Thiên Thần Sư

Chương 39 - Màn Đêm Giữa Ánh Sáng

Một lúc sau khi Himiko bị đánh bại, Hoa Tử Ngọc cũng đã hoàn thành trận đấu của mình một cách cực kì dễ dàng. Thậm chí nó còn dễ đến mức trong lúc chiến đấu, cô ấy còn có thời gian để phân tâm lực chú ý đến trận chiến của Himiko, đồng thời còn đặt điều làm nũng với thầy Phong.

Với chiến thắng này, Hoa Tử Ngọc đã chính thức bước vào vòng chung kết, nơi cô ấy sẽ phải chiến đấu với "sứ đồ" Triaina. Một kẻ đã đánh bại Himiko bằng năng lực chiến đấu hoàn toàn áp đảo.

Tự nhiên có chút mong chờ nha.

Trong thời gian nghỉ giải lao và sửa chữa sân đấu, Himiko đã quay trở lại trong trạng thái hết sức mệt mỏi. Tuy hầu hết vết thương đều đã được các giáo viên chữa trị nhưng lượng máu đã mất đi thì không thể bù lại được, đồng nghĩa với việc cô ấy đang trong trạng thái thiếu máu.

Bất quá, thiếu máu không phải nguồn cơn chính của sự mệt mỏi này mà nó nằm ở phương diện tâm lí.

Rõ ràng cô ấy đã rất tự tin là mình sẽ đánh bại được đối phương, kết quả là cô ấy đã bị vùi dập giữa chợ ngay sau đó... Với kết quả thảm bại triệt để như vậy, coi như là một kẻ quật cường không biết sợ hãi như Himiko cũng phải chịu đả kích.

Lúc này, tranh thủ trong khoảng thời gian trận đấu cuối cùng còn chưa bắt đầu, Himiko đã đến sớm để "xí" trước một băng ghế thuận lợi cho việc xem chiến. Cô ấy rất muốn xem thử Hoa Tử Ngọc... Cái người vẫn luôn giấu nghề đó sẽ làm thế nào trước một đối thủ sừng sỏ như vậy.

"Tôi biết kiểu gì cậu cũng lén trốn khỏi giường bệnh mà"

Chưa kịp đến nơi thì cô ấy đã bị giữ lại bởi một bóng người quen thuộc. Cậu ta không ai khác chính là Trần Hoài Nam.

Tuy vậy, thay vì tiếp tục chì chiết khuyên Himiko quay trở về nghỉ ngơi, cậu ấy lại tỏ ra khá tinh tế cười nói: "Tôi hiểu vì sao cậu quyết tâm muốn xem trận này, vì thế đừng có nhìn tôi như vậy. Yên tâm đi, tôi không có định đưa cậu về đâu"

"Cảm ơn"

Đắn đo một lúc, cuối cùng thì Himiko đã quyết định lựa chọn chiếc ghế kế bên vị trí nơi Trần Hoài Nam đang ngồi như một thói quen khó bỏ. Mà Trần Hoài Nam cũng không lạ gì Himiko nữa, ngược lại còn xem chuyện đó như chuyện thường ngày.

Trần Hoài Nam áp vào mặt Himiko một lon đồ uống rồi cười cười: "Sữa đậu đỏ đấy, hương vị không tệ đâu"

"Cảm ơn"

Himiko thật tự nhiên tiếp tục nói lời cảm ơn rồi khui lon. Trần Hoài Nam lại mở miệng nói: "Thầy ấy nói cậu bại dưới tay Triaina hoàn toàn không oan. Bởi vì người đó chính là cái gì nhỉ?... Sứ đồ?"

"Sứ đồ?"

"Tôi không biết, thầy ấy chỉ nói đến đấy thôi... Nhưng có vẻ như các sứ đồ thường rất lợi hại nên thầy ấy mới nói như thế"

"Hừm... Mà thôi, thất bại vẫn là thất bại. Tôi thua chỉ vì tôi chưa đủ mạnh thôi" Himiko cực kì thoáng đạt cười nói với vẻ mặt quyết tâm: "Chỉ cần không ngừng rèn luyện, tôi sẽ không ngừng trở nên mạnh hơn. Đợi đến một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đánh bại cô ta"

"Cậu nghĩ thoáng thật"

...

...

Khoảng chừng hai tiếng sau đó, cả giáo viên lẫn học sinh đều đã quay trở về vị trí của mình. Đây chính là trận chung kết đối với mỗi khối, vì thế nên lượng học sinh đến xem đặc biệt đầy đủ, khán đài phút chốc trở nên náo nhiệt chật ních người.

