Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 220

- Không làm gì cả, chỉ dùng trận châu bày ra một cái kết giới, có thể cho ta có đủ thời gian chơi đùa với các ngươi. Đừng tốn công phí sức, chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới phá vỡ được kết giới này, có thể ngăn cách tất cả tin tức, bất kể chúng ta đánh long trời lở đất thế nào ở bên trong, bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy bên trong bình thường. Nếu Âu Dương tiên sinh không tin, có thể ra tay công kích thử.

Lâm Minh vẫn ôm tay chậm rì rì nói, vẻ mặt treo ý cười âm lãnh.

Nghe Lâm Minh nói vậy, trong lòng Âu Dương Địch Hoa trầm xuống, kết giới chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới phá vỡ được? Nó bạo tay cỡ nào? Đối phương kiếm được trận châu như thế ở đâu?

Thật có loại trận châu như vậy, dù là đặt ở Thất Huyền cốc cũng là vô cùng quý giá!

Lại một lần nữa củng cố suy đoán của Âu Dương Địch Hoa, Lâm Minh có bối cảnh người khác không biết!

- Rốt cuộc ngươi muốn sao?

Âu Dương Địch Hoa không hoài nghi thực lực của Lâm Minh, nếu hôm nay đối phương dám đến đây, vậy nhất định có nắm chắc giết mình.

- Ngươi hỏi ta muốn sao? Âu Dương tiên sinh sao lại hỏi một câu không có trình độ như vậy. Không rõ ràng ư, ta muốn giết ngươi, bày ra kết giới này chính là vì tránh dẫn người khác chú ý, cho ta có thể hủy thi diệt tích.

- Tốt! Tốt lắm, ta thật muốn xem ngươi làm sao giết ta!

Âu Dương Địch Hoa rống to, chân nguyên bùng nổ, thân thể bắn ra như mũi tên. Nhưng hắn không công kích Lâm Minh, mà là kết giới trong hư không.

- Tuyệt Sinh Bạch Cốt kiếm!

Chân nguyên lan tỏa toàn thân Âu Dương Địch Hoa, trường kiếm trong tay biến thành màu xương trắng, vô số gió lạnh lao ra cùng tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến người ta tê cả da đầu!

Lúc trước Trương Quan Ngọc quyết chiến với Lâm Minh đã sử dụng chiêu này, là một chiêu uy lực mạnh trong Hợp Hoan thần công. Nhưng Trương Quan Ngọc sử dụng rõ ràng không có uy thế như Âu Dương Địch Hoa.

- Phương pháp thông minh, đáng tiếc không có ý nghĩa.

Lâm Minh căn bản không ra tay, nhìn Âu Dương Địch Hoa đánh một kiếm lên Mộng Cảnh kết giới.

Két...

Ánh sáng trắng bắn ra, trường kiếm của Âu Dương Địch Hoa phát ra tiếng kêu chói tai như sắp gãy gập. Âu Dương Địch Hoa rên đau đớn, thân mình chấn động, bàn tay bị chấn rách ra, máu chảy đầm đìa.

Nhưng kết giới vô hình vẫn không hề động đậy, không có một chút tổn thương.

Không phá được, thật sự không phá được!

Trong lòng Âu Dương Địch Hoa trầm xuống, vừa rồi hắn cảm giác như mình đánh vào một ngọn núi lớn, kết giới ảo cảnh căn bản không hề nhúc nhích! Chỉ sợ thật sự đúng như Lâm Minh nói, chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới phá vỡ được kết giới này!

- Ta nói rồi, trừ khi là cao thủ Tiên Thiên, bằng không căn bản không thể phá vỡ được kết giới này. Nhận mạng đi, hôm nay là ngày chết của các ngươi!

Lâm Minh nói rồi quét qua Tu Di giới, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương chín xích chín tấc nằm trong tay, mũi thương trắng bạc toát ra ánh sáng lạnh.

Âu Dương Địch Hoa quay lại nhìn Lâm Minh, trong ánh mắt có một phần âm trầm kiên quyết.

- Lâm Minh, ngươi đừng ép ta! Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc rồi? Nếu ta liều mạng tự tổn tu vi, sử dụng Tuyệt Hồn kiếm trong Hợp Hoan thần công, ngươi cũng đừng muốn sống!

Âu Dương Địch Hoa nói rồi, thân thể chấn động mạnh, quát to một tiếng. Áo gấm trên người bị chấn nát, lộ ra nhuyễn giáp tử kim bên dưới, đây rõ ràng là một bộ bảo khí nhân giai thượng phẩm.

Vung trường kiếm trong tay, thân kiếm phát ra tiếng ngâm cao vút, như có vô số quỷ hồn gào khóc bị giam trong thân kiếm.

