"Cậu chủ, mừng ngài trở về!"
Vừa mới đặt chân xuống khỏi chiếc du thuyền sang trọng chưa được bao lâu, Edgar đã ngay lập tức được chào đón bởi một chàng quản gia cực kì đẹp trai cùng một dàn hầu gái hoành tá tràng đứng ngay bên cạnh một dải thảm đỏ kéo dài đến tận lâu đài nơi cậu đang sinh sống.
Đối diện với sự chào đón nồng nhiệt của các gia nhân, Edgar nhất thời chỉ biết cười trừ cho qua chuyện... Vì thật sự là đến cậu cũng không biết mình nên nói gì trong tình huống này nữa.
Sau cùng, cậu chỉ có thể lên tiếng bộc bạch: "Tôi rất vui vì sự yêu quý mà mọi người dành cho tôi... Nhưng lần sau mọi người có thể chào đón tôi theo cách bớt nổi bật hơn một chút có được không?"
Tận dụng kì nghỉ ngắn hạn của mình, Edgar đã định trở về Tây Lục Địa để giải quyết một vài vấn đề quan trọng. Cậu vốn dĩ muốn làm mọi thứ trong âm thầm... Nhưng với tình hình trước mắt như thế này thì coi bộ chuyện đó khó rồi.
Chàng quản gia cúi người một cách đầy tôn kính: "Cậu chủ, không chỉ riêng bản thân tôi mà hầu hết các gia nhân trong gia tộc cũng đều vô cùng yêu quý cậu... Thành ra kể cả khi tôi không chủ động sắp xếp, họ vẫn sẽ bí mật chuẩn bị mọi thứ để đón cậu chủ trở về"
"... Lần sau thì thôi đi, đừng làm ồn ào như thế này nữa... Tuy vui thật nhưng tôi ngại chết mất! Vả lại..." Edgar chỉ nói đến nửa đoạn thì dừng, đồng thời còn ném một ánh mắt thâm ý cho chàng quản gia: "Anh cũng hiểu ý tôi mà có đúng không?"
"Vâng, thưa cậu chủ. Tôi sẽ nhắc nhở họ"
Edgar khẽ thở dài, lại liếc qua nhóm người hầu một lát rồi nói: "Tạm thời thì tôi sẽ không về lâu đài đâu... Để mọi người phải thất vọng rồi. Cơ mà tầm khoảng trời tối thì tôi sẽ trở về, thế nên mọi người nhớ phải chuẩn bị cơm cho tôi đó"
Nhóm người hầu đồng thanh với vẻ mặt hào hứng: "Vâng, cậu chủ! Chúng tôi nhất định sẽ khiến cậu cảm thấy hài lòng!"
"A ha ha..." Edgar chỉ cười nhạt nhẽo một tiếng rồi lặng lẽ chuồn đi, kèm theo một chỉ thị nhỏ dành cho chàng quản gia: "Đừng đi theo tôi làm gì, không có gì nguy hiểm đâu. Trước mắt, anh cứ thu xếp mọi thứ như thường lệ đi, tối nay hãy báo cáo thật kĩ lại cho tôi"
Chàng quản gia cúi đầu: "Rõ ạ"
...
...
Không lâu sau đó, tại một nghĩa trang hoang vắng nằm cách xa thành phố, Edgar đã lại lần nữa xuất hiện, vẻ mặt mang theo ưu tư nặng nề mà dừng chân trước một ngôi mộ trông đã cũ, miệng khẽ lẩm bẩm: "Anh lại về rồi đây, Diêu Thư Ngọc"
Thật kì lạ khi một cái tên như thế này lại xuất hiện ở lục địa phía Tây. Nguyên nhân là vì người này chính là một "di nhân", tức là một trong số vô số người di cư đã trốn khỏi lục địa trung tâm khi xung đột xảy ra vào khoảng mười năm trước đây.
Edgar thì không giống như cô ấy, cậu chỉ có một chút gốc gác là di nhân mà thôi. Cụ thể thì mẹ cậu chính là một di nhân, trong khi cha cậu lại là quý tộc của vương quốc. Thành ra bên trong cậu hiện tại đang tồn tại hai dòng máu hoàn toàn trái ngược nhau, một cao quý và một thấp hèn trong mắt vô số người dân ở lục địa này.