Bốn võ đài khác biệt sẽ có bốn khán đài khác biệt. Tuy nhiên học sinh của các năm hoàn toàn có thể rời khỏi vị trí để đến xem các võ đài của anh chị, hoặc các anh chị cũng có thể sang xem võ đài của đàn em. Nhà trường không hề cấm đoán.

Cơ mà do các anh chị đỉnh quá nên các đàn em thường không mấy khi đến xem, bởi vì họ đơn giản là chẳng thể nhìn thấy gì cả. Hay nói đúng hơn là họ chưa đủ sức để xem và lí giải trận chiến của bậc anh chị.

Ai ở nhà nấy vẫn là tốt hơn.

Sau khi được các giáo viên sửa chữa và nâng cấp, sàn đấu hiện giờ đã trở nên cứng cáp hơn bao giờ hết, đủ để các học sinh thuộc hàng quái vật lăng xả toàn bộ thực lực mà không sợ ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Dù gì thì trận này cũng là trận cuối cùng, thế nên sức tàn phá tuyệt đối sẽ không yếu hơn những trận trước. Vì vậy nên các giáo viên mới phải mất nhiều thời gian để nâng cấp đến vậy.

"Đây rồi đây rồi, trận chung kết mà chúng ta hằng mong đợi đã tới rồi! Liệu ai sẽ là những người xuất sắc nhất của các năm đây, xin mọi người đừng rời mắt nhé!"

"Mời Triaina của lớp 1A, và Hoa Tử Ngọc của lớp cá biệt!"

Mặc kệ những câu nói luyên thuyên ngớ ngẩn của MC, hầu hết các học sinh lẫn giáo viên đều chỉ chú ý đến nhân vật chính của ngày hôm nay. Hai kẻ bất bại với thực lực không thể được đong đếm rõ ràng - Triaina và Hoa Tử Ngọc!

Bất quá thật đáng tiếc cho các khán giả, hai người này lại quá đỗi thờ ơ trước sự cổ vũ nhiệt tình của họ. Thứ mà hai người đó đang chú tâm vào chỉ có trận đấu, và cũng chỉ có vậy mà thôi.

Một lúc sau, giáo viên trong tài đã xuất hiện trong bộ đồng phục quen thuộc. Ông ta tiến đến trước sân đấu, dặn dò hai bên vài chuyện quan trọng rồi đi tới quyết định thổi còi bắt đầu trận đấu.

Huýt~

"..."

Trận đấu đã bắt đầu... Từ khá nhiều giây trước rồi. Cơ mà hai người này lại đứng chết trân trong lãnh thổ của mình, chả ai chủ động tấn công cả. Điều đó làm cho những người đang xem bắt đầu cảm thấy có chút lúng túng.

Biết là như thế này sẽ lãng phí thời gian, Hoa Tử Ngọc khẽ thở dài. Cô ấy tay không tấc sắt triệu hoán ra một quả cầu lửa rồi tiếp tục truyền linh lực vào bên trong nó, ý đồ ép đối phương phải di chuyển chỉ bằng một đòn duy nhất.

Nói sao thì nói, cô ấy cũng phải đòi lại mặt mũi cho bạn cùng lớp chứ!

Theo thời gian, quả cầu lửa kia to dần, to dần, to dần... Rồi từ từ trở thành một mặt trời nhỏ lơ lửng trên đỉnh đầu Hoa Tử Ngọc với sức nóng trông như có thể nung chảy cả sỏi đá. Với cái kích thước cùng uy lực tiềm tàng khủng bố như thế kia, Triaina đã bắt đầu biến sắc, đáy mắt lộ ra đôi chút vẻ kinh ngạc.

Hoa Tử Ngọc trưng ra bộ mặt như kiểu: "Để tôi xem thử cô đỡ đòn này như thế nào?" rồi ném thẳng quả cầu về phía Triaina với tốc độ trung bình, rõ ràng là đang cố ý nhường nhịn.

Quả nhiên, Triaina đã không thể giữ vững sự kiêu ngạo của mình được nữa. Với cái kích thước như thế kia, dù cô ấy có đỡ được cũng vẫn phải nhận lấy một tỷ sát thương dư thừa. Kết quả là cô ấy đã bắt đầu di chuyển, định bụng tránh né cái thứ đó đi cho an toàn.

Tuy nhiên...

