Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1641

Tiểu tử này vậy mà phát hiện ra tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Hoắc Dật Lưu mạnh nhất cũng không thoát khỏi, chuyện này sao có thể?

Bị người ta phát hiện, vậy ý nghĩa hậu bối trước mặt này tạo nghệ linh hồn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, như thế cũng chẳng trách đám hắc ám Thần Văn Sư kia toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa!

Thật đáng sợ!

Bọn họ thậm chí hoài nghi Lâm Minh trước mặt này là lão yêu quái!

Đúng vào lúc này tay phải của Lâm Minh bắ n ra, mấy chục đạo thần văn phù chói mắt bay đi, giống như chim bồ câu bay thẳng về tổ, có tất cả mười chín tấm cuối cùng dừng lên trước mặt mười chín người.

Những kẻ này ở trong chỗ bình thường, hoặc là trong phòng bình thường, nhưng đều không ngoại lệ bọn họ đều có tu vị ngoài Thánh Chủ đỉnh phong.

Cảm giác được tu vị của những người này, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh!

Bọn họ đều không phải người ngu, chuyện tới bây giờ, dù người không biết thần văn thuật cũng hiểu rõ xảy ra chuyện gì, những người này rình coi Lâm Minh, lại bị Lâm Minh bắt được!

Còn mấu chốt là những người này tu vị không phải Thánh Chủ đỉnh phong chính là Giới Vương, bọn họ rình coi lại bị tiểu bối Thần Quân cảnh phát hiện!

Rất nhiều người đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi, bọn họ dốc sức liều mạng nhìn chằm chằm vào đan điền của Lâm Minh, muốn nhìn ra manh mối, nhưng là võ giả Thần Quân trung kỳ không thể nghi ngờ!

Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

- Chẳng lẽ hắn là lão quái vật ngụy trang?

Nhưng mà lại có cường giả Đại Giới Giới Vương lắc đầu, nói:

- Sẽ không, đại khái chỉ có Thiên Tôn mới có thể ngụy trang trước mặt hơn mười vạn người nơi đây, còn có thể ngụy trang tu vị và cốt linh hoàn mỹ như thế. Mà Thiên Tôn căn bản sẽ không nhàm chán đi làm chuyện này, gạt một đám hâu bối như chúng ta là không có ý nghĩa, lại nói nơi này có hai Thiên Tôn tọa trấn đấy! Ngụy trang tu vị trước mặt hai người bọn họ còn khó hơn lên trời.

Một Đại Giới Giới Vương nói xem như khẳng định tu vị và cốt linh của Lâm Minh.

Chuyện này khiến nhiều người giật mình.

Đúng lúc này Tống Văn trên đài đấu giá, bị năng lực của Lâm Minh làm chấn kinh nhưng hắn cũng âm trầm lại.

- Mười chín vị bằng hữu bị thần văn phù định vị có thể đứng lên không?

Giọng của Tống Văn lạnh lùng, hùng hổ dọa người!

Những hắc ám Thần Văn Sư này tuy không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng là người có thân phận, chưa bao giờ bị đối đãi như vậy!

Không có người động. Tống Văn lơ đễnh, hắn cười lạnh và nói:

- Các ngươi không cùng đường với chúng ta, nhưng mà thật xin lỗi, nơi đây không chào đón các ngươi. Thần Văn Sư công hội chúng ta cho tới bây giờ vẫn phân rõ giới hạn với hắc ám Thần Văn Sư!

Tống Văn bổn ý là bảo vệ Lâm Minh, phòng ngừa bí mật Lâm Minh chế tác Thiên Hỏa Phù tiết ra ngoài, mà không thể ngờ hắn nói lại này thì Lâm Minh nói thêm:

- Tống trưởng lão, không cần như thế, tục ngữ nói hòa khí sinh tài nha, tuy ta vạch trần bọn họ, nhưng cũng không phải muốn mời bọn họ đi ra ngoài, bọn họ muốn xem cú xem.

- Cái gì?

Lâm Minh nói lời này bất kể là Hoắc Dật Lưu hay đám hắc ám Thần Văn Sư khác, kể cả người xem, Tống Văn đều là sửng sốt, Lâm Minh đây là ý gì?

- Nhưng mà...

Lâm Minh lời nói xoay chuyển!

- Ta có một điều kiện, ta không phải không cho các ngươi xem, nhưng mà mười chín hắc ám Thần Văn Sư có dấu hiệu trước mặt muốn ở chỗ này đều cần giao nạp ba ngàn vạn điểm tích lũy làm phí tổn quan sát. Đương nhiên, nếu như ta Thiên Hỏa Phù thất bại, phí tổn giao ra ta sẽ trả lại.

Lâm Minh nói ra lời này thì người xem toàn trường kinh ngạc ngây người!

Một người ba ngàn vạn, mười chín người chính là hơn sáu ức ah!

Tiền này quá dễ kiếm rồi.