Chính vì đang mang trong mình dòng máu của di nhân nên ngay từ khi còn nhỏ, cả cậu lẫn mẹ ruột đã luôn hứng chịu nhiều điều bất công và khổ sở. Cậu lớn lên trong sự bạo lực, khinh thường, miệt thị đến từ cả người dân lẫn chính những người trong gia đình mình, chỉ ngoại trừ người cha thi thoảng vẫn để ý và bảo vệ cả hai mẹ con từ trong bóng tối mà thôi...
Nhớ lại khoảng thời gian địa ngục đó, cậu vẫn không thể nguôi ngoai cơn thù hận của mình. Cậu không hận cha mình vì cậu biết ông ấy cũng có những nỗi khổ tâm riêng... Cậu chỉ hận những kẻ đã ráp tâm hại chết mẹ cậu, cũng như cái định kiến "di nhân" chết tiệt của lục địa này.
"Hửm?"
Để ý bên cạnh phần mộ, cậu nhìn thấy một bó hoa huệ trắng tươi đã được ai đó cố tình để lại từ cách đây không lâu. Cậu thầm biết rõ người đó là ai, cũng muốn đi gặp người đó lắm đấy... Nhưng mà, tạm thời cứ gác lại chuyện đó đi đã.
"Thư Ngọc, anh đã trở về đây... Mặc dù thời gian du học không dài nhưng những gì anh trải nghiệm được lại rất thú vị đó. Em có muốn nghe hay không?"
"Tại ngôi trường lừng danh đó, anh đã gặp một ông thầy vừa chu đáo lại vừa khó ưa... Mới đầu anh cũng ghét lão ta lắm, nhưng rồi anh cũng mau chóng nhận ra thật ra lão ta cũng không tệ đến vậy. Nói sao nhỉ? Dù không phải người xấu nhưng lão ta vẫn là một đại ác ma"
"Được rồi, tạm bỏ qua ông ta đi. Ở trong cái lớp cá biệt đó, anh đã gặp phải không ít cực phẩm trong nhân gian luôn đó. Có thằng thì mang vận xui ngập trời, có thằng thì mờ nhạt tựa như không tồn tại... Lại còn có một thằng trap nam không ra nam, nữ không ra nữ, làm anh nhiều lúc cũng có chút hoài nghi về giới tính của mình..."
"..."
Đứng trước phần mộ cô gái, Edgar thật say sưa kể lại mọi chuyện mà cậu ta từng trải qua trong chuyến hành chỉ kéo dài vẻn vẹn vài tháng của mình. Tuy chỉ là vài tháng ngắn ngủi thôi nhưng nó lại phong phú và thú vị đến lạ thường... Đủ để cậu vui vẻ mấy năm trời mà không trầm cảm.
Edgar không hề hay biết ở đây vẫn còn một người khác ngoài cậu, một người đang âm thầm ẩn nấp trong bóng tối mà chăm chú lắng nghe những gì cậu ta đang tự bạch trước mộ cô gái.
"Có vẻ như anh đã có quãng thời gian thật vui vẻ nhỉ? Vậy thì tốt rồi"
Đến đây, người bí ẩn đó lặng lẽ rời đi.
Còn về phần Edgar, phải mất thêm một lúc nữa thì cậu ta mới kể xong câu chuyện của mình với vẻ mặt phấn khởi. Cậu ta thẳng thắn thừa nhận trước cô gái rằng mình yêu cái lớp học đó, cũng yêu những người bạn cùng lớp của mình... Và rằng cậu ta rất mong đợi cái ngày họ trở về họp lớp lần cuối để chuẩn bị cho kì nghỉ xuân sắp tới.
Đến lúc đó, cậu sẽ rủ họ đi du lịch cho đã!
"Em nói đúng, Thư Ngọc. Thế giới này có lẽ sẽ bất công với chúng ta vào một thời điểm không xác định nào đó... Nhưng rồi nó cũng sẽ ban cho chúng ta những điều tốt đẹp nếu chúng ta chịu kiên nhẫn chờ đợi và đi tìm chúng. Lúc này đây, anh đang cảm thấy mình thật hạnh phúc, một lần nữa hãy để anh cảm ơn em vì đã ban cho anh sinh mạng này nhé"
"Nhưng kể cả thế, mối thù không đội trời chung ấy... Anh vẫn không thể buông bỏ được em ạ. Bất kể là chuyện gì sẽ xảy ra với anh, anh vẫn phải báo thù cho mẹ và em... Bằng mọi giá!"
