Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 830

Cái bàn không còn nữa, võ giả ở đây đều nhao nhao đứng dậy, võ giả trẻ tuổi Tu La thần quốc nhìn về phía Lâm Minh đều nuốt nước bọt ừng ực, cho dù là đại ma sứ v đại đệ tử Tư Đồ Hạo Thiên sắc mặt cũng thay đổi, Lâm Minh quá biến thái, tu vi Toàn Đan kỳ có thể cứng rắn chống đỡ được Thần Hoàng uy!

Kỳ thật bọn họ cũng không biết chuyện Tư Đồ Bá Nam bị Lâm Minh diệt Chiến Linh hình chiếu, chuyện dọa người như vậy, Tư Đồ Bá Nam đương nhiên sẽ không tuyên dương với đám tiểu bối, nếu biết chuyện này, bọn họ sẽ không vì chuyện vừa rồi mà giật mình.

- Thích Bạch tộc trưởng, đây là muốn động thủ sao?.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Tư Đồ Hạo Thiên cũng đứng lên, Tư Đồ Dao Hi theo sát phía sau.

Lúc này, lão nhân mặt nạ luôn luôn ngồi ở góc trong cũng vô thanh vô tức đứng lên, hắn vừa đứng lên, toàn bộ đại điện loáng lên vô số trận phù, một cỗ năng lượng mênh mang hùng hồn từ trong trận phù phát ra, toàn bộ đại điện dường như đều sống dậy.

Đây là dấu hiệu Giới Tâm trận pháp sắp mở ra!

Tư Đồ Hạo Thiên xưa nay cường thế, nhưng mà hắn cũng biết, hiện tại chiến đấu thì tuyệt đối không sáng suốt, hắn và Tư Đồ Dao Hi thì không sao, nhiều lắm thì chỉ hao tổn một ít khí huyết, nhưng những tiểu bối phía sau hắn, hoàng tử thế tử, còn có đại đệ tử hắn, đại ma sứ Tu La thần quốc, hai đại quốc sư đều ở trong này, nếu như bọn họ bị tổn hại thì toàn bộ Tu La thần quốc không dậy nổi.

Lúc trước Tư Đồ Hạo Thiên tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp phải tình cảnh như vậy, nếu không sẽ không mang những tiểu bối này tới.

- Thích Bạch, ngươi thật sự muốn vì một tên Lâm Lan Kiếm mà khai chiến với Tu La thần quốc ta sao?

Tư Đồ Hạo Thiên dùng những lời này truyền âm:

- Theo ta được biết, hắn dường như không phải là người Thần Khí bộ tộc các ngươi nha, ngươi cũng biết khai chiến phải trả cái giá thế nào?

- Đương nhiên!

Thích Bạch bình tĩnh trả lời, dường như Thần Khí bộ tộc không đếm xỉa đến vậy.

- Ngươi giao Lâm Lan Kiếm ra, Tu La thần quốc ta đồng ý trả trăm vạn Nguyên Linh thạch, còn có hai phần Đào Tâm Tinh Tủy vạn năm!

Đào Tâm Tinh Tủy vạn năm là thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ so với Duyên Thọ đan mà thượng thiên ban thưởng thì còn quý báu hơn, Duyên Thọ đan mà thượng thiên ban thưởng chỉ có hiệu quả với vận mệnh võ giả. Mà vạn năm Đào Tâm Tinh Tủy lại có thể dùng cho Thần Hải cường giả, Tu La thần quốc lấy ra thiên tài địa bảo này có thể khiến cho Thần Hải cường giả cũng phải động tâm.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Thích Bạch chỉ mỉm cười nói:

- Thật có lỗi, Thần Khí bộ tộc ta bởi vì do huyết mạch nguyền rủa, cho nên nếu sống được đến hết đời một cách tự nhiên thì đã đốt nhang vái tạ rồi, cho nên vạn năm Đào Tâm Tinh Tủy đối với chúng ta là vô dụng...

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Tư Đồ Hạo Thiên sắc mặt không tốt lắm nhìn.

Thích Bạch thoáng suy tư một chút, nói:

- Nếu ngươi nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế Tu La thần quốc tặng cho ta, lại tặng kèm mấy ngàn vạn Nguyên Linh thạch thì ta có thể cân nhắc một chút.

- Ngươi muốn chết!