Ba ngàn vạn không phải con số nhỏ, phí tổn phòng khách quý chính là ba ngàn vạn, bình thường chỉ có thế lực Thiên Tôn mới ôm loại phòng này, mà các cường giả Giới Vương chỉ ngồi gian phòng bình thường mà thôi.

Ví dụ những hắc ám Thần Văn Sư này, bọn họ cũng chỉ ở phòng bình thường, đương nhiên lựa chọn như vậy là do bọn họ muốn ít xuất hiện.

Ba ngàn vạn, kỳ thật với bọn họ cũng không nhiều, bởi vì hắc ám Thần Văn Sư không thể giao dịch ngoài sáng, đều có thân gia không tệ, nhưng con mắt không nhíu lại mà lấy ra thì không có, sẽ đau lòng đấy.

Mà nghe được Lâm Minh nói như vậy, thời điểm này Tiết trưởng lão lại có chút lo lắng truyền âm nói:

- Lâm Minh, ngươi không nên vọng động, hắc ám Thần Văn Sư tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, thời gian dài như vậy truyền thừa xuống, bọn họ rất nhiều bí thuật ngươi không có khả năng tưởng tượng được, cho bọn họ quan sát quá nguy hiểm, vạn nhất truyền thừa lộ ra ngoài...

Tiết lão đầu thật sự lo lắng cho Lâm Minh, Lâm Minh truyền thừa giá trị quá lớn, hắn sợ Lâm Minh bởi vì Hoắc Dật Lưu phỏng chế Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù thất bại nên tự tin quá độ, dù sao phỏng chế và đứng quan sát là hai khái niệm khác nhau.

Lâm Minh còn không có trả lời Tiết lão đầu, Hoắc Dật Lưu cười nói:

- Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, ngươi chẳng những không sợ chúng ta quan sát, còn cố định thu tiền! Có ý tứ, có ý tứ! Ba ngàn sao, tốt, ta ra!

Dùng thân gia của Hoắc Dật Lưu đương nhiên không quan tâm ba ngàn vạn.

Thế nhưng mà lúc này thời điểm, Lâm Minh lại cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Hoắc Dật Lưu, hai tay một quán, nói ra:

- Thật xin lỗi, ngươi vừa rồi dường như không nghr rõ, ta nói là: ‘ mười chín hắc ám Thần Văn Sư có dấu hiệu muốn ở chỗ này đều cần giao nạp ba ngàn vạn điểm tích lũy làm phí tổn quan sát ’, trong mười chín người này không kể cả ngươi ah, ngươi ở lại đây cũng phải thu tiền, hai ức, ngươi có nhìn hay không?

- Cái gì?

Hoắc Dật Lưu thiếu chút nữa nghẹn chết.

Hắn oán hận nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, nói:

- Ngươi có ý tứ gì!

Lâm Minh căn bản không để ý tới ánh mắt giết người củaHoắc Dật Lưu, lạnh nhạt tự nhiên nói ra:

- Giá tiền này là ta định, ngươi không xem thì thôi, ta không có bức ngươi! Thanh danh Dật Lưu đại sư ngươi lớn như vậy, cho nên cũng thu nhiều tiền, nếu như ta không thu phí đắt một chút thì không công bằng.

- Ngươi!

Hoắc Dật Lưu sắc mặt đỏ lên, làm cho hắn xuất ra hai ức đấy, nhưng hắn sẽ thương gân động cốt.

Lâm Minh lần này thu phí chính là đoán ra thân gia của Hoắc Dật Lưu và đám hắc ám Thần Văn Sư ở đây, khai ra cái giá khiến bọn họ không cam lòng, không cự tuyệt và phải ói tiền ra.

Mà lúc này Tống Văn tiến lên trước một bước, nhàn nhạt nói ra:

- Các vị, nếu như các ngươi không trả giá nổi, còn mời các ngươi rời khỏi, Thần Văn Thành đấu giá hội vốn không chào đón hắc ám Thần Văn Sư đến!

Tống Văn trong lòng tán thưởng Lâm Minh, tiểu tử này thực không phải đèn cạn dầu, nếu như ai muốn xem nhẹ hắn vì nhỏ tuổi, vậy kẻ đó quá ngu xuẩn.

Dám ở trước mặt mọi người vẽ Thiên Hỏa Phù cải tiến, dám cho một đám hắc ám Thần Văn Sư nhìn trộm bí mật, còn cố định thu tiền, phần phách lực này không phải ai cũng có.

Thậm chí như Tiết trưởng lão là lục phẩm Thần Văn Sư uy tín lâu năm cũng không có lá gan này.

- Tốt! Tốt! Rất tốt!

Hoắc Dật Lưu liên tiếp nói ba chữ tốt, hắn dứt khoác kéo áo choàng xuống, lộ ra gương mặt vô cùng già nua, lúc này con mắt của hắn đầy huyết quang.

- Hai ức này, ta ra!

