Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1639

Hội trường lúc này xôn xao lên!

Rất nhiều người đều rướn cổ lên chờ Thiên Hỏa Phù đấu giá!

- Tại sao còn không bắt đầu, ta hôm nay nhất định phải mua Thiên Hỏa Phù này!

Một Thánh Chủ nắm đỉnh phong nắm chặt đấm, thầm hạ quyết tâm, hắn có một cừu nhân là nửa bước Giới Vương, nếu như có được Thiên Hỏa Phù, hắn có vốn liếng báo thù rồi.

Mà người có suy nghĩ như hắn lại không ít, vừa rồi những người châm chọc Lâm Minh cầm ngũ phẩm Thiên Hỏa Phù thì bây giờ đang suy nghĩ phải mua được Thiên Hỏa Phù của Lâm Minh.

Còn có một chút người thì tìm cách mua ngũ phẩm thần văn phù trở về tụ tập một nhóm người nghiên cứu một phen, nếu như phá giải được thì phát tài to.

Đương nhiên nếu như bọn họ biết rõ kết cục của Hoắc Dật Lưu thì sợ rằng không nghĩ như vậy.

Mọi người tâm tư khác nhau, nhưng không ngoài dự tính, bọn họ nhìn qua Thiên Hỏa Phù trên đài với ánh mắt khát vọng. Mà đồng thời ánh mắt của bọn họ nhìn qua Lâm Minh từ trào phúng biến thành tôn kính.

Tu La Lộ là thế giới cường giả vi tôn. Chỉ cần ngươi biểu hiện đủ mạnh, đầy đủ kinh diễm, vậy ngươi sẽ nhận được đủ kính trọng.

Đây là pháp tắc rất công bằng.

Có thể nhìn thấy thần văn phù cường đại như vậy, Tống Văn hiển nhiên cũng rất cao hứng. Nhưng mà hắn không quan trọng trách của mình.

- Tiết trưởng lão, hiện tại có thể phán đoán giá trị ngũ phẩm thần văn phù của Lâm Minh công tử hay không?

Tất cả mọi người an tĩnh lại, ánh mắt nhìn qua Tiết trưởng lão.

Mặc kệ ngũ phẩm thần văn phù vừa rồi cường đại thế nào, giá trị của nó là mục đích trọng yếu nhất.

Tiết trưởng lão trầm tư trong chốc lát. Chậm rãi nói:

- Uy lực tương đương với lục phẩm trung đẳng thần văn phù, nhưng mà cân nhắc đặc tính tái sinh của nó, lại hạ thấp yêu cầu sử dụng, giá trị có lẽ tương đương mấy chục lần lục phẩm thần văn phù khác, bởi vì không có phương diện án lệ, ta không cách nào phán đoán giá trị chuẩn xác, còn phải đấu giá mới biết...

- Gấp mấy chục lần lục phẩm thần văn phù?

Một ít nội tâm khẽ run rẩy, trong lúc nhất thời có chút tay run, mắc như vậy làm sao bọn họ mua nổi.

Tống Văn mỉm cười. Quét mắt nhìn qua đám người đang chờ mong đấu giá. Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của bọn họ, trong long fcuar Tống Văn có tính toán. Hắn cầm chùy đấu giá, ngữ điệu kéo dài, mở miệng nói ra:

- Lâm công tử. Ngươi bán mười Thiên Hỏa Phù. Văn Đan thương hội chúng ta mua lại! Giá cả chúng ta thương nghị một hồi...

Tống Văn vừa nói ra lời này khách nhân toàn trường chấn động!

Ngay cả Lâm Minh cũng sững sờ một chút, hắn vốn cho rằng Tống Văn muốn tiến hành bán đấu giá mười Thiên Hỏa Phù, thế nhưng mà không nghĩ tới hắn nói Thần Văn Sư công hội muốn mua lại Thiên Hỏa Phù!

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ Thần Văn Sư công hội muốn mua Thiên Hỏa Phù làm đồ nghiên cứu sao?

Lâm Minh không cho rằng cao thủ của Thần Văn Sư công hội nhiều như vậy cần tới Thiên Hỏa Phù đến đối địch. Hơn nữa không đấu giá thì rất khó ra cái giá thích hợp. Dù sao Thiên Hỏa Phù này mới xuất hiện lần đầu tiên, không ai nói giá chuẩn xác của nó, nhất định phải do thị trường quyết định.

Mà theo Tống Văn nói thì bên dưới nổ tung!

- Làm cái gì! Bảo chúng ta xem cả buổi, bây giờ nói không bán!

- Mẹ kiếp, ta nhất định phải mua Thiên Hỏa Phù, Thần Văn Sư công hội các ngươi không bán là có ý gì?

