Sau khi được Vũ Trường Phong đưa về tận từng nhà một, nhóm bạn đã không hẹn mà cùng nhau lựa chọn nghỉ ngơi suốt mấy ngày liền không chịu ra ngoài.
Cái hoang đảo đó không chỉ khiến cho thể xác của họ kiệt quệ mà tinh thần của họ cũng bị nghiền nát theo cách thức tương tự. Vì thế, họ đã mất khá nhiều thời gian để có thể khôi phục lại.
Bỏ ra hết ba ngày trời ăn ngủ thả ga, Edgar đã bắt đầu dở chứng thèm nhậu, tự mình mò mẫm ra số liên lạc rồi đích thân liên hệ từng người một trong lớp cá biệt.
Cuộc vui chơi lần này có vẻ như không chỉ là một buổi ăn nhậu đơn thuần, mà đồng thời còn là một cuộc trò chuyện quan trọng sau khi cả bọn đã trải qua quãng thời gian khổ cực như thế.
Đối với thành ý của Edgar, những người còn lại dù có muốn chây lười đến mấy cũng không thể từ chối được. Vấn đề kinh tế của bọn họ sẽ lâm vào khủng hoảng nếu họ còn tiếp tục chây lười... Ý tứ chính là họ muốn "tận dụng" sự giàu có của Edgar được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thì miễn phí mà, tội gì không đi?
Khoảng chừng chiều tối của ngày hôm đó, nhóm bạn đã tập trung đầy đủ tại một nhà hàng sang trọng. Thật bất ngờ là lần này cả Himiko lẫn Hoa Tử Ngọc đều có mặt! Điều này làm cho tụi con trai tự nhiên cảm thấy gượng gạo vô cùng, do đó cử chỉ cũng trở nên không được tự nhiên như khi ở riêng với nhau.
Thôi vậy, lỡ rồi thì thôi. Có mấy bạn nữ ở đây thật ra cũng không tệ lắm.
Như thường lệ, Edgar đã đi trước gọi món. Những người còn lại thì tùy ý ngồi vào chỗ mình muốn, bất cứ chỗ nào cũng được, bởi vì căn phòng hạng sang này đã được tên rick kid kia bao trọn hết rồi.
Himiko theo bản năng lựa người quen thuộc nhất với mình để ngồi cùng, và người đó tự nhiên chính là Trần Hoài Nam. Bản thân cậu ta cũng không mấy ngạc nhiên trước sự chủ động của Himiko, hay nói đúng hơn thì cậu ta đã khá quen với chuyện đó rồi.
Còn Hoa Tử Ngọc thì... Ừ đúng, cô ấy vẫn ngồi riêng một chỗ, không muốn tiếp xúc gần với bất cứ ai kể cả người đồng giới. Mọi nơi cô ấy ngự trị đều toả ra một loại khí thế bất khả xâm phạm, vì vậy nên mọi người trong lớp cũng không ai đủ to gan để đến ngồi gần cô ấy.
"Nhà giàu sướng thật nhỉ? Muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, căn bản chả thèm để tâm đến chi phí" Ikki tựa lưng thở dài: "Mà, tôi cũng không ghét mấy trận tiệc tùng xả hơi như thế này. Có cơ hội thì nên cố gắng tận hưởng một chút... Đừng có quên tuần sau là địa ngục"
Limia thì chăm chú đọc lấy thực đơn, trầm mặc rồi từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời. Có vẻ như cậu ta vừa bị đả kích bởi bảng giá cả có trong thực đơn.
Những người con trai khác trong nhóm thì đã sớm đói meo ruột, vô thức nhìn theo hướng Edgar vừa mới rời đi. Đồng thời, trong lòng họ còn tự hỏi tại sao lại lâu quá vậy, người ta ở đây đã sắp sửa chết đói rồi có biết không?
Himiko thì vẫn yên lặng ngồi ở đó, nửa ngày trời trôi qua vẫn không nói câu nào. Ít nhất thì cô ấy trông vẫn dễ gần hơn so với Hoa Tử Ngọc, hoặc ở đây chỉ mình Trần Hoài Nam là đang nghĩ vậy.
