Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 213 - Chương 213: Diều Hâu Gỗ Bay Lên Trời

. Chương 213: Diều Hâu Gỗ Bay Lên Trời
Chương 213: Diều Hâu Gỗ Bay Lên Trời

Vì đây là chuyến bay thử nghiệm đầu tiên nên có thể tồn tại rất nhiều rủi ro.

Vu đại gia muốn lái thử, nhưng vì ông ấy đã già nên thị lực không tốt lắm, dễ xảy ra tai nạn.

Chử Trần Âm quyết định tự mình thử.

Nàng bước vào trong diều hâu gỗ, nhưng ghế còn chưa kịp nóng thì đã bị Phó Yến Đình bế lên và nói: "Ta sẽ đi bay thử."

Chử Trần Âm ngước mắt lên: "Nên để ta thử, chàng không biết thao tác."

Phó Yến Đình cứ ngồi bên trong không chịu rời đi: "Ai nói ta không làm được, nàng dạy ta, ta sẽ biết thôi."

Trên sa mạc mênh mông bát ngát, một con diều hâu gỗ từ từ bay qua bầu trời không một gợn mây.

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn, ngưỡng mộ từ tận đáy lòng về năng lực học hỏi của Phó Yến Đình.

Mới dạy hắn một lần, hắn đã có thể lái diều hâu gỗ bay tới lui một cách thành thạo.

Vu đại gia ngẩng đầu nheo mắt nhìn con diều hâu gỗ, vẻ mặt đầy tự hào: "Thiếu phu nhân, những bản vẽ này của người thật quý giá, hôm qua ta đã xem qua, còn có mấy bản nữa, về sau chúng ta có thể chế tạo một chiếc diều hâu gỗ lớn hơn nữa."

Chiếc diều gỗ lớn hơn có thể chứa được ít nhất ba người, trong lòng Chử Trần Âm cũng rất kỳ vọng.

Phó Yến Đình một mình ngồi trên con diều hâu gỗ bay lên bầu trời phía trên thành Tử An, từ trên cao có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới.

Hà phó tướng quân đang bận tìm nước nguồn bên trong phủ đệ.

Một tháng trước ở thành Tử An còn có một hồ nhỏ, nhưng bây giờ hồ nước đã cạn rồi.

Hà phó tướng quân bắt đầu đào ở nơi khác.

Tay của hắn ta bị thương nặng, không đào được nên ra lệnh cho hơn mười người dân và còn có hai tên binh sĩ trong thành cùng nhau đào.

Lúc này, một tên binh sĩ nhìn thấy bóng chiếc diều hâu gỗ trên mặt đất, vội vàng ngước mắt nhìn lên trời, nhìn thấy con chim lớn đang bay lượn trên không trung, chỉ trỏ, hoảng sợ, lúng túng hét lên: "Tướng... Tướng quân! Ngài mau nhìn lên bầu trời!"

"Không chịu đào nước, ngươi vội vội vàng vàng cái gì hả?!" Hà phó tướng quân mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn về hướng tên đó chỉ.

Đôi cánh của con diều hâu gỗ bay vù vù, phản chiếu một cái bóng khổng lồ trên mặt đất.

Khuôn mặt Hà phó tướng quân bị bóng râm che phủ, hai mắt trợn tròn: "Đây là thứ gì vậy?!"

Những người khác cũng nhìn theo.

Một tên binh sĩ khác đột nhiên chỉ lên trời và hét lên: "Là Phó tướng quân! Nhìn kìa! Ngài ấy ở trên đầu con chim lớn đó!"

Sắc mặt của Hà phó tướng quân lập tức tái nhợt: "Hắn... Sao hắn lại ở trên trời?!"

"Hà phó tướng quân, Phó tướng quân đang làm hành động kỳ quái gì vậy! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngài ấy chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ mọi thứ trong thành của chúng ta."

Hà phó tướng quân cười chế nhạo: "Sợ gì chứ! Hắn bay trên trời thì làm sao! Các ngươi mau cầm cung lên, bắn hắn rơi xuống."

"Vâng, thưa tướng quân." Các binh sĩ lập tức quay người vào phòng lấy cung tên và nỏ ra.

Tay của Hà phó tướng quân bị thương, không rút được cung tên ra, chỉ có thể giục hai tên binh sĩ mau mau chóng chóng: "Mấy người nhanh lên, mau bắn hắn đi!"

Người dân xung quanh thấy họ muốn tấn công, lần lượt chạy trốn.

Những tên binh sĩ lần lượt rút cung tên và nỏ bắn về phía Phó Yến Đình trên trời.

Tuy nhiên, mũi tên của họ bay đi mà mãi không đạt tới độ cao mà chiếc diều hâu gỗ bay được.

Những mũi tên này bay lên rồi rơi xuống, bay lên rồi lại rơi xuống.

Các binh sĩ sốt ruột: "Tướng quân, như này chúng ta phải làm sao, chúng ta vốn không thể đánh lại được."

"Đồ vô dụng!" Hà phó tướng quân giậm chân, giật lấy nỏ trong tay binh sĩ, giơ ngón tay chỉ vào Phó Yến Đình chửi: "Phó Yến Đình, hôm nay ta sẽ bắt ngươi chết ở đây!"

Hắn ta nói xong, lập tức bắn tên.

Mũi tên này quả thực bắn tốt hơn hai mũi tên mà binh sĩ vừa bắn ra.

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ gần hơn một chút thôi, rồi rơi xuống, kẹt vào một tảng đá.

Bình Luận (0)
Comment