- Ngươi muốn chiến sao?

Thích Bạch không sợ chút nào.

- Ngươi!

Tư Đồ Hạo Thiên giận dữ, Thần Khí bộ tộc đoán chắc được Tu La thần quốc không thể toàn diện khai chiến, nếu thật sự tập hợp hết lại, Tu La thần quốc quả thật có thể tiêu diệt Thần Khí bộ tộc, nhưng mình cũng phải trả cái giá quá lớn.

Thần Khí bộ tộc thiên tài xuất hiện lớp lớp, chỉ là nguyên nhân bị huyết mạch nguyền rủa, cho nên mãi mãi không thể phát triển được, nếu thực sự khai chiến, võ giả Thần Khí bộ tộc thường thường so với võ giả đồng cấp của Tu La thần thì lợi hại không ít, bao gồm ba đại Thần Hải cường giả cũng như thế!

Cộng thêm trận pháp ở trong thiên thế giới này rất khó tấn công, dễ thủ khó công, cho nên muốn đánh hạ, chỉ sợ còn phải trả giá gấp đôi cái giá phải trả.

Diệt Thần Khí bộ tộc, tự mình cũng tổn thất bốn, năm Thần Hải cường giả, rất không đáng giá.

Vốn thực lực một nước của Tu La thần quốc so với Đại Dã thần quốc và Cửu Đỉnh thần quốc thì còn chênh lệch không ít, lại tiếp tục tổn thất phân, chỉ sợ vị trí của Tu La thần quốc sẽ ngồi không xong, dù sao bọn họ chiếm rất nhiều tài nguyên.

Một chỗ rất không tồi trong thiên thế giới, tuy rằng Mộc Linh ngọc và khoáng thạch bảo tàng không phong phú bằng Đại Dã thần quốc và Cửu Đỉnh thần quốc, nhưng lại có rất nhiều thiên tài địa bảo như là vạn năm Đào Tâm Tinh Tủy. Nắm được tài nguyên dồi dào như vậy, ranh giới rộng lớn như thế, không có thực lực tuyệt đối thì ngồi không được.

- Thích Bạch, ta không rõ ngươi vì sao phải che chở cho một ngoại nhân, không tiếc cùng Tu La thần quốc ta trở mặt!

Tư Đồ Hạo Thiên giọng điệu hơi hơi mềm xuống, nhưng mà cứ như vậy mà buông tha cho Lâm Minh thì không có khả năng.

- Ha ha, t rất thưởng thức thiên phú của Lâm tiểu huynh đệ, nên muốn bồi dưỡng hắn, không biết lý do này có đủ hay không?

Thích Bạch không nói chuyện di cốt của Đế Hạo, nếu không lợi ích trên người Lâm Minh cộng thêm hai bảo vật Hạo Bạch chi kiếm, nói không chừng đã bị mấy thế lực này liên thủ, công kích Thần Khí bộ tộc, nói vậy với nội tình của Thần Khí bộ tộc tuyệt đối không chống lại được.

Tuy nhiên, chỉ cần lý do thưởng thức Lâm Minh cũng không tính nói dối, Thích Bạch đúng là từ trên người Lâm Minh thấy được tiềm lực, bồi dưỡng người như vậy trở thành cường giả, đối với Thần Khí bộ tộc cũng có ưu đãi rất lớn.

Không khí trong sân cực kỳ bế tắc, hai bên cũng không muốn động thủ, nhưng mà Tư Đồ Hạo Thiên lại không có khả năng cứ như vậy mà buông tha.

- Hạo Thiên, không thể để mặc cho này tiểu súc sinh ở trong này trưởng thành, tên tiểu súc sinh này quỷ kế đa đoan, tu vi Toàn Đan hậu kỳ đã có thể mưu hại chết quốc sư Tu La thần quốc và tam đại ma sứ ta, vậy khi tu vi Mệnh Vẫn thì như thế nào?

Tư Đồ Dao Hi nhìn thấy Tư Đồ Hạo Thiên có ý lui bước, mở miệng nhắc nhắc nhở nói. Quả thật, không nói trên người Lâm Minh mang theo bí mật và bảo vật, cho dù là tiềm lực Lâm Minh thì Tu La thần quốc cũng nhất định phải thừa dịp hắn chưa trưởng thành mà diệt hắn, nếu không hậu hoạn vô cùng.