Hoắc Dật Lưu cũng bị Lâm Minh làm tức giận rồi!

Chuyện cho tới bây giờ, đã tương đương chiến đấu của Lâm Minh và hắn.

Một tiểu bối chưa tới trăm tuổi tuyên chiến Hoắc Dật Lưu đại danh đỉnh đỉnh, nếu như khiêu chiến này hắn không dám tiếp, chỉ sợ hắn sẽ biến thành trò cười cho người cùng nghề.

Mà cùng lúc đó có mười chín ngọc giản bay tới, trong mỗi ngọc giản có ba ngàn vạn điểm tích lũy.

Thần Văn Sư đều là người ngạo khí, dù là hắc ám Thần Văn Sư cũng như thế, những người này đồng dạng không tin tà!

Dù không thể thực phá giải Thiên Hỏa Phù, cũng nhìn ra nhiều thứ gì đó, đối với trợ giúp bọn họ ngày sau thật lớn, ba ngàn vạn này không giao không.

Lâm Minh thu ngọc giản lại, ném cho Tiểu Ma Tiên, Tiểu Ma Tiên nhìn qua điểm tích lũy bên trong, sau đó dùng ngọc giản của mình hu đi.

Cảm giác được con số bên trong ngọc giản của mình tăng lên, Tiểu Ma Tiên cười không ngậm miệng được, nói:

- Ha ha, Lâm ca quả thực biết cách kiếm tiền. Đừng nói thành phẩm Thiên Hỏa Phù, hiện tại chỉ sợ phiếu nợ còn chưa bán đã lời được tám ức rồi.

Nghe Tiểu Ma Tiên nói thế các khán giả giật mình tỉnh ngộ, đúng vậy a, bọn họ trước đó còn chê cươi Lâm Minh muốn bán phiế nợ trong Thần Văn Thành đấu giá hội, cho rằng hắn chỉ điên khùng, hiện tại còn chưa bán được phiếu nợ thì đã kiếm được tám ức, tìm điểm tích lũy quá nhanh a.

Trong phòng khách quý, Tô Nhã thở khẽ một hơi, nàng cảm giác thanh niên trên đài đấu giá trở nên thâm bất khả trắc, nàng vẫn cho rằng mình đã hiểu Lâm Minh, kỳ thật nàng vĩnh viễn không biết bước tiếp theo của Lâm Minh kinh người thế nào.

Tám ức điểm tích lũy, quả thực là đoạt tiền, còn đoạt rất hiển nhiên, danh chính ngôn thuận, khiến cho một đám hắc ám Thần Văn Sư và hắc ám Thần Văn Sư nổi danh ngoan ngoãn bỏ tiền ra, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ nghe nói qua thì Tô Nhã nhất định sẽ cho rằng kẻ đồn đãi là bệnh tâm thần.

- Lâm tiểu huynh đệ, có thể bắt đầu.

Thời điểm này Tống Văn gật đầu với Lâm Minh. Hắn cũng rất tò mò Lâm Minh vì sao tự tin như thế.

- Có cần dựng tạm thần văn thất không, ta sẽ tìm người làm trận pháp.

Luyện chế thần văn phù cần trận pháp chuyên môn, nếu không Lâm Minh chế tác thàn văn phù sẽ kém đi.

- Hắc hắc, muốn trận pháp làm cái gì, lão già ta sẽ làm trợ thủ!

Tiết lão đầu tiến lên trước một bước, chủ động xin đi giết giặc.

Tác dụng chủ yếu của trận pháp là phụ trợ xử lý tài liệu, nhưng mặc dù dùng trận pháp thất phẩm xử lý tài liệu, hiệu quả cũng không vượt qua một lục phẩm Thần Văn Sư!

Khiến Tiết lão đầu làm trợ thủ, đây không phải xa xỉ bình thường, rất nhiều người biết rõ Tiết lão đầu là người có địa vị của Thần Văn Sư công hội đều âm thầm líu lưỡi.

- Cảm ơn tiền bối!

Trong nội tâm Lâm Minh trong xuất hiện dòng nước ấm, hắn có thể cảm nhận được Tiết trưởng lão ân cần, chế tác Thiên Hỏa Phù cũng không thoải mái, dưới tình huống không có trận pháp cao cấp phụ trợ, có một trợ thủ giúp hắn tiết kiệm nhiều hồn lực, vẽ Thiên Hỏa Phù rất tốt.

- Ha ha, khách khí cái gì, tới lúc làm xong thần văn phù, ngươi vừa rồi thu tám ức phân cho ta một ức là được.

Tiết lão đầu cười toe toét nói ra, suýt khiến Lâm Minh bị nghẹn, lão đầu này thật sự không đổi tính, kỳ thật phân ra một ức với Lâm Minh mà nói đúng là không có gì, nhưng mà hắn biết rõ Tiết lão đầu kỳ thật chỉ nói đùa.
Bình Luận (0)
Comment