Thiên Thần Tan Vỡ

Chương 20

Quay lại cửa hàng Joanie không phải là việc khó. Nhưng cô sẽ phải cư xử như thế nào đây? Cô đã nhận thức được tầm quan trọng của việc phải biết đối mặt và giải quyết vấn đề cũng như phải biết nhận trách nhiệm.

Xấu hổ chỉ là sự trả giá rất nhỏ đối với cô và nếu biết chấp nhận nó thì có thể cô sẽ có việc làm trở lại.

Cũng không loại trừ khả năng cô phải quỳ sụp xuống mà van xin Joanie.

Hơn nữa, cô đã xem tử vi của mình ngày hôm nay rồi, cô sẽ phải chịu áp lực, khó khăn. Dù sao thì đó cũng là niềm an ủi để cô thấy bớt nặng nề.

Nhưng cô vẫn đi vào bằng lối cửa sau mười phút trước khi mở cửa. Chả hay ho gì mà phải phô trương sự xấu hổ của cô cho đám thực khách đang ăn uống nhồm nhòam kia.

Joanie vẫn đi đôi giày như moị khi đang đứng trộn một cái bát to tướng bột nhão để làm bánh. Không khí nồng nặc mùi cà phê và bánh quy.

“Cô đến muộn đấy.” Joanie đốp ngay. “Trừ khi có giấy chứng nhận của bác sỹ thì cô sẽ phải làm bù cho tôi.”

“Nhưng…”

“Tôi không thích nghe giải thích, tôi muốn thực tế và tôi muốn có hành, hạt tiêu và cà chua để làm món trứng kiểu Mehico. Bỏ đồ ra và bắt tay vào làm việc đi.”

“Vâng.” Còn đáng sợ hơn là Joanie tống khứ cô ra khỏi cửa ngay lập tức. Reece chạy vào văn phòng của Joanie cất ví và áo khóac sau đó quay ra mặc tạp dề.” Cháu muốn xin lỗi cô về chuyện hôm qua.”

“Xin lỗi trong khi làm việc. Tôi không trả tiền để cô nói chuyện.”

Reece bắt tay vào làm việc. “Cháu xin lỗi, cháu đã không phải với cô ngày hôm qua. Cháu không có quyền xúc phạm đến cô cho dù rau tươi và những gia vị cần thiết khác có thể nâng cao chất lượng các món ăn của nhà hàng.”

Reece liếc mắt sang và lờ mờ thấy Joanie nhướng mày thật cao, đôi môi bặm lại thật chặt.

“Được rồi. Không sao cả.”

“Vậy thì cháu rất vui.”

“Không phải vì cây thì là chết tiết kia mà cô mất kiềm chế như vậy.”

“Không. Đúng là cháu có nặng lời với cô về chuyện đó mà. Cháu nói thật đấy.”

“Đã có lần tôi gặp chuyện liên qua tới người chết rồi.”

“Sao? Cô bảo gì cơ ạ?”

“Một người đàn ông Alanta, bang Georgia đến đây thua căn hộ của tôi cách đây 3 năm. Thỉnh thoảng anh ta có đến nghỉ hè vài tuần cùng gia đình. Nhưng lần này anh ta đến một mình, hình như đã ly dị vợ. Cô làm nước sốt đi, Lynt sẽ đến ngay bây giờ đấy, cậu ấy thích ăn trứng với nước sốt.”

Rất ngoan ngoãn Reece lấy bình nước sốt trong tủ lạnh ra và bắt đầu làm những viên chả nhỏ chuẩn bị cho vào. Joanie kể tiếp:

Khi không thấy anh ta vào thị trấn trả lại chìa khóa tôi buộc phải đến đó. Dù sao thì thỉnh thoảng tôi cũng đến những căn hộ dùng để cho thuê dọn dẹp. Hôm đó tôi cũng mang theo đồ dọn dẹp đi. Xe của anh ta vẫn còn đó vì vậy tôi gõ rất mạnh vào cửa. Tôi thấy hơi bực mình vì anh ta phải trả nhà cho tôi đúng mười giờ, tôi đã hẹn với một tá điền đến thuê nhà lúc ba giờ. Anh ta không trả lời vì vậy …”

Joanie ngừng lời cầm ly cà phê nhấp một ngụm và nói tiếp. “Tôi đi vào và cứ ngỡ anh ta đang ngủ. Người chủ cửa hàng rượu lúc bấy giờ là Fank nói với tôi rằng anh chàng người bang Georgia kia đã đến mua rất nhiều rượu.