- Ngươi luôn miệng nói ta âm mưu hại chết lão thái bà tên Tất Như Ngọc kia, nếu như bọn họ không đuổi giết ta, ta sao phải giết bọn họ, hơn nữa, ma sứ thứ ba và ma sứ thứ tư đều tự mình chết ở trong Vạn Cổ Ma Khanh, không có quan hệ với ta, về phần Tất Như Ngọc và ma sứ thứ hai, ta cũng chính diện bọn hắn, tại sao lại nói là âm mưu.

- Ha ha ha ha! Chỉ bằng ngươi, không cần âm mưu mà đòi đánh chết quốc sư và ma sứ thứ hai của chúng ta, đúng là buồn cười.

Nói chuyện chính là đồng tử quốc sư lúc trước cùng Tất Như Ngọc đuổi giết Lâm Minh, người này môi đỏ mọng, răng trắng tinh, mặc quần lót màu đỏ, trên đầu tết bím, nhìn qua giống như một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi.

Những võ giả ma đạo này bởi vì học công pháp đặc thù, như Tất Như Ngọc, thân thể đồng tử áo đỏ và Thi Quỷ Nhân đều bị ảnh hưởng, nhìn qua hoặc là quá già, quá trẻ tuổi, hoặc là người không giống người, quỷ không giống quỷ.

- Tiểu súc sinh, có gan thì theo ta đánh công bình một trận, xếp hạng của ta trên Thiên Mệnh bảng xấp xỉ với Tất quốc sư, ngươi nếu không chạy trốn, chính diện đỡ ta mười chiêu, ta sẽ tin ngươi!

Giọng điệu của tên đồng tử áo đỏ đầy vẻ khiêu khích, mắt thấy mạnh mẽ không tấn công được, hắn liền muốn kích Lâm Minh cùng hắn so đấu công bình, như vậy Thích Bạch cũng không thể nhúng tay vào.

Hắn biết rõ thực lực xếp hạng của Lâm Minh, nhiều lắm là xếp thứ hai trăm năm mươi đến hai trăm tám mươi trong Thiên Mệnh bảng, đừng nói là đỡ hắn mười chiêu, cho dù là ba chiêu cũng không đỡ nổi.

Lâm Minh nhìn về phía đồng tử áo đỏ, căn bản lơ đễnh, ngược lại mỉm cười nói:

- Vị tiểu bằng hữu này không biết xưng hô như thế nào?

- Ngươi!

Đồng tử áo đỏ trợn mắt nhìn Lâm Minh, hắn tu luyện Luân Hồi ma công bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên càng luyện vẻ ngoài nhìn như tuổi càng nhỏ, có bộ dáng như bây giờ, hắn từng tiêu hao tu vi biến trở lại như cũ một lần, nhưng không tới mấy chục năm sau lại biến trở lại như cũ, cho nên chỉ đành chấp nhận như thế. Mà hắn kiêng kị nhất chính là người khác lấy vẻ ngoài của hắn ra nói đùa.

Thích Bạch cười ha ha:

- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi thật biết nói đùa, tiểu mập mạp yếm hồng này đã hơn một ngàn năm trăm tuổi rồi.

Thích Bạch nói ra một câu tiểu mập mạp yếm hồng, đồng tử áo đỏ sắc mặt lại biến đổi, hắn đương nhiên không dám trút giận lên Thích Bạch, chỉ có thể âm độc nhìn Lâm Minh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lâm Lan Kiếm, ngươi có dám đánh với ta một trận hay không! Tiếp được ta mười chiêu thì là ngươi thắng!

- Đánh với ngươi? Ngươi da mặt cũng thật dày, ngươi hơn một ngàn năm trăm tuổi, tu vi Mệnh Vẫn tầng sáu, số lẻ tuổi của ngươi còn lớn hơn ta, không ngờ khiêu chiến ta? Ngươi đúng là càng sống càng nhỏ đi à! Có bản lĩnh, ngươi tự mình áp chế tới Toàn Đan kỳ, đánh với ta, ta phụng bồi một tay, nếu ngươi có thể tiếp được ta một chiêu, tính là ngươi thắng.

