Chủ Trần Âm cùng Phó Yến Đinh từ ngoài cửa phủ đi vào, nàng nghe tiếng mắng chửi trong phủ, khóe môi cũng cong lên, nàng bước vào căn phòng sập xệ nằm ở ngoài phủ mà lần trước đã đến.
Ông lão thấy bọn họ đi đến, vội vàng hỏi: "Các ngươi đã cứu được muội muội của mình chưa?"
Chử Trần Âm mỉm cười trả lời: "Đã cứu được rồi, chúng ta đã đưa nàng đi."
Trên mặt ông lão tràn đầy vui sướng, giống như nữ nhi của ông ấy cũng được cứu ra vậy, đôi tay nắm chặt run rẩy, quay đầu nhìn chiếc vòng tay mà nữ nhi của ông ấy đã để lại ở trên bàn.
Chử Trần Âm lấy ra một tay nải nhỏ đặt lên bàn nói: "Ta nghe muội muội của ta nói, thứ này là do nữ nhi của ông để lại cho ông."
Ông lão sửng sốt: "Ngươi nói là của nữ nhi ta?"
Chử Trần Âm gật đầu: "Ta nghe muội muội nói, nữ nhi của ông trước khi chết đã được ở Chu phủ ăn uống ngon lành mấy ngày, nên đã lén giấu một ít đồ cho ông."
Đôi mắt của ông cụ hơi sững sờ, vành mắt hồng hồng, nước mắt sắp trào ra.
Chử Trần Âm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nải nói: "Ông lão, sống cho thật tốt, đừng phụ tấm lòng từ nữ nhi của ông."
Ông lão cúi đầu lau nước mắt: "Đa tạ cô nương."
Chử Trần Âm xua tay nói: "Không cần đa tạ ta, chúng ta cũng chỉ chuyển thay cho nữ nhi của ông mà thôi."
Dứt lời, Chử Trần Âm cùng Phó Yến Đình tạm biệt ông lão rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Chử Trần Âm cùng đứng ở cửa, quay đầu nói một câu: "Ông lão, Chu gia đã được giải quyết xong rồi, nghe nói Chu chưởng quầy hiện tại chỉ còn lại một mình trong phủ, nếu ông muốn đi vào thì vào lúc nào cũng đều được."
Ông lão nghe vậy ngẩn ra, sau đó lại lần nữa nói lời đa tạ: "Đa tạ cô nương."
Chử Trần Âm đi ra bên ngoài, lần này xem như đã thật sự rời đi.
Ông lão đợi bọn họ rời đi rồi, sau khi Trần Âm đi một lúc, ông ấy cẩn thận đem tay nải trên bàn mở ra, chỉ thấy bên trong có một đoản kiếm, bên dưới còn có ba cái túi nước lớn, là một ít bột ngô làm lương khô và mấy thỏi vàng của Chu phủ.
Nhìn thấy mấy thứ này, ông lão đột nhiên kinh ngạc, những thứ này không phải do nữ nhi của ông ấy đưa, những cái này chỉ có thể do cô nương kia đưa.
Đôi tay ông ấy run rẩy, vô cùng cảm kích.
Ngoài phòng gió cát nổi lên bốn phía, bên trong Chu phủ lại truyền đến tiếng mắng chửi của Chu chưởng quầy.
Ông lão trong phòng cũng nghe thấy, nhưng lúc này trên khuôn mặt ông ấy bình tĩnh trở nên khác lạ, đôi mắt đỏ hoe cũng không hề rơi lại, chỉ còn lại mỗi sát ý.
Ông ấy cầm đoản kiếm của Chử Trần Âm cho ông ấy, chậm rãi đi vào Chu phủ.
Không bao lâu, tiếng mắng chửi của Chu chưởng quầy bên trong Chu phủ đột nhiên im bặt.
Ông lão cẩn thận gói thật kỹ đoản kiếm dính máu, đặt nó vào trong lòng ngực, sau đó mang theo tay nải bước đi trên con đường hướng về phía Bắc mà không quay đầu lại.