Hoa Tử Ngọc thì thi thoảng lại nhìn xung quanh, dáng vẻ trông giống như đang chờ đợi ai đó vậy. Từ thái độ xem ra cô ấy không thực sự xem trọng buổi tiệc này.
Một lúc sau, Edgar đã quay trở lại kéo theo đó là một đoàn phụ bếp đang bưng món lên ngay sau lưng cậu ta. Chỉ trong phút chốc, một bàn tiệc hạng sang tràn đầy sơn hào hải vị đã được bày dọn đầy đủ ra trước mắt đám bạn học, làm họ nhất thời loá hết cả mắt.
"Ed, cái này... Hình như có chút không ổn?"
"Có gì mà không ổn? Chả thấm vào đâu đâu nhé! Cả bàn thức ăn này so ra còn chẳng bằng một phần trăm tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi" Ed nhún vai một cái, lộ vẻ rất bất đắc dĩ.
Cái tên nhà giàu chết tiệt! Nghĩ đi, ngươi không biết ở đây đang có bao nhiêu người nghèo hay sao!?
"Ed, xin lỗi nhưng nếu lần sau còn nhậu ở đây thì tôi xin kiếu nhé, không quen nổi" Trần Hoài Nam thẳng thắn nói ra: "So với những nơi lộng lẫy như thế này thì tôi càng thích bầu không khí ở mấy quán vỉa hè ngoài kia hơn. Tiền không quyết định mọi thứ đâu. Tôi nghĩ vậy"
Đối với Trần Hoài Nam, bầu không khí ở mấy quán vỉa hè mới là đặc trưng, mới là nguyên chất nguyên vị của mỗi cuộc nhậu. Còn ở cái nơi xa hoa mắc tiền như thế này thì... Chịu, không bung lụa nổi!
Edgar tỏ ra hơi thất lạc trước lời góp ý của Trần Hoài Nam nhưng cậu ta cũng rất nhanh hồi phục tâm trạng: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ để ý hơn"
Chính vì đã để ý nên Edgar đã ngay lập tức hủy đơn mấy chai rượu cao cấp. Thay vào đó, cậu đã gọi bia tươi. Tuy nó không phải loại bia cao cấp nhất ở đây nhưng ít nhất thì đó cũng là loại bia khá tuyệt vời để thể hiện lòng thành.
Lần này Trần Hoài Nam đã không có ý kiến gì nữa.
"Rồi rồi, đừng căng thẳng như vậy chứ, chúng ta mau khai tiệc đi thôi!" Lưu Hiên the trapper hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô, cái miệng nhỏ đều muốn nhỏ dãi đến nơi: "Các cậu không ăn thì tôi xơi trước đây, chịu hết nổi rồi đó!"
"Này! Lẩu còn chưa bật bếp đâu, đừng có mà chỏ đũa vào!"
"Tôi mặc kệ!"
Limia: "Để tôi giữ con hàng này lại cho"
Trần Hoài Nam khẽ thở dài rồi vô thức cười thành tiếng: "..., Cái lũ ồn ào này..."
Sau cùng thì cậu cũng phần nào ý thức được ý đồ thực sự của thầy Phong khi sắp xếp cho họ buổi dã ngoại địa ngục kia rồi.
Trước kia, các bạn trong lớp thường hành xử khá xa cách. Tuy họ đúng là có nói chuyện với nhau nhưng nhiều nhất cũng chỉ là vài câu xã giao thôi chứ không phải thân thiết gì. Bất quá sau màn sống sót kì diệu vừa rồi, mối quan hệ giữa bọn họ tựa hồ đã khăng khít hơn trước rất nhiều...
Từ thái độ, cử chỉ, biểu cảm lẫn cách nói chuyện giữa họ nay đã ẩn chứa những sự quan tâm rõ ràng chứ không hề mờ nhạt như trước nữa.
Thầy Phong, đây mới chính là điều thầy mong muốn đó sao?
Tâm tư của cái người đó thật sự quá khó đoán nhỉ? Chỉ khi mọi chuyện đã kết thúc, kết quả đã hiện ra trước mắt thì Trần Hoài Nam mới có thể minh ngộ ra mục đích của thầy ấy sau tất cả...
Aiz...
"Này, cho cậu"
"Woc!?"
