Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 461

Công kích bão táp như thế kéo dài tới nửa nén nhang, lúc rất nhiều trưởng lão đã có phần không chống nổi, mặt chia cắt không gian cuối cùng xuất hiện những vết rạn.

Vết rạn nhỏ vừa sinh ra, liền bắt đầu mở rộng, nước biển bên trên mặt cắt không gian hình thành những lốc xoáy lớn, rất nhiều nước biển bị hút vào khe nứt không gian biến mất không thấy.

Lại thêm mười mấy nhịp thở, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm như thế giới nổ tung, vách tường không gian cuối cùng vỡ vụn, một cái lốc xoáy thật lớn sinh ra, xoắn ốc màu xám, đường kính mười mấy trượng, không biết đi thông tới nơi nào.

- Hắc hắc, đánh thông vách tường không gian, chậc chậc chậc! Thật không ngờ, lão phu sống ngàn tuổi còn có thể thấy cảnh này.

- Vách tường không gian vô cùng chắc chắn, một khi vỡ nát chính là vỡ nát vĩnh viễn, chữa trị càng khó hơn đánh phá, đường hầm này coi như củng cố!

Huyễn Vô Cực nói xong, mở Tu Di giới lấy ra một con rối thi vệ, nói một tiếng:

- Đi!

Con rối thi vệ không hề sợ hãi bay vào trong đường hầm tối đen, nửa nén nhang sau quay trở về, không hề bị thương.

- Đường hầm không có vấn đề, Tiên Thiên kỳ trở lên có năng lực đi vào. Chúng ta hao tổn chân nguyên không ít, nghỉ ngơi ở đây một canh giờ. Sau một canh giờ, mọi người cùng vào, về phần bảo vật gì đó thì phải dựa vào bản lĩnh.

Huyễn Vô Cực đề nghị, không ai phản đối, sau khi khôi phục thực lực, dựa vào bản lĩnh mà cạnh tranh là công bằng nhất.

Các tuấn kiệt trẻ tuổi môn phái tự nhiên cũng phải đợi theo, tu vi phần lớn là Tiên Thiên kỳ, nhưng cũng có không ít trưởng lão Toàn Đan lẫn lộn trong đó. Cơ duyên trên chiến trường thượng cổ, bộ phận tinh hoa chân chính tự nhiên là tập trung ở Ma Thần đế cung, nhưng Ma Thần đế cung có ba mươi cao thủ đỉnh cấp, bọn họ căn bản đừng mơ chạm tới.

Như vậy, những trưởng lão Toàn Đan thực lực kém hơn chỉ có thể theo những người trẻ tuổi đi thử vận may trong những nơi khác trên chiến trường thượng cổ.

Dù sao nơi này là di chỉ của tông môn lục phẩm, hơn nữa là dị không gian có quy tắc kỳ lạ. Đóng kín nằm riêng mấy vạn năm, trong đó có thể sẽ thai nghén thành đủ loại thiên tài địa bảo.

Một canh giờ nhanh chóng qua đi.

Các lão quái Toàn Đan Chí Cực đã khôi phục trạng thái đỉnh cao, Huyễn Vô Cực đứng lên, bình thản nói:

- Đi thôi!

Nói rồi, hắn là người đầu tiên bước vào đường hầm không gian, đối với lực hút lớn của lốc xoáy năng lượng, Huyễn Vô Cực bước đi nhẹ nhàng như đi qua cửa phòng nhà mình.

Nam Duẫn Vương theo sau, tiếp theo là Bạch Mi đại sư Đại Thiện tự.

Các cường giả Mệnh Vẫn tiến vào đường hầm không gian, sau đó là võ giả Toàn Đan hậu kỳ, bọn họ cũng có tư cách tiến vào Ma Thần đế cung. Tuy rằng khả năng lấy được bảo vật đỉnh cấp là xa vời, nhưng may mắn một chút, lấy được một chút cơ duyên cũng là rất có khả năng.

Hơn ba mươi cường giả đỉnh cấp tiến vào, liền đến phiên trẻ tuổi cùng trưởng lão Toàn Đan tầng chót.

- Đến lượt chúng ta.

Mục Thiên Vũ nói, nàng cùng Lâm Minh luôn chờ cách lốc xoáy năm sáu dặm, ở xa như thế sẽ không dễ dẫn tới chú ý.

Lâm Minh gật đầu, bên ngoài cũng không còn bao nhiêu võ giả.

Hai người bay tới một hồi, Lâm Minh liếc nhìn nữ nhân áo xanh gần đó, dáng người cao gầy, lụa mỏng che mặt, toàn thân tự nhiên phát ra khí chất xuất trần như tuyết liên núi băng.