Lâm Minh cười nói:

- Không hổ là cháu ruột của trưởng lão Thất Huyền cốc. Người mặc nhuyễn giáp, trường kiếm trong tay, toàn bộ là bảo khí nhân giai thượng phẩm, ngay cả ta cũng nhìn đỏ mắt. Nếu đã vậy, ta vui lòng nhận lấy.

- Không biết sống chết!

Âu Dương Địch Hoa đạp mạnh mặt đất, trực tiếp đạp nổ tung lầu các, người hắn kéo ra một loạt ảo ảnh, một kiếm đâm thẳng cổ họng Lâm Minh!

- Kinh Hồng kiếm!

Âu Dương Địch Hoa chém tới một kiếm, không khí phát ra tiếng nổ chói tai, thanh thế làm người ta sợ hãi!

Nhưng Lâm Minh chỉ cười ha hả, không cần bất kỳ võ kỹ gì, hai tay cầm thương đập mạnh xuống!

Hấp thu lực khí huyết trong Vu Thần tháp, cộng thêm Hỗn Độn Cương Đấu kinh luyện thể, lực lượng một thương này nào chỉ vạn cân!

Âu Dương Địch Hoa cảm giác như có cả một ngọn núi nện xuống, thương kiếm giao nhau, lực phản chấn cực lớn chấn Âu Dương Địch Hoa văng ra phun máu giữa đường, hắn cảm giác như xương cốt toàn thân mình bị đánh tan!

- Luyện Lực Như Tơ!

Lâm Minh đâm ra một thương, năm ngàn cỗ chân nguyên chấn động vặn thành xoắn ốc, đâm thẳng vai phải Âu Dương Địch Hoa. Nếu một thương này đâm trúng, cánh tay phải của Âu Dương Địch Hoa sẽ bị xé xuống!

Ngay lúc sống còn, trong mắt Âu Dương Địch Hoa toát ra âm độc, thân thể lùi mạnh ra sau, đồng thời há miệng phun ra hai hạt châu, bắn thẳng vào mắt Lâm Minh!

- Phích Lịch Tà Hỏa châu?

Lâm Minh cười lạnh, lúc trước Phích Lịch Tà Hỏa châu của Trương Quan Ngọc chính là Âu Dương Địch Hoa đưa cho, hắn đã sớm đoán được Âu Dương Địch Hoa sẽ xen lẫn Phích Lịch Tà Hỏa châu trong công kích, chỉ là không ngờ hắn lại ngậm hạt châu trong miệng.

Phích Lịch Tà Hỏa châu thứ này đột nhiên tập kích còn được, một khi đối phương có phòng bị, hiệu quả sẽ giảm mạnh.

- Phong chi ý cảnh!

Lâm Minh đột nhiên vung tay trái, một cỗ gió mạnh quét từ dưới lên, trực tiếp thổi bay hai viên Phích Lịch Tà Hỏa châu. Cùng lúc đó, Lâm Minh chuyển bước chân, thân thể bắn ra như mũi tên, một thương đâm thẳng vào bụng Âu Dương Địch Hoa!

Ầm! Ầm!

Phích Lịch Tà Hỏa châu nổ tung trên không trung, không chút ảnh hưởng kết cấu ảo cảnh. Lúc này, trường thương của Lâm Minh chỉ cách Âu Dương Địch Hoa không tới mười trượng! Âu Dương Địch Hoa đang ở giữa không trung, căn bản không thể tránh né!

- Lâm Minh, ta liều mạng với ngươi, Tuyệt Hồn kiếm!

Âu Dương Địch Hoa đấm vào ngực mình, há mồm phun ra một ngụm máu lên thân kiếm. Trường kiếm tỏa sáng bạc hấp thu máu tươi lại biến thành màu đỏ quỷ dị, tiếp theo chỉ nghe một tiếng gầm rú thảm thiết, một bộ xương khô giãy giụa ra khỏi thân kiếm, như bước ra từ biển máu!

Bộ xương vừa xuất hiện, liền phình to như kh cầu, nháy mắt lớn ra một trượng, rít gào dữ tợn với Lâm Minh, nhất thời, không trung gió rít gào, tựa như tất cả khí huyết những người gần đó đều bị bộ xương kia hút sạch.

Thả ra bộ xương khô này, thần sắc Âu Dương Địch Hoa lập tức ủ rũ, đây là một chiêu mạnh nhất mà hắn có thể đánh ra... Tuyệt Sinh kiếm. Một khi sử dụng, sẽ tổn thất hai thành tu vi, trong vòng nửa năm khó mà khôi phục nguyên khí.

Nhìn thấy bộ xương này xuất hiện, Lâm Minh lộ ra một chút bất ngờ. Dù là khí huyết của hắn sôi trào như sóng gió, nhưng đối mặt với bộ xương này cũng cảm thấy rét lạnh ở sâu trong linh hồn, cả người như trần truồng đứng giữa trời đông gió tuyết.