Nói đến đây, Edgar chụp tay về phía mặt trời với vẻ mặt hưng phấn cùng tự tin, tựa như đã nắm giữ mọi thứ trong tay: "Ước nguyện của em và lí tưởng của anh... Anh sẽ tự tay biến mọi thứ thành hiện thực. Em hãy yên tâm về anh, anh không có bị thù hận làm lu mờ đi lí trí đâu... Nhất là khi có họ bên cạnh, họ sẽ không ngần ngại chấn chỉnh anh ngay mỗi khi anh phạm sai lầm"
"Nhất định, anh sẽ hoàn thành nó!"
...
...
Không lâu sau đó, Edgar một mình rời khỏi nghĩa trang để tìm gặp người mà mình vẫn luôn muốn gặp. Hiện tại sắc trời vẫn còn khá là sớm, nhiều nhất chỉ khoảng hai ba giờ chiều mà thôi... Có lẽ bấy nhiêu đó là đủ để cậu đến gặp người ấy rồi.
Tiếp tục rời xa khỏi khu vực thành phố, Edgar chủ động diện cho mình một bộ quần áo thật bình dị rồi lặng thầm trà trộn vào giữa nơi đồng quê bạt ngàn mà không bị bất kì ai chú ý.
Dọc đường, Edgar có nhìn qua những cánh đồng lúa đã được người dân thu hoạch từ lâu, trong lòng bắt đầu vui vẻ lên: "Cánh đồng lúa mì đẹp thật... Xem ra vụ mùa năm nay bội thu rồi ha? Ngay cả những gì còn sót lại của chúng cũng rắn rỏi cứng chắc đến thế kia cơ mà?"
Đi đến bên cạnh con sông thon dài giắt ngang qua một ngôi làng nằm ở gần đó, Edgar dễ dàng nhìn thấy một thiếu nữ tóc đen đang ngồi một mình câu cá với những tiếng ngâm nga vô cùng dễ thương.
Tuy cô ấy chỉ là một thiếu nữ thôn quê bình thường thế nhưng cảnh vật xung quanh cô ấy lại bình yên đến lạ kì... Thậm chí lắm lúc những loài sinh vật nhạy cảm như bướm hay chim còn đậu lên vai cô ấy tựa như không hề sợ hãi con người vậy.
Như cảm nhận được Edgar đang tìm đến chỗ mình, thiếu nữ khẽ xoay đầu lại, trên mặt mang theo một nụ cười dễ nhìn: "Anh Hollens, anh đến thăm em sao?"
"Em có vẻ không bất ngờ cho lắm nhỉ?" Edgar tiến tới, thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ.
"Em biết kiểu gì cuối năm nay anh cũng tranh thủ trở về đây thăm chị ấy thôi" Thiếu nữ vừa giăng câu vừa cười nói tiếp: "Thế, cảm nhận của anh về ngôi trường đó như thế nào? Có đúng như mong đợi của anh hay không?"
Edgar không nói gì, chỉ bật cười một tiếng.
"Ra là vậy"
Thiếu nữ tựa như đã hiểu, tiếp tục nhìn Edgar với ánh mắt nhu hoà: "Anh quả nhiên rất nghe lời chị ấy nhỉ? Nhưng với em thì anh lại chả thèm để tâm bao giờ. Nhiều lúc em cũng có hơi không hiểu tại sao anh lại thiên vị chị ấy đến vậy"
"Hồi nào vậy em?" Edgar cười ha ha.
Thiếu nữ khẽ thở dài: "Từ cái ngày chị ấy qua đời trở đi, anh vẫn luôn là một người mất hồn mà. Mặc dù ngoài mặt thì anh vẫn luôn vui cười với mọi người thật đó, nhưng thực tế thì thâm tâm anh lại đang chứa đựng nhiều tâm tư hơn thế nhiều"
"Cơ mà bây giờ, từ trong mắt anh, em đã không chỉ nhìn thấy ngọn lửa của thù hận giống như trước nữa. Em đoán là trái tim anh bây giờ đã chứa đựng thêm điều gì đó tươi đẹp... Và nó đã vô tình thắp nên một chút ánh sáng trong anh"
Đến đây, nụ cười của Edgar dần thu liễm lại, sau đó ngẩng mặt nhìn lên bầu trời: "Quả nhiên là em gái của cô ấy... Thư Hoàn, anh thật sự chẳng thể che giấu bất kì điều gì trước mặt em nhỉ?"