"Còn lâu"

Quả cầu lửa khổng lồ còn chưa kịp chạm đến lãnh thổ của Triaina thì Hoa Tử Ngọc đã bất ngờ nắm tay lại, làm cho quả cầu lửa phát nổ ngay giữa sàn đấu. Tiếng nổ khủng khiếp vang lên với sức nóng lan toả bao trùm cả hai bên sân, cuốn cả Triaina lẫn Hoa Tử Ngọc vào bên trong vụ nổ.

"Đệt, đây là đang đánh bom cảm tử hả?!" Không ít người phải thốt lên câu ấy sau khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó.

Đánh bom cảm tử? Không hề, Hoa Tử Ngọc không có đần đến mức đó.

Thân là một cá nhân có thể sử dụng cả Vô Niệm lẫn Đa Nhiệm, cô ấy chỉ cần tạo ra một kết giới bảo vệ bản thân song song với việc ngưng tụ hoả cầu là xong. Thế là cho dù có bị cuốn vào vụ nổ, cô ấy vẫn cứ là bình an vô sự, chỉ có một mình Triaina phải chịu thiệt mà thôi.

Một lúc sau đó, vụ nổ tán đi với Hoa Tử Ngọc vẫn không chút vết xước, trong khi Triaina thì lại đang khá chật vật vì những vết bỏng loang lổ xuất hiện trên cơ thể.

Cô ấy làm sao ngờ tới Hoa Tử Ngọc sẽ cho nổ hoả cầu trước khi kịp chạm tới kẻ địch đâu? Ai mà ngờ trên đời lại có một pháp sư thích chơi đòn "cảm tử" như thế chứ?

Tựa hồ bị chọc giận, Triaina vứt bỏ hết đống giáp vụn đã bị ngọn lửa tàn phá, triệt để giải thoát bản thân khỏi mọi xiềng xích như những gì cô ấy đã làm trong trận chiến với Himiko.

Biết là mọi thứ sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều nhưng Hoa Tử Ngọc vẫn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt. Giờ đây kết giới tồn tại xung quanh cô ấy đã được củng cố vững chắc đến mức như muốn ngưng thực, trở thành một lớp thủy tinh bảo vệ cô ấy.

Vụt~

Sau khi cởi bỏ xiềng xích, Triaina đã lấy lại được cái thứ tốc độ kinh hoàng không thể bắt kịp bằng mắt thường. Chỉ thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vô số tia lửa cùng tiếng va chạm không ngừng vang lên xung quanh kết giới, đến mức nó đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt mơ hồ.

Cứ cái đà này, chỉ cần kết giới tan vỡ là Hoa Tử Ngọc sẽ bại trận ngay lập tức. Vì thế, dĩ nhiên là cô ấy sẽ không ngồi không chịu đòn. Trong suốt thời gian ổn định lại kết giới, cô ấy đã phân tâm đi làm chuyện khác, một chuyện mà nhiều khả năng sẽ giải quyết được vấn đề này.

"Xe mất phanh sẽ rất dễ gây tai nạn đấy, sứ đồ đại nhân"

Xoẹt~

Trong lúc đang tấn công như vũ bão thì Triaina đã bất ngờ nhận phải sát thương từ một nguồn không xác định. Máu tươi chảy xuống ròng ròng nơi tay, chân, và thậm chí ở những bộ phận nguy hiểm như bụng và ngực cũng đều có những vết cắt.

"Cảm giác này... Phong Nhận?" Triaina bưng bít vết thương của mình, cau mày: "Nghĩa là ngay bây giờ, trong không gian này đã được rải đầy những lưỡi dao bằng gió rồi sao? Ra vậy, một cách hữu hiệu để khắc chế đối thủ sở hữu tốc độ cao nhỉ?"

Những lưỡi đao gió đó tồn tại ở khắp nơi trong không gian tựa như những cái bẫy thu nhỏ, và uy lực của hầu hết chúng nhìn chung đều khá yếu ớt, giống như những mạng nhện được làm bằng không khí vậy.

Tuy nhiên, khi đối thủ di chuyển với tốc độ cao thì đó lại là một câu chuyện khác. Những lưỡi đao yếu ớt đó sẽ lập tức trở nên sắc bén như dao cạo, đủ để cắt da cắt thịt của một người!

"Nói nhiều quá rồi đó"

Chưa kịp thở thêm mấy hơi thì Triaina đã phải đối diện với một thử thách khác: Một cơn mưa kiếm ánh sáng do Hoa Tử Ngọc thi triển trong thời gian đối phương đang bận lảm nhảm phân tích.

