Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247: Đại Ca Giả Bệnh (2)

. Chương 247: Đại Ca Giả Bệnh (2)
Chương 247: Đại Ca Giả Bệnh (2)

Nàng lập tức cảm thấy yên tâm: "Vu thúc, cái này không gấp, cứ từ từ làm."

Vu đại gia lớn tiếng đáp: "Được!"

Chử Trần Âm bình thường tới giúp đại thúc, muốn học một chút, nhưng trong thành có quá nhiều thứ, nàng cũng chỉ có thể học được một ít da lông.

Những ngày này, Chử Trần Âm đang học cách nuôi tằm từ Từ lão gia, trong khi Lưu đại gia mang theo những ông lao trong thành bận rộn thu hoạch ngô.

Phó Yến Đình và mấy người Phó Hầu gia thảo luận cách xây dựng lại tường thành.

Toàn bộ người bên trong thành không có ai nhàn rỗi, ngay cả Mục Chi Liễu với vết thương ở chân vừa mới bình phục cũng giúp Phó Giang Hoằng bắt cá.

Nàng thực sự không có cách phân thân.

Huynh trưởng đột nhiên xuất hiện, nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Ngoài việc ân cần hỏi han muội muội khi đang trong thời gian hồi phục ra, sau khi thương thế khá hơn một chút thì ngày ngày đi theo Phó Giang Hoằng.

Chử Trần Âm đại khái đã nghe ra được có gì đó đặc biệt, giữa lông mày hiện lên một nụ cười, nhưng nàng cũng không có ý định phá hỏng nó.

Cùng lúc đó, Phó Giang Hoằng đang dùng lưới đánh bắt cá ở bên ao nước.

Kể từ lần trước Phó Hưng Thành tìm thấy cá ở đây, hai huynh muội liền phát hiện trong ao này liên tục có cá.

Tất nhiên, ao này ban đầu là một bãi đánh bắt cá.

Có cá diếc, cá trích, cá liệm, ... đều là những loại cá có thể ăn được.

Phó Giang Hoằng kéo ống quần lên, đứng chân trần bên cạnh ao cá, chuẩn bị cất chúng đi.

Một người đàn ông có võ công giả vờ yếu đuối, không thể tự chăm sóc bản thân, bước tới gần nàng ấy nói: "Tam tiểu thư, để ta giúp ngươi."

Phó Giang Hoằng ngẩng đầu nhìn thấy đó là đại ca của đại tẩu: "Không cần, vết thương của huynh vừa mới lành, còn phải tĩnh dưỡng xương ống chân nữa. Huynh đi nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong, nàng ấy dùng sức kéo một cái, kéo lưới lên.

Có hai con cá diếc lớn trong lưới.

"A! Bắt được cá rồi! Hôm nay chúng ta lại có cá để ăn." Phó Giang Hoằng cười vui vẻ nói.

Tiếng cười của nàng ấy rất cởi mở, tuy có chút nam tính nhưng khi nghe lại vô cùng thoải mái.

Mục Chi Liễu đứng ở một bên nhìn, trong mắt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Phó Giang Hoằng bắt được hai con cá và đặt chúng vào lồng cá đã được chuẩn bị sẵn gần đó.

Nàng ấy cõng lồng cá trên lưng, quay lại cười nới với Mục Chi Liễu : " Mục đại ca, chúng ta đi thôi!"

Mục Chi Liễu bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo, hắn ta mặc bạch y rộng thùng thình, trông giống như những chiếc khăn trải giường màu trắng tung bay trong gió dưới gốc cây liễu.

Cứ đi được vài bước, hắn ta liền ôm chân kêu lên đau đớn: "Ối".

Phó Giang Hoằng vội vàng quay đầu lại nhìn hắn ta: "Mục đại ca, huynh sao vậy?"

Mục Chi Liễu che chân, giọng nói yếu ớt: "Vừa rồi ta đi quá nhanh, nên chân có chút đau."

Phó Giang Hoằng nghe vậy liền lo lắng, nhanh chóng đi tới bên cạnh đỡ hắn ta: "Có phải lúc nãy động phải vết thương?"

Mục Chi Liễu cúi đầu nói: "Có lẽ vậy."

Vẻ mặt Phó Giang Hoằng lo lắng, đặt lồng cá xuống đất, đỡ hắn ta đứng dậy: "Ta dẫn ngươi đi gặp đại tẩu."

Mục Chi Liễu lắc đầu nói: "Không cần, chỉ là vết thương cũ mà thôi."

Sau đó, hắn ta đẩy Phó Giang Hoằng ra và tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được vài bước, hắn ta lại loạng choạng như sắp ngã.

Phó Giang Hoằng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn ta: "Được rồi, hay là ta đỡ huynh đi gặp đại tẩu xem vết thương."

Mục Chi Liễu không từ chối nữa, nhặt lồng cá trên mặt đất lên, cõng trên lưng, sau đó để Phó Giang Hoằng đỡ, đi về phía thành.

Phó Giang Hoằng rất cao, có lẽ cao hơn phụ nữ bình thường nửa cái đầu, nhưng Mục Chi Liễu thậm chí còn cao hơn nàng ấy một cái đầu.

Trông thì rất yếu ớt nhưng vẫn khá nặng.

Mục Chi Liễu thỉnh thoảng nghiêng người về phía nàng ấy, để đỡ hắn ta dậy, Phó Giang Hoằng chỉ có thể vòng tay qua eo hắn ta, nâng hắn ta lên.

Bình Luận (0)
Comment