Đó là, mùa đông có thể kéo dài ba năm và mùa lũ kéo dài bốn năm.
So với những thứ này, hiện tại châu chấu và bão cát đều là chuyện nhỏ.
Cũng may Phó Giang Hoằng không phải là một nữ nhi lo lắng thái quá, một lát sau lại vô tư nói: "Tẩu tẩu, mau vào trong đi. Thanh Nhi nương nói canh nóng đã hầm rồi."
Chử Trần Âm vừa nghe vậy cũng cảm thấy mình hơi đói bụng.
Hai người vội vàng vào phòng.
Quý phủ Đinh huyện lệnh còn chút nguyên liệu nấu ăn, Thanh Nhi nương dùng xương ống hầm canh củ cải.
Trên đường gặp cát vàng, miệng khô lưỡi khô, uống chút canh sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Trong phòng Đinh huyện lệnh củi ngửi thấy mùi thịt, nghe thấy tiếng khóc lớn của Chử Thượng Thư: "Xương ống của ta! Đến ta còn không nỡ ăn chúng! Tất cả đều tại ngươi, nếu không phải ngươi bảo ta ngăn bọn họ tiến vào, bây giờ ta đã đang ở bên ngoài uống canh xương rồi!"
Bây giờ họ rất thiếu nước chứ đừng nói đến canh xương, thậm chí nước bọt cũng không uống được.
Chử Thượng Thư cũng hối hận: "Trời đất! Sớm biết như thế, ta đã không làm gì gây khó dễ cho Phó gia bọn họ! Đều do Vạn thừa tướng! Nếu không là bởi vì hắn, ta có thể đối xử với Phó hầu như vậy sao?"
Hai người tựa vào nhau ủ rũ nói.
Cũng không lâu sau Chử Thượng Thư ho khan dữ dội: "Khụ khụ! Khụ!"
Đinh Huyện lệnh nghe âm thanh này thì kinh ngạc: "Chử đại nhân, sao ngài ho khan vậy?"
Chử Thượng Thư lắc đầu nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, khụ khụ! Khụ!"
Còn chưa nói xong một câu lại ho khan dữ dội.
Đinh huyện lệnh vội vàng hỏi: "Chử đại nhân à, có phải ngài đến từ huyện Thanh Dương không?"
Chử Thượng Thư lắc đầu: "Không, ta không phải."
Hắn ta vừa dứt lời, lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn Đinh huyện lệnh: "Ý của ngươi là ta bị ôn dịch sao?"
Đinh huyện lệnh lộ vẻ mặt kinh hãi, dời về phía sau vài bước: "Ta nghe bọn họ nói, ôn dịch ở huyện Thanh Dương sẽ ho khan giống như ngài, ho đến cuối cùng sẽ tắt thở."
Sắc mặt Chử Thượng Thư tái xanh, sửng sốt một lúc lâu sau, nhìn ông ta mắng: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Cùng lắm là do ta bị nhiễm phong hàn mà thôi, lại nguyền rủa ta!"
Bệnh dịch ở huyện Thanh Dương chủ yếu là sốt cao, hết sốt cao rồi tới ho khan, ho khan nặng thêm thì hô hấp không thông mà chết.
Chử Thượng Thư thấy mình vẫn chưa sốt cao, ông ta cho rằng là mình không bị ôn dịch.
Tuy nhiên, vào ban đêm, Chử Thượng Thư cảm thấy nóng nực, cả người nóng đến mức choáng váng.
Đinh huyện lệnh sợ tới mức ghé vào cửa, liều mạng hô ra bên ngoài: "Hầu gia! Ôn dịch! Nơi này có ôn dịch!"
Phó hầu gia nghe được âm thanh này thì rất hoảng sợ.
"Ôn dịch? Đang yên đang lành sao lại có ôn dịch?"
Trên mặt ông ấy đầy vẻ kinh ngạc.
Chử Trần Âm cũng cảm thấy kinh ngạc, theo lý nửa tháng nữa căn bệnh ôn dịch này xuất hiện mới đúng, nhưng bây giờ lại đến sớm như vậy.
Cũng không biết nhớ chính xác giống trong sách hay không, hay bởi vì sự xuất hiện của nàng đã thay đổi.
Người Phó gia vừa nghe đến ôn dịch đều khẩn trương.
"Trần Âm, lão đại, lão nhị, các ngươi đều phải ở chỗ này đợi, không thể đi đâu hết."
Phó hầu gia đứng dậy nói: "Ta sẽ đi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu không chừng sẽ không phải ôn dịch."
Phó Yến Đình đứng lên, ngăn ông ấy lại: "Phụ thân, phụ thân ở đây để con đi."
Phó hầu gia nhướng mày: "Yến Đình! Con ở đây chiếu cố mẫu thân của con cho thật tốt còn Trần Âm và những người khác nữa."
Phó Yến Đình trầm mặt như trước không thả Phó hầu gia đi.
Lúc này, Phó phu nhân đứng lên nói: "Mọi người đừng nóng vội, mặc kệ có ôn dịch hay không, chúng ta lập tức khởi hành rời khỏi nơi này."
Chử Trần Âm cũng nói theo: "Đúng vậy, rời khỏi đây trước là tốt nhất, nếu là ôn dịch, cũng có thể giảm thiểu nguy cơ bị lây bệnh."