Tôi vào và thấy anh ta nằm ngay trên nền nhà trước lò sưởi. Tôi nghĩ anh ta có ý đồ trước khi lái xe từ Georgia đến đây và mang theo súng. Ý đồ của anh ta bắn nát đầu mình.”

“Ồ, lạy Chúa.”

“Anh ta làm việc ấy khá tốt. Máu và não bắn khắp nơi. Anh ta đổ vật xuống khỏi chiếc ghế vừa ngồi khi còn sống.”

“Khủng khiếp quá. Cô nhìn thấy anh tha như thế thì sợ chết khiếp đi mất.”

“Chả là gì cả. Sau khi cảnh sát làm xong công việc của mình tôi lại phải quay vào. Và tôi không dọn dẹp chỗ đó thì còn ai vào đây nữa?”

“Cô tự tay dọn hay sao?”

“Khỉ gió, đúng thế. Tôi cặm cụi vừa lau chìu vừa chửi rủa thằng cha chết tiệt đó không hiểu tại sao phải đi hàng ngàn cây số đến đây mà tự tử. Tôi phải bỏ hết thùng chứa cá bị ố vết máu và tiếc nhất là phải thay tấm thảm trải nền tôi vừa mua năm mươi đô la xong. Tôi cũng không muốn có bất cứ người nào giúp đỡ cả, chính vì vậy khi ông nhóc William đến định giúp một tay tôi đã tống khứ nó ra ngòai.”

“Cháu hiểu.” Reece đáp lời. Và thực sự bây giờ cô đã hiểu phần nào con người Joanie.

“Chắc cô nghĩ tôi không bình thường khi l;àm như vậy phải không? Tôi phải bực dọc, nguyền rủa và tống khứ William đi vì nếu không tôi sẽ không chịu đựng nổi.”

Joanie đi lấy ly cà phê đã nguội ngắt của mình. “Từ đó tôi không cho người ngòai thuê căn nhà đó nữa. Chỉ những người dân địa phương nào thuê tạm ở trong thời gian đi săn hoặc đi câu cá thì tôi cho thuê thôi.”

Tự rót cho mình thêm một ly cà phê, Joanie kể tiếp. “Vì vậy tôi có thể hiểu được phần nào tâm trạng của cô ngày hôm qua. Có thể bây giờ cô mới biết chuyện này nhưng cũng từ bây giờ cô đã hiểu tôi nhiều hơn rồi đấy.”

“Cô Joanie …”

“Nếu quả thực cô muốn ra đi sau khi gặp Rick thì thật ngớ ngẩn và nếu cô cho rằng tôi sẽ tha thứ cho việc làm đó thì còn tệ hại hơn.”

“Vâng, cô nói hòan tòan đúng. Lẽ ra cháu phải biết trước điều đó.”

Joanie lấy món bánh quy dành cho bữa sáng ra khỏi lò. “Tôi nghiêm khắc với cô và Brody nhất vì hai người gần gũi tôi nhất và tôi tin hai người nhất.”

“Cháu rất mừng vì điều đó.”

“Anh Lo có đến gặp cô sau khi cháu gặp anh ấy ở cửa bách hóa không?”

“Có. Tôi vẫn cho cô làm việc và vì vậy cô vẫn được nhận lương như mọi người khi đến kỳ.”

“Cháu đã nặng lời với anh ấy và cả Mac nữa.”

“Người đàn ông trưởng thành đôi khi phải biết cách đối phó với tính tình thay đổi của phụ nữ.”

Linda-Gail thở dài khiến Joanie ngạc nhiên ngoái đầu ra sau nhìn cô.

“Có những người đàn ông chả bao giờ trưởng thành cả. Họ là những đứa trẻ hư hỏng cả đời. Cách duy nhất cô có thể làm nó bực mình là động đến những quả bóng của nó. Nó chỉ quan tâm đến thứ đó.”

“Nó là con người như thế đấy Linda-Gail ạ.” Joanie quay sang nói với Linda-Gail. “Nhưng nó vẫn là con tôi.”

Linda-Gail so vai nói. “Tớ cũng biết điều đó. Nhưng cậu đừng lo, Reece ạ, anh ấy nói với tớ là anh ấy thấy cậu rất buồn. Và không hề có biểu hiện gì là anh ấy giận cậu đâu.”

Có tiếng mở cửa leng kenh và Doc bước vào. “Chào chú Doc.” Linda-Gail nhanh nhẩu cầm ngay chiếc bình đựng cà phê. “Sáng nay nhìn chú bảnh bao quá nhỉ?”

