Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 95: Đặt Mục Tiêu, Chuyển Đi Tất Cả Của Ông Ta.

. Chương 95: Đặt Mục Tiêu, Chuyển Đi Tất Cả Của Ông Ta.
Chương 95: Đặt Mục Tiêu, Chuyển Đi Tất Cả Của Ông Ta.

Hai năm trước, Từ bảo chủ muốn tấn công một trong những vị tướng trẻ của Phó Yến Đình, nhưng Phó Yến Đình đã dùng dao và suýt hạ gục bốn người trong số họ. Thiếu chút nữa đánh rớt bốn cái răng của ông ta.

Kể từ đó, Từ bảo chủ khi nhìn thấy hắn đều né mặt.

Chử Trần Âm nghe hắn kể lại chuyện cũ, trong lòng có chút đề phòng.

Rất nhanh xe ngựa đã tới cổng Từ Gia Bảo, Phó Yến Đình và Chử Trần Âm xuống xe, đi tới cổng Từ Gia Bảo.

Người canh cửa nhìn thấy hai người, lập tức ngăn cản: "Các ngươi là ai, muốn làm gì?"

Chử Trần Âm sợ vị Từ bảo chủ ghi hận với Phó Yến Đình, cho nên vừa rồi trên đường đi, nàng đặc biệt dùng đồ trang điểm đơn giản ngụy trang cho Phó Yến Đình, đồng thời nàng cũng đeo một số dây chuyền và vòng tay vàng.

Chử Trần Âm nói với bọn họ: "Chúng tôi là thương nhân đến từ huyện Mộng Như, chúng tôi muốn mua một ít gia súc và cừu từ Từ bảo chủ của các người."

Tên lính canh nhìn thấy hai bọn họ người đeo toàn vàng bạc, sau khi do dự hồi lâu.

Hắn nói: "Các ngươi chờ ở đây, ta đi vào báo cho bảo chủ."

Chử Trần Âm cười nói: "Được, các ngươi đi thong thả."

Nói xong, cũng không quên đưa cho hắn một thỏi bạc nhỏ.

Tên lính canh nhận được tiền rất vui vẻ, trên khuôn mặt vốn nghiêm nghị tràn đầy ý cười, quay người bước nhanh vào.

Không lâu sau, lính gác truyền tin tới: "Hai vị mời vào."

Chử Trần Âm đi theo Phó Yến Đình, chậm rãi đi vào trong.

Từ Gia Bảo lớn hơn nàng tưởng tượng, ít nhất cũng lớn bằng hai lần Phó phủ, trên đường đi nàng nhìn thấy rất nhiều ngọc quý.

Chử Trần Âm im lặng quan sát, trong lòng đại khái tính toán, viên ngọc nàng vừa đi ngang qua nhìn thấy có lẽ là một nửa số ngọc ban đầu trong kho của Trần huyện lệnh.

Có thể tưởng tượng vị Từ bảo chủ này giàu đến mức nào.

Dưới sự hướng dẫn của người hầu, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình được đưa tới trước căn phòng.

Chẳng bao lâu, một người nam tử trung niên bụng phệ từ bên trong đi tới.

Người này mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm, đeo nhẫn vàng trên tất cả các ngón tay, khuôn mặt sưng tấy lắc lư khi bước đi.

Chử Trần Âm đại khái tính toán, người này cao khoảng 1,5 mét, nặng hơn 150 kg.

Nàng thực sự rất hoài nghi những người đó rất có thể đã bị đống thịt của ông ta đè chết.

Từ bảo chủ từ từ bước tới và ngồi lên ghế.

Chiếc ghế được làm bằng gỗ lê hảo hạng nhưng khi Từ bảo chủ ngồi xuống lại phát ra tiếng kêu cót két.

"Các ngươi muốn mua dê và cừu của ta?" Ông ta hỏi Chử Trần Âm và Phó Yến Đình.

Chử Trần Âm nghiêm túc nói: "Đúng vậy."

Từ bảo chủ cau mày, nghiêm nghị nói: "Một mụ đàn bà mà nói cái gì, cút sang một bên cho ta."

Chử Trần Âm sửng sốt, người này còn trọng nam khinh nữ sao.

Phó Yến Đình hạ giọng nói: "Từ bảo chủ, vị này là nương tử ta. Nhà ta vẫn luôn do nàng làm chủ."

Từ bảo chủ chán ghét nói: "Một phú thương lại bị một ả nữ nhân đàn áp, đúng thật là xấu hổ."

Chử Trần Âm thật muốn tiến lên tát ông ta hai cái, người ta tình nguyện, ông ta quản được sao?

"Từ bảo chủ, thà bị nữ nhân đàn áp còn hơn bị nam nhân đàn áp." Phó Yến Đình lạnh lùng nói những lời này.

Đôi mắt của Chử Trần Âm mở to và xuýt thì rớt ra ngoài.

Cho nên vị Từ bảo chủ này...

Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, như vậy ông ta cũng có thể giết người, thực sự ngạo mạn.

Sau đó, lời nói của Từ bảo chủ lại khiến nàng càng thêm bối rối: "Bạc chỗ chúng ta hiện tại không thiếu, nhưng lại thiếu người chăn cừu. Nếu muốn mua dê và cừu của bọn ta, ngoài việc đưa bạc cho ta, các ngươi còn phải cho ta ba bốn chàng trai chăn dê nếu không ta sẽ không bán."

Yêu cầu này giống như xem họ là kẻ bán thân.

Chử Trần Âm ánh mắt lập tức lạnh lùng, muốn bán hay không, nàng có rất nhiều cách khiến toàn bộ nông trại của ông ta chẳng còn lại gì.

Bình Luận (0)
Comment