Bị Himiko bất chợt dí cốc bia lạnh ngắt vào má, Trần Hoài Nam không nhịn được giật hết cả mình.
Mắt thấy biểu cảm mê mang của đối phương, Himiko liền không khỏi quay mặt đi mà cố nén cười: "Xin lỗi, tại phản ứng của cậu trông thú vị quá..."
"Cậu ấy nhé..."
Trần Hoài Nam mệt mỏi, trong vô thức lại lần nữa trút một hơi thật dài. Đoạn cậu cầm lấy cốc bia lên, từ từ uống cạn cả cốc lớn trước con mắt kinh ngạc của Himiko cùng những người khác.
"Wow... Tửu lượng vẫn mạnh như ngày nào nhỉ đội trưởng?" Edgar cười ha hả.
"Đừng có gọi tôi như thế, phù... Bia này mạnh thật, khá chắc là đêm nay tôi sẽ say thật đấy"
Limia dùng đũa đảo đảo số thức ăn trong nồi lẩu một chút rồi nói: "Thịt chín cả rồi đấy, nhưng các cậu cũng đừng quên ăn thêm rau nhé. Đồng thời, nếu đã nhậu thì trong cơ thể không thể thiếu đường được đâu, cố mà kiếm cái gì đó ngọt ngọt ăn cùng đi cho đỡ ngất ngây"
Dạ Trầm Uyên: "Kinh nghiệm phết nhỉ?"
"Tại lúc nhỏ tôi thường xuyên bị cha lôi đi nhậu mà..."
Ikki: "Ghen tị thật đấy. Cha tôi thì suốt ngày bắt tôi vẽ bùa, chán chết đi được"
Team mồ côi - Lục giữ im lặng từ đầu tới cuối tự nhiên cảm thấy bị đả kích, nhanh tay vét mấy miếng thịt rồi nốc cạn cốc bia y chang Trần Hoài Nam, và rồi... Cậu ta mê sảng ngã lăn ra chết giấc.
Cả lớp: "..."
Ui... Hình như vô tình chạm phải chủ đề nhạy cảm rồi... Next thôi!
"Nói trở lại, cánh tay trái của cậu đã ổn chưa Ed? Mặc dù ông thầy đó tài thật nhưng tôi vẫn chưa yên tâm lắm" Trần Hoài Nam đột nhiên hỏi.
"Ổn, thậm chí còn lực hơn trước kia vài phần ấy chứ!" Edgar cười ha ha khoe chuột, tựa như đang cố chứng minh cho sự khoẻ mạnh của mình. Tiếp đó, cậu ta hỏi lại: "Lớp trưởng, thanh đao đó thế nào rồi? Cậu thật sự có thể bảo quản nó sao?"
"Bị thầy ấy đánh trọng thương rồi, phải mất rất nhiều thời gian nữa mới tỉnh lại được nên cậu cứ yên tâm"
Ăn xong, Himiko nhấp một ít bia rồi nói tiếp: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Đường kiếm mà ông thầy đó sử dụng chính là Quỷ Đạo, hoặc nói đúng hơn chính là trường phái tôi đang theo đuổi... Vấn đề là tại sao thầy ấy lại biết đến nó, trong khi tôi là người duy nhất..."
Nói đến đây, bỗng nhiên Himiko đã không nói nữa, tựa hồ chuyện này có liên quan đến một đoạn quá khứ khó nói của cô ấy.
Bất quá, bọn họ vẫn đại khái hiểu được ý tứ của Himiko.
"Thầy ấy bí ẩn lắm, nhưng có thể khẳng định là thầy ấy mạnh kinh khủng, hoàn toàn đủ khả năng dùng thanh Hung Đao của Himiko như một món đồ chơi rẻ tiền" Ikki nói thẳng: "Vì sao tôi lại nói vậy thì chắc các cậu cũng hiểu rồi, chỉ vẻn vẹn một sợi cỏ thôi đấy nhé..."
Cả lớp: "..."
Himiko cũng câm nín. Lòng tự trọng khiến cho cô ấy rất muốn phủ nhận... Nhưng mà cô ấy lại không thể phủ nhận được. Vì nó chính là sự thật mà...