Reece lấy món trứng và thịt xông khói cô đã chuẩn bị trước để nấu cho nhanh.

“Tôi cũng không nghĩ Mac giận cô đâu.” Joanie vỗ rất nhanh vào vai Reece khiến cô ngạc nhiên. “Nếu muốn, lúc giải lao cô có thể vào phòng tôi dùng điện thoại gọi cho người cung cấp thực phẩm. Tôi sẽ cho cô năm mươi đô không hơn một xu để gọi những món rau tươi ưa thích khỉ gió của cô.”

“Năm mươi đô la cháu có thể làm được rất nhiều việc rồi.” Chiến thắng rồi, Reece thầm nghĩ và trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh mình giơ tay làm động tác ăn mừng.

“Nhìn cô tươi tắn hơn rồi đấy.” Joanie làu bàu.

Doc đang cắt phần thức ăn của mình. Mặc dù hôm nay chưa phải là ngày đến ăn món bánh nhân táo nhưng do có hẹn với Mac nên ông không thể từ chối món yêu thích của mình khi đến đây. Và nếu có uống thêm một ly cà phê thì cũng không nhiều nhặn gì.

“Mac này, cậu biết tôi không thể nói chuyện về tình trạng tinh thần của Reece mà. Đó là chuyện bí mật cá nhân.”

“Tôi không có ý định hỏi anh chuyện đó. Tôi chỉ muốn biết anh nghĩ gì thôi. Tôi nói rồi đấy, cô bé đang gặp rắc rối. Anh không gặp cô bé ngày hôm qua nên không biết đâu.” Anh khua dĩa làm hiệu trước khi quay lại với món trứng Mehico của mình.

“Tôi biết rồi.”

“Tôi không nghĩ cô bé vẫn còn ở đó.” Mac chỉ tay vào trong bếp. “Thực ra tôi nghĩ cô bé đã đi từ lâu rồi.”

Tôi không biết.” Mac nhíu mày giọng đanh lại. “Nhìn cách cô bé lao đi trong cửa hàng tôi nghĩ chắc cô ấy đang muốn phát điên. Tôi đã rất lo lắng và đích thân đến kiểm tra thế nào sau khi đóng cửa. Căn hộ khóa chặt, xe của cô ấy không còn ở đó. Vì vậy tôi nghĩ cô ấy đã ra đi.”

Mac tiếp tục với món trứng. “Tôi muốn nói chuyện ngay với anh về điều đó. Tôi rất ngạc nhiên khi còn nhìn thấy cô ấy ở trong bếp sáng nay. Không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lái xe đi trong tình trạng đó.”

“Con người phải có lúc này lúc nọ lúc kia.” Doc xua tay phản đối Mac. “Có thể hôm qua cô ấy gặp chuyện rắc rối gì đó.”

“Đó là chuyện khác.” Mac liếc quanh canh chừng xem Linda-Gail có đến tiếp cà phê cho họ không. Mặc dù không có tiếng nhạc – Joanie quy định chỉ sau mười giờ sáng mới được mở nhạc – nhưng tiếng ồn ào nói chuyện xung quanh đó có thể át đi tiếng thì thầm của hai người.

“Tôi nghĩ Rick chỉ gọi cô ấy đến nhận diện bức ảnh để tham khảo thôi. Vì Chúa Doc, hầu hết phụ nữ đều không thể chịu đựng được hòan cảnh đó đâu, chưa nói những người đang trong tình trạng như Reece. Đáng lẽ Rick phải gọi anh đến mới phải.”

“Này Mac, tôi nghĩ chả có lý do gì để Rick gọi tôi đến cả. Tôi là bác sỹ gia đình chứ có phải bác sỹ tâm thần đâu.”

“Anh phải có mặt ở đó mới phải.” Mac nghiến răng nói. “Hơn nữa theo lời cô ấy nói khi ở chỗ tôi thì đó không phải là người phụ nữ mà cô ấy nhìn thấy. Bây giờ thì anh đã thấy chưa Doc? Đây đâu phải là thành phố New York mà giết chóc lại xảy ra liên tục như vậy được.”

“Tôi không biết cậu đang ám chỉ điều gì?”

“Tôi nghĩ, chắc trong hòan cảnh như thế này cô ấy không muốn thừa nhận đó chính là người cô ấy nhìn thấy. Có thể cô ấy đang chịu sức ép quá lớn.”