Nữ nhân này là Mục Băng Vân, gia nhập Thần Hoàng đảo lâu như vậy, Lâm Minh cũng chỉ gặp Mục Băng Vân vài lần mà thôi.

Dù nói Mục Băng Vân và Mục Thiên Vũ là tỷ muội sinh đôi, nhưng hai người lại hoàn toàn không có cảm tình thân mật như tỷ muội bình thường, hoàn toàn ngược lại, hai người rất ít qua lại, thậm chí cũng không gặp mặt mấy lần.

Mục Băng Vân cũng thấy được Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, quay đầu lại liếc qua một cái, khẽ gật đầu. Dù rằng Mục Thiên Vũ dịch dung, nhưng Mục Băng Vân vẫn nhận ra tỷ tỷ của mình.

Ở bên cạnh Mục Băng vẫn còn có một phụ nhân trung niên áo xanh, tu vi Toàn Đan sơ kỳ đỉnh phong, luôn luôn đi theo Mục Băng Vân, quá nửa là phân tông Thanh Loan phái xuống bảo hộ Mục Băng Vân. Bản thân Mục Băng Vân cũng có chiến lực Toàn Đan, hai người ở một chỗ, bình thường sẽ không xảy ra chuyện trên chiến trường thượng cổ.

Mục Băng Vân cùng phụ nhân trung niên áo xanh kia nhanh chóng biến mất trong lốc xoáy không gian.

Tiếp theo Lâm Minh và Mục Thiên Vũ cũng bay vào.

Vừa vào lốc xoáy không gian, Lâm Minh lập tức cảm nhận được lực xé rách rất mạnh, cùng cảm giác không gian thác loạn, đường hầm không dài, chỉ vài hơi thở, Lâm Minh vừa chớp mắt, trời đất xoay chuyển, hắn đã đến một thế giới sáng rực.

Mảnh thế giới này chính là chiến trường thượng cổ, cũng là Ma Thần đế cung sau này.

Cửa vào đường hầm không gian mở ra ở trời cao, Lâm Minh đứng giữa không trung, nhìn xuống mặt đất bên dưới. Mặt đất là rừng rậm bao la, trong đó có những sông hồ xen lẫn, xinh đẹp như nguyên thủy.

Rừng rậm?

Trong lòng Lâm Minh ngẩn ra, mấy ngày trước Lâm Minh tiến vào tiểu thế giới độc lập không thấy được sinh vật gì, càng đừng nói rừng rậm rộng lớn.

Điều này có nghĩa, mảnh thế giới tàn phá này củng cố hơn tiểu thế giới trước đó, ít nhất không có khe nứt không gian khắp nơi. Bằng không dưới gió lốc không gian hỗn loạn, bất kể động vật hay thực vật đều rất khó sinh tồn sinh sôi.

Lâm Minh đã là nhóm võ giả tiến vào cuối cùng, phóng mắt nhìn ra, võ giả phía trước đã bay xa. Bọn họ hoặc là một mình hoặc là hai ba nhóm, một mình có chỗ tốt là tìm được cơ duyên thì là của mình, tụ tập nhóm thì lấy được tài nguyên phải phân chia, nhưng mà an toàn hơn.

- Lâm Minh, ta đoán ngươi muốn đi một mình, nhưng mà... Ha ha, sư phụ đặc biệt dặn ta phải đi cùng ngươi.

Mục Thiên Vũ ở ngay sau Lâm Minh, nghịch ngợm nháy mắt, thực lực Lâm Minh chênh lệch rất xa Toàn Đan, một mình ở trong thế giới này có chút nguy hiểm.

- Đi cùng Mục sư tỷ cũng tốt.

Lâm Minh cười, dù có đưa toàn bộ cơ duyên cho Mục Thiên Vũ, Lâm Minh cũng hoàn toàn không để ý.

- Ừ, chúng ta đi thôi, còn không biết Ma Thần đế cung ở nơi nào, chúng ta tiến vào vùng trung tâm thế giới này thôi.

- Được!

Hai người cùng bay đi, chỉ là bay một lúc, Lâm Minh cảm thấy không đúng, quay lại nhìn, phát hiện Mục Thiên Vũ cũng có vẻ nghi hoặc.

- Tình huống không đúng, chân nguyên trong người ta bị áp chế nhiều lắm.

Mục Thiên Vũ nhíu mày nói.

- Nguyên khí thiên địa xung quanh rõ ràng dày đặc, nhưng chân nguyên trong người lại như bị lực lượng vô hình đè nén, tốc độ vận hành chậm hơn bốn thành...

Lâm Minh cảm thụ kỹ càng, nói.

- Ta cũng là bốn thành, chẳng phải là... Chỉ có sáu thành thực lực bình thường?

