Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Dùng Vũ Khí Hạt Nhân Làm Nổ Tung Cổng Thành (1)

. Chương 170: Dùng Vũ Khí Hạt Nhân Làm Nổ Tung Cổng Thành (1)
Chương 170: Dùng Vũ Khí Hạt Nhân Làm Nổ Tung Cổng Thành (1)

Sắc mặt của Chử Thượng Thư trở nên khó coi, ông ta vừa tiếp tục điên cuồng rút lui, miệng vẫn hét lên: "Phó Yến Đình! Cho dù hôm nay các ngươi có giết chết ta thì cũng đừng hòng vào thành."

Người nhà Phó gia đều sửng sốt, không ngờ Chử Thượng Thư vậy mà lại độc ác như vậy.

Phó phu nhân không thể chịu đựng được nữa, hét về phía ông ta: "Chỉ là ông không cho chúng ta vào, ngay cả đứa nữ tử ruột của ông cũng không cho nó vào sao? Trần Âm là con ruột của ông, ông đành lòng nhìn nó bị chôn vùi trong cát vàng này sao!"

Bà ấy nói xong liền che miệng ho dữ dội.

Phó lão gia vội vàng đỡ Phó phu nhân lên xe ngựa.

Bọn họ còn tốt, có một chiếc xe ngựa, có thể tạm thời trú ẩn, nhưng những người dân tị nạn trước cửa lại khốn khổ, từng người một túm tụm lại, cúi đầu xuống, rũ đất vàng rơi khắp đầu họ xuống.

Lúc này, trong đám đông có người kêu lên: "Phụ thân, người làm sao vậy! phụ thân đừng bỏ con mà đi như vậy!"

Chử Trần Âm nghe thấy giọng nói đó, cố gắng chịu đựng đau đớn mở mắt nhìn về phía xa, nàng thấy một lão nhân đang hấp hối trong vòng tay của nhi tử mình.

Bọn họ đã có một chặng đường gập ghềnh, trên đường ăn rất nhiều cát vàng, lại bị trì hoãn hơn mười giờ, người sức khỏe kém sợ rằng sẽ không chịu nổi.

Chử Trần Âm có chút kinh hãi, trước đây nàng đã từng nhìn thấy bão cát, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người chết vì bão cát.

Con người thật là nhỏ bé, giống như một con kiến trước thiên tai.

Trên chòi của cổng thành, Chử Thượng Thư thấy gió và cát ngày càng lớn, ông ta bịt miệng và mũi lại, nghiêm túc đáp lại lời Phó phu nhân vừa nói: "Nữ tử đã gả đi giống như nước đã hắt, kể từ khi nó gả vào Phó gia, nó đã trở thành người Phó gia, dù còn sống hay đã chết cũng không liên quan gì đến ta!"

Hay cho câu sống hay chết cũng không liên quan gì đến ông ta!

Nếu ông ta đã không coi nàng là nữ tử thì nàng cũng không coi ông ta như phụ thân.

Chử Trần Âm vén tấm màn che lên, nheo mắt nhìn Chử Thượng Thư đang chuẩn bị rời khỏi cái chòi, để lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn.

Nàng quay lại nắm lấy cánh tay của Phó Yến Đình và đi về phía sau xe ngựa: "Chàng đi theo ta!"

Phó Yến Đình thấy vậy, lập tức hỏi nàng: "Sao vậy?"

"Hôm nay xem ra Chử Thượng Thư sẽ không mở cửa thành." Chử Trần Âm liếc nhìn cái chòi trên cổng thành.

Ánh mắt Phó Yến Đình có chút lạnh lùng: "Nếu bọn họ đã không mở cổng thành, vậy chúng ta sẽ nghĩ cách phá hủy cổng thành!"

Chử Trần Âm trong mắt lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu: "Phu quân nghĩ ra cách phá hủy cổng thành chưa?"

Phó Yến Đình cúi đầu nói: "Ta nghĩ trong đầu phu nhân nhất định đã có chủ ý."

"Chờ một chút." Chử Trần Âm nghiêm túc nói, nàng lợi dụng lúc cả Phó gia đều lên xe ngựa, bí mật đi đến kho vũ khí trong không gian, lấy ra ba khẩu pháo.

Phó Yến Đình đã giúp nàng giải tán những người dân tị nạn xung quanh cổng thành.

Bởi vì xung quanh đều là cát vàng nên khi pháo của Chử Trần Âm được bố trí ở phía trước, không ai phát hiện ra.

Phó Yến Đình nhờ Phó Giang Hoằng an ủi Phó lão gia và Phó phu nhân yêu cầu bọn họ cố gắng hết sức ngồi trong xe ngựa.

Thấy Chử Trần Âm gần như đã chuẩn bị xong, hắn liền đốt ba khẩu pháo.

Trong thành, Chử Thượng Thư vừa từ trên chòi xuống, chuẩn bị đi đến biệt phụ nơi ông ta ở, vẻ mặt vẫn đầy kiêu ngạo: "Phó hầu gia đã diễu võ dương oai bao nhiêu năm nay, hiện tại tình thế đã thay đổi! Đáng đời bọn họ phải ở bên ngoài chịu khổ!"

"Còn cái tên Phó Yến Đình, không biết lớn nhỏ, cái gì mà nói hắn có rất nhiều cách khiến chúng ta phải mở cửa! Bọn chúng dù võ công có mạnh đến đâu cũng không thể mở được cửa thành tường đồng vách sắt này! Hừ!"

"Ta xem hôm nay bọn họ sẽ chết như thế nào!"

Bình Luận (0)
Comment