Lâm Minh vẻ mặt mặc kệ ngươi, cùng Tất Như Ngọc chiến một trận, tuy rằng Lâm Minh thắng, nhưng mà Tất Như Ngọc là đèn hết dầu, bản thân lại bị trọng thương, hơn nữa Lâm Minh vẫn phải mượn dùng Xích Kim lôi quang, đột nhiên đánh ra mới miễn cưỡng chiến thắng.

Dù như thế, nhưng mà Lâm Minh cũng bị trọng thương hộc máu, ngũ tạng vỡ tan, dựa vào Ma Đế khải giáp và thân thể cứng rắn như bảo khí địa giai thượng phẩm cho nên mới hồi được một mạng. Đánh cùng với đồng tử áo đỏ, hắn không ở dưới tình huống chạy trốn thì căn bản không đỡ được mười chiêu, cao thủ Thiên Mệnh bảng xếp hạng trước năm mươi cũng không phải là nói đùa.

- Tu vi là một phần thực lực, ta dựa vào cái gì phải áp chế cảnh giới!

Áp chế cảnh giới cùng Lâm Minh đánh? Quả thực nói đùa! Lâm Minh là có thể dùng tu vi Toàn Đan hậu kỳ mà tiến vào trước ba trăm trên Thiên Mệnh bảng, đừng nói là áp chế đến cảnh giới Toàn Đan, cho dù áp chế đến Mệnh Vẫn tầng hai, tầng ba, vậy đều là muốn chết, đồng tử áo đỏ đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

- Ngươi không áp chế cảnh giới cũng được, vậy chờ ta đột phá Mệnh Vẫn lúc đó chúng ta lại đánh, đến lúc đó, võ giả Mệnh Vẫn Tu La thần quốc các ngươi, mặc kệ là cảnh giới gì, xếp hạng gì, đến bao nhiêu người ta tiếp bấy nhiêu người!

- Cái gì!

Lâm Minh nói một câu này, toàn trường chấn kinh, mặc kệ bất kỳ cảnh giới gì, xếp hạng gì, đến bao nhiêu, tiếp bấy nhiêu!

Nhất là hai đại quốc sư, đại ma sứ Tu La thần quốc, còn có đại đệ tử của Tư Đồ Hạo Thiên toàn bộ đều trợn mắt nhìn Lâm Minh, tu vi bọn họ đều là Mệnh Vẫn tầng sáu! Cũng chính là thuộc hàng ngũ bị Lâm Minh miệt thị.

Rất xem thường người!

- Ngươi là nói, chỉ cần là cường giả Mệnh Vẫn Tu La thần quốc ta, bất kể tu vi gì, đều có thể khiêu chiến ngươi, mặc kệ xếp hạng Thiên Mệnh bảng, mặc kệ số lượng võ giả khiêu chiến là bao nhiêu, cho dù là xa luân chiến?

Đại đệ tử Tư Đồ Hạo Thiên đột nhiên bước lên một bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Minh.

- Không sai!

Lâm Minh thản nhiên nói, hồn nhiên không sợ.

Hắn đồng ý hứa hẹn này nhìn thì như xúc động, nhưng lại không còn cách nào, hắn nhìn ra được, tuy rằng Thích Bạch cường ngạnh, kỳ thật vì hắn mà chịu áp lực khá lớn.

Tu La thần quốc không có khả năng buông tha cho mình, mình quá nguy hiểm, một khi buông tha, hậu hoạn vô cùng.

Thật sự tranh đến cuối cùng, Tu La thần quốc có khả năng dùng đủ loại biện pháp, hoặc là dùng hứa hẹn thật nhiều, hoặc là bịa đặt nói trên người mình còn mang theo bí mật kinh thiên, dùng chuyện này tìm kiếm minh hữu, liên hợp tấn công Thần Khí bộ tộc, mà Thần Khí bộ tộc hàng năm lánh đời, chỉ có thể một mình chiến đấu, Lâm Minh cũng không trông cậy vào hoàng tử quần là áo lụa như Lý Dật Phong không có thực quyền gì mà mượn sức Thất Tinh thần quốc sóng vai chiến đấu cùng hắn.

Cũng từ đó, hại Thần Khí bộ tộc diệt vong không phải là chuyện mình muốn làm, chỉ có thể dời áp lực đi, một là cho Tu La thần quốc một phương hướng cố gắng, không đến mức chó cùng rứt giậu, thứ hai cho mình một chút thời gian giảm xóc.

Bình Luận (0)
Comment