Trần Hoài Nam khẽ cười: "Bỏ qua cái tính cách khó chịu đó đi thì lão ta lúc đó trông thật sự rất ngầu nhỉ? Nhất là cái tư thế đâm kiếm đó... Chỉ cần ầm~ một tiếng là thổi bay tất cả luôn! Cái gì nhỉ... Linh Thức Thẩm Phán đúng không? Chỉ nội cái tên thôi đã ngầu đến bức người rồi"
Vẫn là không thể phủ nhận.
Nhóm bạn nam thân là những đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ lớn đều đồng loạt gật đầu đồng ý. Đừng nói là Trần Hoài Nam, bản thân họ cũng cảm thấy thầy Phong lúc đó trông cực kì ngầu... Cơ bản giống như cái cảm giác của những đứa trẻ lúc nhỏ khi xem phim siêu nhân vậy.
Cũng thích lắm, cũng mơ ước lắm... Nhưng mà không làm được! Không thể nha!
Thấy đám con trai đều trưng ra vẻ mặt hâm mộ, Himiko nhất thời đều không khỏi có chút dở khóc dở cười. Ngay cả Trần Hoài Nam vốn ít khi biểu lộ cảm xúc cũng đang làm ra vẻ mặt như vậy... Chẳng lẽ ông thầy đó thực sự cuốn hút đến thế sao?
Từ góc nhìn của cô ấy, cô ấy không hề cảm thấy như vậy. Ông ta quả thật rất đẹp trai, và mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Bàn về vấn đề nhân cách, ông ta có lẽ là người tệ hại nhất trong ngành giáo dục - Những người vốn nên giữ sự gương mẫu để đám học trò noi gương theo.
"Con người đó thì ngầu chỗ nào chứ?"
Cô ấy thực sự không hiểu. Chuyện này có lẽ chỉ có bọn con trai mới hiểu được thôi.
Lúc này, Hoa Tử Ngọc đột nhiên ngồi dậy đẩy cửa ra ngoài mà chẳng thèm nói một lời nào, làm cho cả lớp không tránh khỏi một trận khó hiểu.
Bất quá cũng không lâu sau đó, cô ấy lại bước vào, đồng thời hai tay ra sức kéo theo một người đàn ông đang lộ ra biểu cảm kháng cự.
Cả lớp ngạc nhiên thành tiếng: "Ủa thầy!?"
"Chậc" Vũ Trường Phong khẽ tặc lưỡi một tiếng, cực kì nghi hoặc hỏi Hoa Tử Ngọc: "Thầy nói này, đây là bữa tiệc của riêng các em đúng không? Đã thế thì em kéo thầy vào đây làm gì? Mau buông ra, thầy còn bận đi ăn với vợ thầy nữa"
"Em đã đợi thầy từ nãy giờ rồi, làm gì có chuyện em sẽ buông tay thầy chứ?" Hoa Tử Ngọc lần đầu tiên lộ ra cảm xúc trên mặt, và bất ngờ thay đó lại chính là sự bướng bỉnh thường thấy ở những cô gái mới lớn.
Vũ Trường Phong: "..."
Đợi ư? Con bé này biết mình sẽ đến?
Giờ thì Vũ Trường Phong đã bắt đầu tin lời vợ mình rồi. Con bé này quả nhiên có gì đó khác thường, không giống với bất kì học sinh nào hắn từng gặp.
Lúc này thì cả Nguyệt cùng Na La đều đã đến nơi, mắt thấy Vũ Trường Phong đang bị Hoa Tử Ngọc ra sức níu giữ liền bắt đầu sinh lòng ghen tuông. Bất quá sau khi nghĩ lại một chút, họ liền không thấy ghen nữa.
Con bé này thì nguy hiểm gì chứ? Kệ.
"Chiều bọn nhỏ một lần đi anh, đã là ăn lẩu thì càng đông càng vui mà" Na La cười tít mắt, dáng vẻ cực kì cưng chiều lũ nhỏ nói: "Chẳng mấy khi được một lần tình cờ như thế này nha, nhỡ đâu là do duyên phận sắp đặt thì sao? Vả lại đồ ăn ở đây đều miễn phí cả, sẽ không sao đâu anh à"
Nguyệt: "..."
Có em ở đây rồi, chị còn sợ tốn tiền sao?
"Nếu em đã nói vậy thì... Được thôi"