Bác sỹ Doc mỉm cười gượng gạo. “Ai đang đóng vai bác sỹ tâm thần đấy.”

“Hai mươi năm làm nghề nay tôi hiểu biết cũng chẳng kém gì bác sỹ tâm thần đâu. Không phải ai cũng tin Reece khi cô ấy nói nhìn thấy người phụ nữ đó bị tấn công.” Mac lại khua dĩa như để ủng hộ cho lời nói của mình. “Nhưng tôi thì tin. Cũng như tôi tin rằng đó chính là người phụ nữ được tìm thấy ở chỗ đầm lầy. Reece không còn làm chủ được mình nữa.”

“Có thể.”

“Vậy thì anh làm bác sỹ, anh phải giúp đỡ cô ấy trong chuyện này.”

“Nhìn hai chú có vẻ nghiêm trọng quá đấy.” Linda-Gail rót đầy cà phê cho hai người. “Hình như hai người đang bàn bạc chuyện gì thì phải?”

“Chỉ là chuyện đàn ông thôi mà.”

“Về chuyện quan hệ, thể thao hay đua ngựa?”

Doc chỉ cười trừ và ăn phần bánh nhân táo của mình.

“Hôm nay, Reece thế nào? Mac hỏi lại Linda-Gail

“Khá hơn ngày hôm qua nhiều.” Linda-Gail liếc ra sau. “Hai chú có ai nghe được tin từ chỗ cảnh sát trưởng về danh tính nạn nhân chưa?”

“Hôm nay thì chưa, nhưng còn sớm mà. Thật khủng khiếp.” Doc nói thêm.

“Còn đáng sợ nữa. Nhưng còn sớm mà. Thật khủng khiếp.” Doc nói thêm.

“Còn đáng sợ nữa. Rất có thể thủ phạm giết họ là một người nào đó ở quanh đây. Khu đầm lầy Moose Ponds cách thị trấn này khá xa nhưng vẫn có thể…”

“Cô nói họ là thế nào?”

“Nếu đó không phải là người phụ nữ mà Reece nhìn thấy thì đúng là hai người bị giết. Và mặc dù hai địa điểm cách xa nhau nhưng rất có thể thủ phạm chỉ là một tên. Chuyện giết liên tục nhiều người là bình thường mà.”

“Linda-Gail, hình như cô xem tivi quá nhiều rồi đấy.” Mac lắc đầu nói với Linda-Gail.

“Người ta sẽ không làm phim về những vụ giết người như vậy nếu chuyện đó không xảy ra đúng không?” Linda-gial hạ giọng có vẻ bí mật. “Nếu Reece không có mặt đúng lúc đó thì chắc chắn là không ai nhìn thấy. Có thể tên kia đã gây ra chuyện này trước khi có mặt ở bên sông. Có lẽ cháu sẽ phải đóng đô ở nhà cho đến khi nào cảnh sát tìm ra hắn mất thôi.”

“Khỉ thật, lại xuất hiện vấn đề mới đây.” Mac gãi đầu trong khi Linda-Gail bước đi. “Trước khi tìm ra hắn thì mọi người ở thị trấn này sẽ nghi ngờ đồn thổi về việc ở thị trấn của chúng ta có tên giết người bệnh hoạn. Hoặc cũng có thể tay phóng viên đáng ghét nào đó sẽ viết về chuyện này, và rồi khách du lịch sẽ chả thèm đến đây nữa, chúng ta sẽ mất mùa thu hoạch hè này. Mấy tên ấm đầu tò mò sẽ có chuyện tranh cãi ở quán ba Clancy.”

Doc nhướng mày có vẻ trầm ngâm. “Lần này thì cậu có lý.”

o0o

Còn một tiếng nữa mới đến giờ mở cửa phòng khám nên bác sỹ Doc rẽ qua văn phòng cảnh sát truởng trước khi quay về nhà. Thấy ông Denny tươi cười. “Chào bác sỹ Doc, công việc của chú thế nào?”

“Rất tốt. Mắt cá chân mẹ cậu sao rồi?”

“Mẹ cháu đỡ rồi, bà đã có thể tự đứng dậy đi được.”

“Nói bà ấy đừng đi lại nhiều. Vết bong gân đó nặng đấy. Cảnh sát trưởng có đây không?”

“Mười giờ anh ấy mới đến cơ. Thời gian này anh ấy thường phải làm rất muộn. Chắc chú muốn hỏi chuyện xác chết người phụ nữ mới phát hiện được phải không?”