- Chết đi! Lâm Minh, một khi Tuyệt Hồn Huyết khô lâu xuất hiện, không hút khô tinh huyết của kẻ địch tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Âu Dương Địch Hoa điên loạn gầm lên, sắc mặt của hắn hiện ra đỏ sẫm bệnh trạng như đang nhập ma.

Nhìn bộ xương máu kia gào lên đánh tới, Lâm Minh thu hồi Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, vung tay phải, Bàn Long cương châm nhảy ra trên ngón tay.

Cương châm nho nhỏ chỉ dài hai tấc, trên cương châm khắc Giao Long màu tím, Giao Long quấn nhiều vòng trên cương châm, không nhiều không ít vừa lúc chín vòng. Tuy rằng thân thể Giao Long nhỏ bé, nhưng mỗi chi tiết hoa văn đều rất rõ ràng, bao gồm cả vẻ mặt hung tàn của nó cũng điêu khắc y như thật. Nó không giống như điêu khắc, mà là Giao Long chân chính họa lên cương châm.

Bộ xương màu máu thoáng cái tới trước mặt Lâm Minh, há miệng muốn nuốt lấy Lâm Minh! Lâm Minh không chút để ý, nhắm ngay vào miệng ộ xương đang há to, bấm tay bắn ra.

Vụt!

Bàn Long cương châm hóa thành một tia màu tím rất nhỏ bắn thẳng về phía bộ xương máu. Một bên là đầu lâu lớn tới một trượng, một bên chỉ là cương châm hai tấc, tỷ lệ va chạm hoàn toàn cách biệt!

Phập!

Bàn Long cương châm trực tiếp xuyên qua bộ xương máu, lôi đình lực màu tím vô tận bùng nổ, như tấm lưới diện bao phủ bộ xương máu.

Hồ quang thật to lóe lên, bộ xương máu phát ra tiếng gào thét đau đớn thảm thiết, thân thể của nó như khối băng bị tưới nước thép, nhanh chóng tan rã!

Huống chi Bàn Long cương châm trong tay Lâm Minh là Tử Giao Thần Lôi danh tiếng lẫy lừng, còn Âu Dương Địch Hoa thả ra bộ xương máu chỉ là tà công không có danh tiếng gì, hai bên chạm mặt, khỏi nói cũng biết kết quả, chỉ trong vài hơi thở, bộ xương máu rên rỉ một tiếng, hoàn toàn hóa thành hư ảo trong tiếng xèo xèo!

Lôi đình màu tím vẫn còn lóe lên trong không trung, Lâm Minh vẫy tay, Bàn Long cương châm liền trở về xoay tròn trong bàn tay của hắn, vừa hủy diệt bộ xương máu kia dễ dàng chỉ như đạp chết một con kiến.

Âu Dương Địch Hoa thấy cảnh này, hoàn toàn ngây ngốc. Hắn có mơ cũng không ngờ tới, mình tự tổn thất hai thành tu vi thi triển ra một đòn mạnh nhất, vậy mà bị Lâm Minh phá đi dễ dàng như thổi tắt ngọn nến. Sao lại thế này? Tại sao lại thế này?

Trong lòng Âu Dương Địch Hoa trào ra cảm giác tuyệt vọng, tay hắn cũng run lên, cảm giác tử vong chưa bao giờ gần như thế!

- Giật mình ư? Với xuất thân cháu ruột trưởng lão Thất Huyền cốc, còn lớn hơn ta bảy tám tuổi, bây giờ lại bị ta đùa giỡn trong tay, quả thật khiến người ta khó mà chấp nhận...

- Mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi không thể thoát chết, nói cho ta biết kẻ giả trang Cầm phủ chủ lúc trước là ai? Ta sẽ cho ngươi chết thoải mái.

Lâm Minh không biết kẻ giả trang Cầm Tử Nha là Âu Dương Địch Hoa hay là người khác, hắn hỏi như vậy chỉ là thử thôi.

Âu Dương Địch Hoa mặt như tro tàn, khóe miệng co rúm.

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi? Nằm mơ đi!

Lâm Minh mỉm cười.

- Tuy rằng ta rất muốn biết sau lưng còn có kẻ địch nào che giấu, nhưng thật sự không biết cũng không sao, trước tiên giết ngươi đã, ta sẽ cho ngươi chết với phương thức đau đớn nhất!

Lâm Minh nói rồi rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, mũi thương lóe ra tia sét, năm ngàn cỗ chân nguyên chấn động đã truyền đầy.

Ánh mắt Âu Dương Địch Hoa lóe ra hung ác.

- Ngươi không cho ta sống, chúng ta cùng chết đi!

Hắn lật tay quét qua Tu Di giới, nắm ra một bó Phích Lịch Tà Hỏa châu:

- Cùng chết đi!

Bình Luận (0)
Comment