Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200: Chúng Ta Ở Lại Đây Sinh Con

. Chương 200: Chúng Ta Ở Lại Đây Sinh Con
Chương 200: Chúng Ta Ở Lại Đây Sinh Con

Ông lão lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô: "Cô nương, nếu lần trước không gặp cô ở huyện Mặc Dương, tôi đã đi cùng con gái tôi từ lâu rồi.

Không thể giết chủ quán để báo thù cho con gái, cô và thiếu gia là cứu tinh của tôi. Tôi không có năng lực gì, chỉ có nghề mộc của tổ tiên truyền lại nhưng bây giờ thiên tai khắp nơi, tôi không thể kiếm sống bằng nghề này. Nếu cô nương không ngại thì xin hãy cho tôi ở lại đây. Bất luận là làm cái gì đó theo bản vẽ của cô, hay là giúp sửa chữa doanh trại quân đội, tôi đều sẵn lòng."

Chử Trần Âm đỡ lão đứng dậy,"Ta nói thật, Phó gia chúng ta hẳn là rất may mắn mới gặp được ông."

Ông lão nghe vậy giật mình nói: "Cô nương có đồng ý cho tôi ở lại không?"

Chử Trần Âm mỉm cười, nhìn về phía lều trại: "Trước đó ta phải báo cho tướng quân đã."

Ông lão lập tức hiểu ý Chử Trần Âm, gật đầu, cúi người nói: "Cảm ơn cô nương."

Chử Trần Âm lại đỡ ông đứng dậy, sau đó đưa ông đến chỗ Phó Yến Đình.

Ông lão kể cho Phó Yến Đình toàn bộ câu chuyện về cuộc đời mình.

Thì ra ông mang họ Vu, gia đình từng có nghề mộc nổi tiếng ở kinh đô, nhưng rồi gia đình ông gặp khó khăn và ông trở thành một thợ mộc bình thường ở gần huyện Mặc Dương.

Ông kiếm sống bằng nghề kê giường cho các quan chức trong huyện, sau này tích lũy được một ít tài sản thì kết hôn và sinh con.

Phó Yến Đình đồng ý cho ông ở lại.

Lão Vu nghe vậy vội vàng quỳ xuống lạy nói: "Cảm ơn tướng quân."

Sau đó, Chử Trần Âm đi theo Phó phu nhân giải quyết một số việc.

Có mười căn lều còn nguyên vẹn trong doanh trại quân đội.

Phó phu nhân và Phó Hầu gia ở trong một lều, Liễu đại gia, Liễu Hiệp Nhi và Phó Điều ở trong một lều, Lai Phúc và ông Vu ở chung một lều.

Mẹ của Thanh Nhi và Thanh Nhi ở trong một lều.

Có hơn 20 binh sĩ, trong đó có Tào phó tướng, cứ năm sáu người sống trong một căn lều.

Cuối cùng còn lại hai căn lều, một cái để chứa đồ, một cái để Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ở.

Lần này không đợi Chử Trần Âm dọn dẹp, Phó Yến Đình đã đi đến lều dọn giường trước.

Chử Trần Âm cẩn thận kiễng chân đi phía sau hắn, muốn dọa hắn.

"Phó Yến..."

Nhưng mà, nàng còn chưa nói xong, Phó Yến Đình đột nhiên xoay người, vòng tay qua eo nàng, dùng sức kéo nhẹ đè nàng xuống giường.

Lều trong doanh trại thô sơ hơn nhiều so với nhà trọ trước đó, chỉ có một chiếc giường gỗ lớn và một băng ghế nhỏ.

Trên chiếc giường gỗ lớn chỉ có một ít cỏ khô, khi nằm trên đó không tránh khỏi xương cốt đau nhức.

Chử Trần Âm rên lên một tiếng, vội vàng nói: "Đau... đau..."

Đôi môi nhếch lên của Phó Yến Đình chợt cứng đờ, ánh mắt dần trở nên trìu mến.

Chử Trần Âm có thể cảm nhận được thứ nóng hổi trong mắt hắn, nàng vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại nói: "Giường này cứng quá, đau."

Nàng không phải là người đạo đức giả, giường quá cứng, tuy ngủ thật cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu chồng cô "mạnh mẽ" quá thì lại là chuyện khác.

Làm sao có thể chịu đựng được một đêm?

Nàng thoát khỏi Phó Yến Đình và nói: "Chờ một chút."

Nói xong, nàng quay người bước xuống giường.

Căn phòng trước đây được trang bị những chiếc giường lớn bằng gỗ lê và những chiếc chăn lụa của các quan chức tham nhũng ở thủ đô.

Nàng dọn ra một chiếc giường lớn và hai chiếc chăn lụa, cùng một bộ ấm trà, hai chiếc ghế gỗ lê và một chiếc bàn vuông.

Phó Yến Đình đứng dậy giúp nàng tháo giường cũ xếp sang một bên, sau đó đặt giường, bàn ghế mới bằng gỗ lê vào đúng vị trí.

Chử Trần Âm trải ra chăn ga gối đệm, sau đó dang tay ngã xuống trên giường: "Chính là như vậy."

Thực ra nàng vốn muốn chuyển cái đệm cao su của mình sang, nhưng hiện tại chỉ có một chiếc giường trong lều, nàng đành miễn cưỡng.

Phó Yến Đình cũng ngã xuống giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Bình Luận (0)
Comment