“Đúng, có thông tin gì liên quan đến cô ấy chưa?”

“Cho đến sáng nay thì chưa. Tên chết tiệt đó chắc đã giam giữ cô ấy mấy tuần. Có trời mới biết hắn đã làm những gì với cô ấy trong khỏang thời gian đó.”

“Ý cậu nói là cô ấy chính là người Reece nhìn thấy bên dòng sông?”

“À, chắc chắn thế rồi.” Denny có vẻ bối rối. “Còn ai vào đây được nữa? Cảnh sát trưởng cũng nghĩ như vây.”

“Tôi có thể xem mấy bức ảnh được không?

“Cháu không… bác sỹ Doc ạ. Nhưng cảnh sát trưởng…”

“Có phải đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác chết đâu Denny. Biết đâu tôi lại nhận ra cô ấy. Có thể cô ấy đã đến chỗ tôi chữa bệnh. Cậu còn nhớ chính tay tôi đã vẽ bức chân dung để nhận dạng cô ấy đấy chứ?”

“Vâng, cháu nghĩ. Chào anh Hank.” Denny nói thêm khi nhìn thấy viên tuần tra viên Hank đi vào

“Không phải hai người chỉ ngồi đây uống cà phê đấy chứ? Chào bác sỹ Doc.”

“Chào Hank, đầu gối của cậu thế nào rồi?”

“À, cũng đỡ nhiều rồi.”

“Sẽ bình phục nhanh hơn nếu cậu gầy đi hai mươi lăm pound nữa. Cậu không định xơi hết túi bánh rán đó ngay đấy chứ?

“Đàn ông phải nạp đủ năng lượng cho những công việc như thế này chú ạ.”

“Đường nhiều không có nghĩa là nhiều năng lượng đâu.” Doc chỉnh lại kính khi thấy Denny bước ra khỏi phòng làm việc của Rick với tập hồ sơ trên tay.

Ông lật xem và bặm môi có vẻ đăm chiêu thông cảm. “Hình như cả con người và thiên nhiên đều đối xử tệ bạc với cô ấy.”

“Chắc chắn hắn đã đánh và hãm hiếp cô ấy.” Denny gật đầu đồng ý với Doc. “Cảnh sát trưởng không cho Reece xem tất cả các bức ảnh. Anh ấy không muốn cô ấy khủng hoảng thêm. Chú nhìn thấy không, cổ tay và cổ chân cô ấy đều bầm tím. Chắc chắn hắn đã trói cô ấy.”

“Đúng, tôi thấy rồi.”

“Có thể hắn đã lôi cô ấy đi khỏi khu bờ sông bằng xe tải, xe hơi, hay xe bán tải gì đó. Sau đó hắn giữ cô ấy một thời gian cho đến khi kết cục này xảy ra. Hắn giấu cô ấy xuống đầm lầy. Chú có nhận ra cô ấy không?

“Không, rất tiếc là tôi không nhận ra. Có lẽ tôi phải đi gặp một vài bệnh nhân của tôi bây giờ đây. Hank này, cậu có vẻ thích món bánh rán khỉ gió đó nhỉ?”

“À, chú Doc…”

Trên đường về nhà Doc băn khoăn suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Mac và những bức ảnh ông vừa xem. Ông suy nghĩ về thị trấn thân yêu của mình, về thời gian ông đã ở đây. Ông đã lắng nghe từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim của nó.

Doc bước qua của vào nhà, cánh cửa mà ông không hề đóng trong suốt hai thập kỷ qua. Thay vì vào thẳng phòng khám ông đi gọi điện. Willow đã có một vài bệnh nhân đến khám.

Trong khi ông gọi điện ông nhấm nháp ly cà phê để thư giãn và chuẩn bị đón tiếp bệnh nhân đầu tiên trong ngày.

Khoảng hơn mười hai giờ, Brody đang quanh quẩn đi lại trong phòng khám của Doc. Doc đã gọi anh đến và báo anh chờ ông ở đây, Doc cũng không quên dặn anh cứ tự nhiên như ở nhà. Anh đã buộc phải tạm gác lại công việc đang dang dở của mình mặc dù đang vào giai đoạn nước rút.

Nếu muốn nghỉ giải lao thì thà anh đến nhà hàng Joanie xem Reece thế nào chứ không phải là đến đây chờ đợi thế này.

