Ngay khi cả hai đều im lặng, Tiểu Ngật Ngật đột nhiên nhắm mắt lại thút thít.
Phó Yến Đình giật mình, vội vàng nhìn xuống quần áo của mình, chỉ thấy một dòng nước từ từ chảy xuống.
Chử Trần Âm sửng sốt, vội vàng đón lấy Tiểu Ngật Ngật nói: "Chàng không mặc tã cho con à?"
Phó Yến Đình vẻ mặt chột dạ, vừa lau quần áo vừa cười đáp: "Vừa rồi cho con đi tiểu, còn chưa kịp thay tã."
Dáng vẻ lúc hắn nói chuyện thật đúng là giống một người cha già tận tâm tận lực chăm sóc con cái, nhìn không ra một chút nào bóng dáng một tướng quân vừa đi luyện binh trở về.
Chử Trần Âm thiếu chút nữa bị bộ dáng kia của hắn chọc cười.
Nàng đưa tay ra với hắn rồi nói: "Đi thôi, ta đưa chàng vào tắm rửa."
Phó Yến Đình nhìn bàn tay đang vươn ra của nàng, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó cầm lấy trong tay rồi chậm rãi đi về phía trong phòng.
Ngày thứ ba sau khi hai người nhận được thư của Mục Chi Liễu, một chiếc xe ngựa từ cách thành Tử An ba dặm đang đi đến.
Xe ngựa không sang trọng, nhưng kích thước của nó phải gấp ba bốn lần so với cỗ xe thông thường.
Mục Chi Liễu ngồi ở phía trước, đi theo người đánh xe ngựa cưỡi ngựa, trong xe ngựa ngồi Mục lão gia và Mục phu nhân.
Hai người mở rèm ra, cùng nhau nhìn ra ngoài, mỉm cười nói: "Đây là Đại Dung quốc?"
"Ừ, ta đã lâu không về, nơi này đã thay đổi rất nhiều rồi."
Mục phu nhân nhìn về phía xa, hơi có chút xuất thần.
Bà ấy hỏi Mục Chi Liễu ở bên ngoài: "Con nói con có ý trung nhân, người đó là ai? Bây giờ đã bằng lòng nói cho mẫu thân nghe chưa?"
Mục Chi Liễu chỉ nói với Mục phu nhân rằng hắn ta có tâm duyệt một người, nhưng hắn ta không nói người mình tâm tâm niệm niệm là Phó Giang Hoằng.
Mục phu nhân trước giờ không ưa Phó gia, Chử Trần Âm thành thân với Phó Yến Đình đã là vạn bất đắc dĩ, nếu hắn lại lấy Phó Giang Hoằng, có lẽ bà ấy sẽ làm ầm ĩ.
Ngược lại là Mục Chi Liễu trong lòng đã có tính toán, mỉm cười nói: "Mẫu thân, khi nào đến thành Tử An người sẽ biết."
Mục phu nhân mỉm cười, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Xe ngựa của họ tiếp tục lên đường, chẳng mấy chốc đã đến cổng thành.
Mục Chi Liễu xuống xe ngựa, bảo người lính canh gác cổng thành đi vào báo cáo.
Binh lính vội vã chạy đến Phó phủ, bị Phó Giang Hoằng ngăn lại.
"Có chuyện gì?" Phó Giang Hoằng hỏi.
Binh lính trả lời: "Mục công tử tới."
Phó Giang Hoằng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Được rồi, ngươi ra sân sau gọi tướng quân, ta sẽ đến cổng thành xem trước."
" Dạ, tiểu thư." Người lính cúi đầu đáp lại.
Phó Giang Hoằng vui vẻ đi về phía cổng thành.
Khi nàng đến cổng thành, nhìn Mục lão gia Chi Liễu đang đợi ở cổng.
Phó Giang Hoằng sải bước đi tới: "Chi Liễu!"
Thấy nàng chạy đến, trên mặt Mục Chi Liễu nở nụ cười, hắn chỉ ôm nàng vào lòng: "Ta đã trở lại!"
Hai người đã không gặp nhau hơn một tháng.
Vẻ mặt Phó Giang Hoằng không giấu nổi sự mong nhớ.
Trong xe ngựa phía sau bọn họ, Mục phu nhân lén lút nhìn ra ngoài, mỉm cười nói: "Xem ra cô nương này là người Chi Liễu tâm duyệt."
Mục lão gia nhìn kĩ Phó Giang Hoằng nói: "Nha đầu này sao lại nhìn quen mắt như vậy."
Mục phu nhân sững sốt một chút, lại nhìn kỹ lại, phát hiện còn rất quen.
"Nhìn làm sao có chút giống phó Hầu gia."
"Đúng vậy."
Sắc mặt hai người dần trở lên ngưng trọng.
Mục Chi Liễu đưa Phó Giang Hoằng lên xe ngựa, nói: "Đây là tam tiểu thư của Phó gia."
Mục phu nhân cùng Mục lão gia sửng sốt, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tuy nhiên, Mục Chi Liễu và Phó Giang Hoằng không để ý, hai người vừa nói vừa cười đưa phu phụ Mục gia vào thành.
Mục lão gia cùng mục phu nhân đều không nói gì.
Mãi cho đến khi hai người nhìn thấy Chử Trần Âm, bọn họ mới rối rít kích động đến đứng lên.
"Trần Âm..."