng vì thấy cô bé như búp bê đáng thương, nên mới nói thêm mấy câu nhưng bọn họ có thể thoát khỏi cái chết thì vẫn nên tự cảm ơn chính minh.
Nếu không phải lúc đó lão nhân nhạy bén thấy đô thành đã bị phá hủy liền lập tức chạy trốn khỏi thành U Châu, nếu không cho dù có tiền bọn họ muốn chạy cũng không chạy thoát được.
Nhiều khi, những người sống trong an nhàn sẽ luôn nghĩ rằng tai hoạ sẽ không rơi xuống đầu mình.
Họ chỉ tin những thứ họ tin.
Cho dù Chử Trần Âm nàng thật sự đứng ở cửa thành hô lớn: "Thiên tai sắp đến! Động đất sắp đến!"
Mấy người bọn họ liệu có nghe nàng không? Liệu họ có cảm ơn cô ấy không?
Sẽ không đâu, họ sẽ chỉ coi nàng như một người khác loài, hoặc coi nàng như ôn thần.
Họ sẽ đặt treo nàng lên tế đàn để làm lễ vật tế trời và cầu mong thiên đế phù hộ cho họ mưa thuận gió hòa.
Nếu chuyện như thế này xảy ra ở thời hiện đại, có lẽ nàng sẽ bị bắt vì tội tung tin đồn thất thiệt và bị phạt tù một năm rưỡi.
Chử Trần Âm nhéo nhéo khuôn mặt tiểu cô nương, cười nói: "Muội đó, phải cảm tạ nội tổ của muội rất nhiều. Chính là nội tổ đã cứu muội."
Tiểu cô nương nghe xong liền vội vàng quay lại ôm lão nhân thật chặt.
Lão nhân chạm vào đầu cháu gái, mỉm cười.
Lúc này, ba bốn nạn nhân đi theo phía sau họ cũng đi về hướng này.
Họ ăn mặc mộc mạc, có người đang bế trẻ sơ sinh, những người khác đang đỡ người lão nương của họ.
Những người này đi cùng lão nhân và cô bé tới.
Tất cả họ đều có vẻ tốt, không giống những nạn dân trước đây hung hãn đuổi theo xe ngựa của họ để cướp đồ.
Suy nghĩ kỹ, nếu những người này là người giết không chớp mắt, đoán chừng hai người lão nhân và cô bé trói gà không chặt này đã sớm không còn xương, sao có thể tới chỗ này được?
Lúc này phu thê Phó hầu gia cũng xuống xe.
Họ đến trước cửa trạm dịch, gõ cửa.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một tên nam nhân: "Nơi này đã bị chúng ta chiếm rồi, cút khỏi đây!"
Phó hầu gia nghiêm mặt nói: "Ta là Mạc Dũng Hầu, còn không mau mở cửa cho ta!"