- Bảo chúng ta xem cuộc vui, rốt cuộc các ngươi lại tự mua, đây là xem xiếc khỉ sao?

Rất nhiều võ giả nghe được Tống Văn nói thế thì lập tức nổi giận! Võ giả tính tình thường thường phi thường nóng nảy, một khi tràng diện không khống chế được thì không đùa.

Nhưng mà đối mặt với tràng diện như vậy Tống Văn vẫn trấn định tự nhiên, hắn mỉm cười nói ra:

- Chư vị an tâm một chút chớ vội, ta cũng không nói không bán, chỉ là không bán mười cái thành phẩm này mà thôi, chúng ta bán khống lúc trước, trước kia không phải nói sao? Có thể do Lâm Minh chế tác Thiên Hỏa Phù cải tiến, các ngươi ai nguyện ý mua thì lúc đó đấu giá là được.

Cái gì? Bắt đầu bán khống lúc trước sao?

Người ở đây nghe vậy thì lập tức chán nản! Thành phẩm không bán, lại muốn bán khống! Bọn họ có xúc động xông lên đánh Tống Văn một trận.

Nhìn thấy mọi người phản ứng, mà Tiểu Ma Tiên đứng bên cạnh Lâm Minh thì vui mừng như nở hoa.

- Hắc hắc, xem đám tiểu tử mắt chó nhìn người thấp này còn dám xem thường Lâm ca không, hiện tại có hàng cũng không bán cho các ngươi, cho các ngươi trả tiền trước đi! Thoải mái a!

Mọi người phẫn uất khiến cho Tiểu Ma Tiên có cảm giác hả hê.

Bên cạnh Tiểu Ma Tiên, Lâm Minh tự nhiên không có tính trẻ con như vậy, hắn chỉ là nhìn qua Tống Văn, trong nội tâm của hắn đang phỏng đoán dụng ý Tống Văn làm như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Minh không nhịn được tán thưởng một câu, chiêu thức ấy đúng là cao minh.

Nếu ngay từ đầu thì mười tấm thành phẩm Thiên Hỏa Phù bởi vì số lượng quá ít, người mua hơn phân nửa là võ giả Thánh Chủ đỉnh phong!

Những người này mua cho mình sử dụng, bọn họ chưa hẳn thân gia có bao nhiêu, giá cả cũng không cao.

Một khi bọn họ mua xuống, vậy xem như định giá Thiên Hỏa Phù do Lâm Minh chế tác.

Như vậy đấu giá Thiên Hỏa Phù sau đó khó vượt qua giá tiền này.

Bởi vì trong lòng mọi người mua thành phẩm đương nhiên quý hơn, mà nếu như mua khống thì tiện nghi hơn, lấy không được hàng hiện thì nói không qua.

Cho nên nếu bán thành phẩm mười tấm thần văn phù này tất nhiên ảnh hưởng tới đấu giá bán khống, một khi nội tâm của mọi người có ấn tượng cái giá này, tiếp theo không bán được giá trên trời. Phải biết rằng bán khống mới là thu nhập to của Lâm Minh, tình huống như vậy sẽ khiến Lâm Minh tổn thất không ít.

Trái lại nếu như ngay từ đầu bán khống, không bán hàng thật thì bán không có giá cao hơn, chuyện này phải nói là hiệu ứng kinh doanh.

Chỉ một chuyện nhỏ này, Lâm Minh cảm nhận được Tống Văn khôn khéo, chẳng trách Thần Văn Sư công hội lại cho Tống Văn một người không phải Thần Văn Sư, tu vị không cao làm hội trưởng Văn Đan thương hội.

- Chư vị, chúng ta bây giờ bắt đấu bán khống, do Thần Văn Sư công hội bảo đảm danh dự, Lâm công tử, ngươi có ý định bán bao nhiêu Thiên Hỏa Phù? Tống Văn cười tủm tỉm nhìn qua Lâm Minh, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Tống Văn làm như không thấy, trong nội tâm thản nhiên -- mở đấu giá hội thì đầu tiên chính là kiếm nhiều tiền, hắn là hội trưởng Văn Đan thương hội thì đương nhiên phải có nghĩa vụ kiếm tiền.

Về phần người khác khinh bỉ hắn như thế nào, trong lòng mắng hắn ra sao thì hắn mặc kệ.

Đồng tử Lâm Minh co rút, hắn nhắm mắt lại, thoáng suy tư một chút, nói với Tống Văn.

- Trước bán năm trăm tấm, ta sẽ lưu lại khí tức linh hồn trên giấy, xem như phiếu nợ, mỗi khi tới tháng tới lấy hàng một lần.

Giọng của Lâm Minh không lớn, lời này truyền rõ ràng vào trong tai của mọi người.

Bán khống năm trăm tấm?

