Chử Trần Âm tiến lại gần một bước, thì thầm vào tai Phó phu nhân mấy câu.
Phó phu nhân nghe vậy, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó trong mắt mỉm cười nói: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng."
Được sự cho phép của Phó phu nhân, Chử Trần Âm đi vào trong lều lấy một ít thịt lợn và thịt bò từ lều bảo quản đồ tươi, sau đó mua một ít từ lều của người nông dân.
Nàng lấy một số gia vị và xiên sắt, cũng như dứa, ớt xanh, khoai tây, ngô, v. v.
Thanh Nhi nhìn thấy nàng lấy ra những thứ này, nhất thời sửng sốt: "Thiếu phu nhân, đây là vật gì? Tại sao lại đầy gai?"
Vừa nói, nàng vừa dùng ngón tay chọc vào gai của quả dứa.
Chử Trần Âm cười, nói: "Ta cũng không biết lần trước mình đã cùng với Yến Đình hái loại trái rừng gì ở trên núi, nhưng ta thấy mùi vị của nó cũng không tồi, cho nên hái về rồi mang theo ăn thôi."
Nương của Thanh Nhi thu tay lại một cách vội vàng ngay khi nàng nói xong: "Có khi nào trái cây rừng này có độc hay không?"
Chử Trần Âm cầm con dao lên, vừa gọt vỏ của quả dứa, vừa trả lời lại: "Không có độc, ta và Yến Đình đã từng ăn qua rồi."
Khi ấy nương của Thanh Nhi mới cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm thưởng thức.
Chử Trần Âm xẻ quả dứa, trái bắp và ớt xanh thành từng miếng nhỏ, khoai tây cũng bị cắt thành từng lát mỏng, rồi sau đó nàng lại cắt thịt lợn và thịt bò thành những miếng nhỏ vừa ăn khoảng hai centimet, rồi lại tiếp tục lấy cái xiên được làm bằng sắt ra, xiên từng thứ một lên trên đó.
Từ thời cổ đại thì con người đã sớm bắt đầu ăn thịt nướng theo cách thế này, tuy nhiên cho đến tận thời đại của Đại Dung, ngoại trừ những người thường xuyên hành quân và chiến đấu ở bên ngoài như Phó Yến Đình và những người khác, thì rất hiếm ai sử dụng đến phương pháp nấu ăn như thế này.
Nương của Thanh Nhi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói: "Thật không ngờ thiếu phu nhân lại có thể nấu ăn."
Chử Trần Âm cười, nói: "Trước kia khi ta vẫn còn ở trong phủ, không có gì để ăn cho nên ta chỉ có thể tự mình nấu ăn, vì vậy cũng có một chút hiểu biết về ngón nghề này."
Nương của Thanh Nhi cũng xắn tay áo lên giúp đỡ nàng cùng xiên thịt lên xiên.
Hai người cứ thế mà vừa xiên thịt lại vừa nuốt nước bọt, đi từ Đô Thành đến Mạc Bắc phải mất một khoảng thời gian dài, vậy nên đã lâu lắm rồi họ chưa được ăn thịt giống như thế này. Nương của Thanh Nhi cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, bà ấy chỉ cho rằng cả một gia đình đến Mạc Bắc là để ăn mừng một phen.
Đợi cho đến sau khi xiên thịt lên xiên xong, Chử Trần Âm mới rắc gia vị lên trên, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Nương của Thanh Nhi thấy vậy thì rất vui mừng, hỏi: "Đại thiếu phu nhân vừa mới rắc hạt tiêu xay lên sao ạ?"
Chử Trần Âm mỉm cười rồi khẽ gật đầu: "Không sai."
Khi nương của Thanh Nhi nhìn vào những xiên thịt thì đôi mắt của bà ấy lập tức sáng lấp lánh như chứa đựng ánh sao, cảm thán: "Hạt tiêu xay vô cùng quý giá và đắt đỏ, thỉnh thoảng thì ta mới có thể nhìn thấy chúng khi đi phụ giúp việc nấu ăn hay lo chuyện bếp núc cho một gia đình giàu có, người của nhà họ tiếc cho nên không nỡ sử dụng chúng, mỗi khi sử dụng cũng chỉ dám rắc nhẹ một ít mà thôi."
Chử Trần Âm lấy hai lọ hạt tiêu xay ra, đổ chúng vào trong cái lọ bằng gỗ, nếu như nàng để cái lọ này ở Đô Thành, thì nó sẽ có thể bán được không ít tiền. Nàng thấy nương của Thanh Nhi thích đến như vậy, thế là lại rắc thêm một ít hạt tiêu xay lên trên xiên thịt.
Sau khi đã xiên thịt lên xiên và khiến cho chúng trông thật ngon miệng xong thì Phó Yến Đình và Phó Hưng Thành cũng lập tức làm giá để nướng thịt, bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị nướng thịt.