"Trực giác của con gái nó thế đó anh"
Cứ như thế, hai bên dần dần lâm vào sự trầm mặc đáng xấu hổ. Edgar vì có chút mặc cảm với quá khứ nên phải không biết nói gì với Diêu Thư Hoàn, trong khi Diêu Thư Hoàn thì lại ngại ngùng, không dám gợi chuyện với Edgar.
Trông họ cứ như một cặp đôi mới cưới vậy.
Xực~
"Oa?"
Một chú cá lớn đột nhiên rung cần làm cho Diêu Thư Hoàn có chút bất ngờ. Tuy nhiên với kinh nghiệm giăng câu lão luyện của mình, cô ấy đã dễ dàng phản ứng lại rồi từ từ đưa con cá rời khỏi mặt nước...
"Trúng mánh rồi... Cũng may là xử lí kịp, nếu không thì bị nó kéo gãy cần rồi. Hì hì"
Cho con cá lớn vào bên trong giỏ đựng, Diêu Thư Hoàn khẽ vươn tay tới nắm lấy chiếc nón lá đội lên đầu rồi thu xếp chuẩn bị về nhà. Trong lúc đó, cô ấy tiện hỏi: "Anh Hollens, anh có muốn ăn thử món cá nướng do em nấu không? Hôm trước em đã được một ông chú rất kì lạ dạy cho bí kíp, giờ lại còn vớ được cá to nữa... Đâm ra em muốn làm thử một chút xem sao"
"Cứ gọi anh là Ed đi, Hollens hắn đã chết từ cách đây khá lâu rồi"
"Em không quan tâm. Với em, anh vẫn vĩnh viễn là anh Hollens, tuyệt đối không phải bất kì ai khác"
Edgar thở dài, chỉ biết cười khổ một tiếng rồi theo Diêu Thư Hoàn về nhà.
...
...
Nằm cách Học Viện Tân Sinh một quãng không xa có một "thiếu nữ" đang ngồi uống cafe một cách cực kì nhàn nhã, hai chân liên tục đá đá lên nhau trông vừa tươi trẻ lại vừa tinh nghịch. "Thiếu nữ" ấy không ai khác chính là Lưu Hiên.
Vì đường về nhà khá là xa, lại thêm việc tiền bạc không đủ nên cậu không thể trở về nhà một cách thường xuyên được. Do vậy, cậu đã quyết định thuê một phòng trọ nằm ở gần trường, đồng thời chọn cho mình một công việc thật thích hợp để có thể bớt đi gánh nặng cho cha mẹ ở nhà.
Và công việc mà cậu đã lựa chọn chính là... Trở thành một Vtuber.
Không sai, chính xác là Vtuber, mà lại còn là một "Nữ Vtuber" vừa mới nổi danh dạo gần đây! Nhờ vào chất giọng lolita cực kì "đốn tim" cùng tài thao túng tâm lí của bọn con trai mà cậu ta đã rất nhanh trở nên nổi tiếng... Theo một cách không thể tồi tệ hơn được nữa.
Suy cho cùng thì cậu cũng là một đứa con trai mà, thành ra việc cậu hiểu được tâm lí của bọn con trai cũng chả có gì lạ cả.
"He, tiền về túi rồi~ Cơ mà phải chú ý đến tác phong làm việc một chút, lỡ như bọn tư bản đang hợp tác với mình mà phát hiện ra thì phiền to"
Lưu Hiên tạm dừng việc bấm máy tính rồi lặng lẽ nở một nụ cười tinh quái: "Ông trời ban cho mình ngoại hình này cũng có cái lí của ổng nhỉ? Hắc hắc, giờ thì mình hiểu được cảm xúc của mẹ khi đọc những bức thư tình đó rồi. Thật xấu xa, nhưng mình không thể dừng lại được~"
Sau khi hoàn thành công việc chuẩn bị dựng video, Lưu Hiên đã quyết định sẽ quay một đoạn video ngắn ngay tại quán cà phê có phần vắng vẻ này. Nội dung của video lần này thật ra cũng không có gì nổi bật, chỉ đơn giản là một video review để kiếm thêm tí cơm gạo lúc rảnh rỗi mà thôi.
Buổi tối chán quá lại không có bạn bên cạnh để nhậu, thôi thì cứ tranh thủ kiếm thêm chút tiền nhỏ đi~
"Xin chào mọi người~ Lại là Ayaki Suzume của mọi người đây~ Tranh thủ lúc đang rảnh rỗi, chúng ta cùng review một vài video trên DikTard nhé~"