Mọi người sững sờ, nếu bán đi được không ít điểm tích lũy!

Điểm tích lũy dễ tìm như vậy sao?

Động động mồm mép đã kiếm được cả ức, một tỷ chỉ mua được giấy hẹn mà thôi, đây quả thực là khó tin.

Nếu như không lâu Lâm Minh nói ra lời này bọn họ cho rằng hắn là kẻ ngu ngốc. Nhưng bây giờ tình thế không giống, từ kiểm tra ngũ phẩm Thiên Hỏa Phù này, đây là chứng minh uy lực cường đại.

Một tấm ngũ phẩm Thiên Hỏa Phù có thể trọng thương hung thú Giới Vương. Đồ như vậy có thể phóng lên chiến trường, lại còn sử dụng nhiều lần...

Một ít người nghĩ như vậy thì rùng mình.

Thần văn phù cường đại như vậy, nếu như có thể có được, vậy trong một ít chiến tranh tuyệt đối có thể là lợi khí chiến đấu thay đổi chiến cuộc. Trọng yếu nhất chính mà ngũ phẩm Thiên Hỏa Phù này phải nằm trong tay của mình, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay kẻ địch, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Rất nhiều người đột nhiên ý thức được điểm này, thế nhưng mà... Mua bán lớn như thế chỉ là bán khống... Điểm này khiến nội tâm mọi người không rõ ngộn nguồn.

Vạn nhất không thực hiện thì thế nào?

Đây không phải số lượng nhỏ, đây là giao dịch ngay cả Thiên Tôn thánh địa cũng phải suy nghĩ một phen.

Thời điểm nội tâm mọi người sợ hãi, không biết có nên mua hay không thì tại trong một phòng khách quý, một lão giả áo choàng đen giống như u linh bay ra ngoài.

Trường bào của hắn bồng bềnh, bay lên trên không, người này toàn thân tỏa ra sương mù màu đen, căn bản không thấy rõ thân hình.

Hắn đúng là Hoắc Dật Lưu!

Hoắc Dật Lưu xuất hiện làm cho Lâm Minh nhíu mày, tuy hắn không biết Hoắc Dật Lưu, nhưng mà biết tên này đi theo bên người của Hạo Nguyệt quận vương, còn có địch ý rất sâu với mình.

Hoắc Dật Lưu xuất hiện hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Dưới áo choàng đen, khóe miệng già nua của Hoắc Dật Lưu động vài cái, giọng khàn khàn:

- Lão phu thừa nhận uy lực Thiên Hỏa Phù đúng là không gì sánh nổi! Nhưng mà liên quan đấu giá hàng loạt lại không có hàng hiện hữu, chỉ bán một tấm phiếu nợ mà thôi, ta hoài nghi Thiên Hỏa Phù này có phải xuất ra từ trong tay của ngươi hay không?

Hoắc Dật Lưu nói lời hùng hổ dọa người, nhìn qua Lâm Minh với ánh mắt đầy hàn khí.

Nói cả buổi làm cho rất nhiều người đấu giá đều nhíu mày, trong lòng nghiêm nghị, kỳ thật bọn họ cũng có người nghĩ tới, vạn nhất Thiên Hỏa Phù cũng này không phải Lâm Minh vẽ ra, mà là hắn có được trong bí cảnh, hoặc là tổ truyền, căn bản chỉ có mười cái thì sao?

Như vậy Lâm Minh bán tấm giấy nợ chỉ là giấy lộn! Về phần cái gọi là Thần Văn Sư công hội đảm bảo, thì thế nào?

Kỳ thật Hoắc Dật Lưu nói trắng ra cũng khó có thể tiếp nhận, Lâm Minh trẻ tuổi như vậy, thành tựu thần văn thuật làm hắn bị thương đầy mình.

Chẳng những Hoắc Dật Lưu có suy nghĩ này, rất nhiều người am hiểu thần văn thuật cũng không tin, Lâm Minh có thể có tạo nghệ thần văn thuật như vậy là không hợp tình lý!

Lão giả áo choàng đen xuất hiện, Lâm Minh cũng không ngoài ý muốn, cho dù lão giả áo choàng đen này không đi ra, cũng sẽ có người khác đứng ra nghi vấn mình.

Lúc này trong Thần Văn Thành đấu giá hội có người của Thiên Tôn thánh địa suy nghĩ cẩn thận có nên mua giấy nợ hay không, nhưng mà làm gì có chuyện dễ dàng như thế, người của thế lực lớn không ngu đâu.

Thân hình Lâm Minh khẽ nhúc nhích, hắn bay lên đài đấu giá, hắn mỉm cười nói ra:

- Các ngươi đã nghi vấn, ta cũng vẽ một tấm a.
Bình Luận (0)
Comment