Sưu~

Cơn mưa kiếm đồng loạt rơi xuống, dày đặc đến mức trông như có thể xiên bất kì ai trở thành một miếng bọt biển. Kể cả vậy, Triaina vẫn không hề nao núng đem cây đinh ba trong tay xoay thành một vòng tròn, cản lại hầu hết mũi kiếm đang không ngừng rơi xuống từ trên trời.

"Rốt cục thì cái người này đang sở hữu bao nhiêu ma lực thế? Nãy giờ cô ta toàn dùng đại chiêu nhưng lại chẳng hề mệt mỏi gì cả, cứ như một đại dương không bao giờ khô cạn vậy..." Triaina thầm nghĩ.

Và giây phút phân tâm ngắn ngủi ấy cũng chính là lúc cô ấy phạm phải sai lầm có thể trả giá bằng mấy tháng nằm liệt giường.

"Chiếu tướng nhé"

Extinction Ray!

Từ lòng bàn tay Hoa Tử Ngọc, một tia sáng màu đỏ với uy lực khủng khiếp xuất hiện lao thẳng về phía Triaina với tốc độ cũng kinh hoàng không kém, làm cho cô ấy thật sự không thể trở tay kịp: "Tiêu rồi!"

Quá tập trung trước cơn mưa kiếm đang trút xuống không ngớt lại còn phân tâm đi suy nghĩ chuyện khác... Cô ấy thật sự đã quá kiêu ngạo rồi!

Nhưng giờ mới nhận ra thì đã quá trễ...

Ngay thời điểm này, viên ngọc màu xanh lam trên sợi dây chuyền mà Triaina đang đeo bỗng nhiên phát ra một thứ ánh sáng nhu hoà... Rồi từ bên trong nó, thấp thoáng như đang truyền ra tiếng ca của một thiếu nữ, thật nhẹ nhàng nhưng lại thê lương đến lạ kì: "Mementō tenta..."

Khoảnh khắc tiếng ca cất lên, tia sáng hủy diệt của Hoa Tử Ngọc cũng ngay lập tức bị dập tắt. Cùng lúc đó, thân thể của Triaina nhanh chóng biến đổi hình dạng, trở thành một thiếu nữ tầm mười hai tuổi trở lại, trắng muốt và thuần khiết đến mức người ta chẳng thể tìm thấy bất kì vết nhơ nào trên cơ thể cô ấy ngoại trừ mái tóc.

Tóc xám, mắt xanh, xinh đẹp tựa như một búp bê hoàn mỹ, một tuyệt tác nghệ thuật được tạo nên bởi bàn tay của các vị thần.

"Cānum vāna bonō pius..."

"Habeās īs līlium..."

Thiếu nữ tiếp tục cất tiếng ca, và mọi người xung quanh chẳng hiểu vì lí do gì mà đổ lệ không ngừng, bất kể trai gái, già trẻ, mạnh yếu... Tất cả đồng loạt rơi lệ trước tiếng ca của thiếu nữ.

Do đồng cảm? Hay là do cảm động? Họ chẳng thể biết nữa. Họ chỉ biết là bản thân tự dưng đâm ra rất buồn bã, muốn khóc thật to, thật lớn cho đỡ nặng lòng.

"Canta... Noctium"

Từ chỗ thiếu nữ, bóng tối bằng một cách nào đó đã bắt đầu xuất hiện giữa trời quang. Nó không ngừng lan toả, ăn mòn, nuốt chửng ánh sáng, rồi từ từ làm lộ ra một cảnh tượng khiến người ta hãi hùng.

Nơi thiếu nữ đang đứng là một thế giới hoang tàn, là một thế giới đầy rẫy xác chết và sự thối rữa đang lan tràn. Mùi thối và mầm bệnh không ngừng lan toả trong không gian đến mức khiến bầu không khí như đặc quánh lại, làm cho không ít khán giả ở đây ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Cô là..."

Hoa Tử Ngọc như đã hiểu ra chuyện gì đó nhưng vẫn rất bất ngờ trước sự xuất hiện kì lạ của thiếu nữ, người đã trực tiếp chen chân vào giữa trận chiến. Tuy vậy, cô ấy vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi hay ghê tởm, trái lại còn nở một nụ cười hiền từ tựa như một người mẹ: "Giao cho ta"

Cùng lúc này, tại khu vực của các anh chị năm cuối, hầu hết mọi người dường như đã bị cuốn theo tiếng hát thê lương của một ai đó đã bất chợt cất lên.

Thầy Phong khẽ đưa mắt nhìn về phía khu vực năm nhất, lông mày hơi nhíu lại một chút rồi cũng mau chóng giãn ra: "Người đến từ dị thế sao? Một mầm mống tốt"

Bình Luận (0)
Comment