Chử Thượng Thư bị dọa run lẩy bẩy, hét lớn: "Đợi đã, nếu các ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho các ngươi một bí mật!"
Phó Hầu gia cau mày, rõ ràng là thiếu kiên nhẫn: "Bí mật? Bí mật gì?"
Chử Thượng Thư cụp mắt xuống, kinh hãi nhìn vào mũi kiếm, giọng run run trả lời: "Là bí mật liên quan đến thân thế của Trần Âm."
"Thân thế?"
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía này khi nghe những lời này.
Chử Trần Âm có chút kinh ngạc, nàng không ngờ nguyên chủ lại có bí mật về thân thế của mình.
Phó Hầu gia nhìn Chử Trần Âm, sau đó nghiêm nghị nói: "Đừng hòng giở trò với ta, mau nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì?"
Chử Thượng Thư bò về phía trước như thể nắm được chiếc phao cứu sinh, ông ta bước hai bước, cầu xin sự thương xót: "Hầu gia, trước tiên ngài phải hứa sẽ không giết ta, ta mới nói."
Phó Hầu gia hơi hếch cằm, hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nói: "Ngươi vậy mà dám mặc cả! Còn không bằng để ta làm thịt ngươi luôn ngay bây giờ!"
Chử Thượng Thư bị dọa cho cứng đờ, vội vàng nói: "Ta nói, ta nói."
Chử Thượng Thư cúi đầu, lén nhìn Chử Trần Âm, sau đó hít một hơi thật sâu: "Trần Âm không phải nữ tử của ta."
"Không phải nữ tử của ông?" Khuôn mặt Phó phu nhân đằng sau Chử Trần Âm đầy kinh ngạc, bà ấy sải bước đến trước mặt Chử Thượng Thư, nghiêm túc hỏi: "Trần Âm không phải nữ tử của ông, vậy là nữ tử của ai?!"
Chử Thượng Thư im lặng toát mồ hôi lạnh.
Chử Trần Âm cũng rất ngạc nhiên, nàng tò mò về thân thế của mình.
Phó Yến Đình nhấc chân đá vào lưng Chử Thượng Thư: "Nói nhanh! Phụ thân của Trần Âm là ai?!"
Chử Thượng Thư ngã xuống đất, ngước nhìn Phó Yến Đình và nói: "Ta không phụ thân của Trần Âm là ai? Lần đầu tiên ta gặp nương nó, nương nó đã không còn trong sạch, sau này bà ta sinh con sớm hai tháng."
Vừa nói, trong mắt ông ta để lộ ra sự tàn nhẫn: "Ta đối xử với vị nữ nhân đó rất tốt, nhưng bà ta lại sinh con cho người khác mà không nói cho ta biết, còn muốn ta đối xử với đứa con ngoài giã thú này như con ruột của mình!"
Chử Trần Âm nghe được lời này bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách trong trí nhớ nguyên chủ, phụ thân nàng chưa bao giờ đối xử tốt với nàng, hóa ra có thể cho nàng ăn, cho nàng đọc sách viết chữ là đã là sự ban ơn lớn nhất rồi.
Mọi hành vi vô nhân tính của Chử Thượng Thư cũng trở nên hợp lý.
Chử Trần Âm dần dần thầm vui mừng trong lòng, bây giờ biết Chử Thượng Thư không có quan hệ gì với mình, giống như trút bỏ được gánh nặng, nàng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng hỏi Chử Thượng Thư: "Nếu đã biết ta không phải nữ tử của ông, vậy tại sao ông còn giữ ta lại nuôi nấng trong phủ."
Chử Thượng Thư cúi đầu nói: "Ta vẫn luôn muốn biết tên nam nhân đó là ai, phụ thân của ngươi là ai, ta nghĩ tên nam nhân đó có thể sẽ quay lại lần nữa, vì vậy ta đã để ngươi ở lại trong phủ. Nhưng bây giờ có vẻ như tên nam nhân đó đã hoàn toàn quên mất nương ngươi, sẽ không đến tìm ngươi nữa, thế nên ta mới gả ngươi đến Phó gia, để ngươi tự sinh tự diệt."
Tự sinh tự diệt gì chứ, đây là muốn đưa nàng lên máy chém.
Chử Trần Âm thầm khịt mũi, tiếp tục hỏi: "Vậy nên ông thực sự không có tin tức gì về thân sinh phụ thân của ta sao?"
Chử Thượng Thư nghe mà không trả lời.
Nếu đã do dự thì lời nói của ông ta không phải sự thật.
Chử Trần Âm lần này không đợi Phó Hầu gia ra tay, nàng từ trong tay lấy ra một thức ăn làm từ lúa mạch, nhét vào miệng Chử Thượng Thư.
Chử Thượng Thư không để ý mà nuốt thẳng thức ăn làm từ lúa mạch vào bụng.
Vì nuốt quá nhanh, không nếm được nên ôm cổ, trợn mắt hét lên: "Ngươi đã cho ta ăn gì thế?!"