- Nếu mọi người đều bị áp chế ở sáu thành thực lực, như vậy cũng công bằng, nhưng mà... Sao ta cảm thấy... Dường như cảm giác cũng bị ngăn chặn...

Lâm Minh thả ra cảm giác, tra xét tình huống xung quanh, hoảng sợ phát hiện cảm giác của mình chỉ vươn ra được hai mươi, ba mươi trượng, gần như vậy có cảm giác cũng vô dụng!

Cảm giác của hắn dưới Luân Hồi võ ý và Thái Nhất Linh Hồn quyết tăng phúc, đã mạnh hơn võ giả cùng cấp rất nhiều, vậy mà chỉ gần như thế, vậy những võ giả khác còn không thảm hại hơn.

- Ta cũng vậy...

Mục Thiên Vũ cảm thấy rất không thích ứng, võ giả quen dùng cảm giác để thăm dò xung quanh, không còn cảm giác, cũng như người thường mất đi ánh mắt.

Hai người cẩn thận đi tới, nhưng chuyện càng quỷ dị hơn nhanh chóng xảy ra, độ cao của họ ngày càng thấp, hơn nữa một khi độ cao giảm xuống cũng không bay lên lại được.

- Không bay được!

Lâm Minh bay là dựa vào Phong chi ý cảnh, nhưng bây giờ hắn có cảm giác mặc kệ hắn khống chế gió thế nào, độ cao của hắn vẫn không ngừng giảm xuống.

Hơn nữa độ cao giảm xuống lại càng không bay lên được, cuối cùng Lâm Minh gần như mất khả năng bay, thân thể rơi xuống ngày càng nhanh. Mục Thiên Vũ cũng không khá hơn, thực lực của nàng đương nhiên mạnh hơn Lâm Minh nhiều, nhưng nàng bay là dựa vào chân nguyên chứ không phải Phong chi ý cảnh, dường như bởi vì một chút khác biệt này làm cho năng lực bay của nàng bị mất nhanh hơn!

Hiện giờ bọn họ cách mặt đất mấy ngàn trường, ngã xuống như thế dù không chết, nhưng tuyệt đối cũng không dễ chịu.

- Đưa tay cho ta!

Lâm Minh chụp lấy tay Mục Thiên Vũ, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào Phong chi ý cảnh giảm tốc độ mà thôi.

Đến độ cao năm trăm trượng, Phong chi ý cảnh của Lâm Minh cũng hoàn toàn mất tác dụng, hai người nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ.

Dứt khoát thúc chân nguyên hộ thể, cứ ngã xuống thế này đi.

“May mà không gian củng cố, không có những khe nứt không gian, bằng không rớt trúng một cái khe nứt không gian thì đúng là chết oan”.

Lâm Minh nghĩ vậy, nghe tiếng gió vút bên tai, rơi xuống rừng rậm bên dưới với tốc độ cực nhanh.

Lâm Minh ngắm trúng một thân cây to, vung tay chụp lấy.

Rắc rắc rắc!

Dưới lực đánh cực mạnh, thân cây to cỡ bắp chân mà Lâm Minh chụp lấy trực tiếp kéo cong như cánh cung, phản lực thật lớn làm tốc độ của Lâm Minh giảm mạnh.

“Hả? Không gãy?”.

Trong lòng Lâm Minh vừa xẹt qua ý nghĩ này, bỗng nghe rắc một cái, thân cây kia cuối cùng vẫn gãy. Tốc độ Lâm Minh giảm đi phân nửa, đáp mạnh xuống đất, chỉ nghe một tiếng trầm muộn, hai chân của Lâm Minh đã ngập vào đất phân nửa, có chân nguyên hộ thể bảo hộ, chỉ là hơi run lên thôi.

Thân thủ của Mục Thiên Vũ không thua Lâm Minh, nhưng không được hoàn mỹ là nàng mặc váy dài, trong lúc rơi nhanh giữa rừng rậm liền roạt một cái, váy dài của nàng bị xé rách một mảng lớn, lộ ra chân mịn như ngọc.

“Cây cối nơi này, độ bền của thân cây thật quá sức tưởng tượng”.

Cây cối bình thường làm sao chịu được lực đánh vào như vậy, va chạm tốc độ cao như thế, dù là gậy sắt cũng sẽ bị kéo cong.

- Cây cối nơi này hoàn toàn không giống thế giới bên ngoài, không thấy qua một loại này, dường như là loại cây thời kỳ thượng cổ...

Lâm Minh vừa nói, vừa đi nhìn quanh, bỗng khẽ hô một tiếng, gốc cây Thiết Tích mộc này không phải là loại cây có ở Thần Vực hay sao?

Bình Luận (0)
Comment