Ít nhất anh cũng được gặp Reece. Cô không gọi anh thông báo là bị đuổi việc và mặc dù xe của cô vẫn đậu ở chỗ mọi khi nhưng anh vẫn muốn đến để nhìn tận mắt.

Không phải vì anh nhớ cô mà đơn giản là anh muốn xem tình hình cô thế nào.

Nếu Doc không gọi điện nói là có việc khiến anh tò mò thì chắc chắn anh đã không rời bàn phím.

Nhân vật nữ chính đang cuốn hút anh không thể rời ra được. Anh đang suy nghĩ sẽ biến cô thành nạn nhân. Anh sẽ tạo ra một vài sự kiện, một vài cảnh tượng, cô ấy sẽ bị giết và thế là câu chuyện kết thúc.

Nhưng cô gái của anh bây giờ không thể chịu số phận hẩm hiu như vậy.

Anh muốn đến với cô. Trên đường về đằng nào anh cũng đi qua đó và anh sẽ rẽ vào xem cô thế nào. Có thể anh sẽ gợi ý Reece ở lại nhà anh tối nay.

Nhưng có lẽ không nên làm thế, anh suy nghĩ lại. Cứ để cô về nhà của mình, anh không nên làm mọi việc phức tạp thêm khi để cô không chính thức ở với anh như thế.

Anh đã rất cẩn thận tránh việc đó với những người phụ nữ khác và bây giờ anh không nên tự lao đầu vào.

Brody đi ra cửa sổ rồi lại đi vào. Anh đến giá sách nhìn lướt qua gáy những cuốn có in tên mình. Anh luôn cảm thấy vui vẻ tự hào mỗi khi thấy tên mình được in trên đó.

Ngần ngừ một thoáng anh quyết định tiếp tục khám phá nhà Doc.

Những bức anh vứt đầy trong phòng khiến Brody chú ý. Anh nhặt một bức chụp Doc với một phụ nữ mà theo Brody thì đó là vợ của ông. Bức ảnh chụp ở ngòai trời, hình như họ đang đi cắm trại Doc cầm cần câu còn người phụ nữ kia thì đang cười rất tươi.

Nhìn họ rất vui vẻ và hạnh phúc và nếu anh không đoán nhầm thì bức ảnh được chụp sau khi họ đã cưới nhau rất lâu rồi, có lẽ phải đến hai mươi năm.

Một bức khác chụp cả gia đình Doc. Hai vợ chồng trẻ nắm tay một đứa bé mới chập chững biết đi. Ngòai ra còn có rất nhiều ảnh chụp lễ tốt nghiệp, chụp đám cưới và chụp bố mẹ Doc.

Tòan là ảnh về cuộc đời và những kỷ niệm đã qua của Doc và gia đình ông.

Như vậy thì sao?

Anh không phản đối chuyện hôn nhân. Đối với nhiều người đó là chuyện hòan tòan bình thường và tất nhiên Doc Wallace cũng vậy. Chuyện hôn nhân vẫn thế và sẽ mãi như thế ngay cả với bố mẹ anh.

Cuộc sống là vậy. Đã kết hôn thì coi như phần còn lại của cuộc đời chuyển sang một trang mới. Người phụ nữ đó sẽ theo mình và luôn ở bên mình trong phần thời gian còn lại trừ phi hai người ly dị.

Sẽ ra sao nếu người ta thay đổi quyết định của mình? Hay chỉ vì hòan cảnh đưa đẩy?

Nếu mình không làm như vậy và mọi người cũng không làm như vậy thì chắc chắn là phải có sự điều chỉnh, lượng thứ và thỏa hiệp. Người đàn ông sẽ không còn được làm tất cả những gì mà anh ta muốn.

Nếu anh muốn quay trở lại Chicago thì sao? Hoặc thậm chí là Madagascar? Không phải anh sẽ làm như vậy nhưng nếu có thì sao? Khi đã kết hôn thì mọi nguời sẽ bị ràng buộc.

Người ta không còn là người đàn ông đơn thuần mà đã có đôi, thậm chí sẽ là cha và có cả gia đình. Sẽ không còn đường quay trở lại. Không còn sự điều chỉnh, sửa chữa hay rẽ sang một hướng khác khi đã bước vào con đường đó.

Có thể anh không yêu cô như cô yêu anh. Đó chỉ là chuyện quan hệ, mà quan hệ thì hòan tòan khác, mức độ của nó có thể thay đổi, có thể đến rồi đi.

Brody quay lại khi Doc bước vào.

“Xin lỗi đã để cậu phải chờ lâu, tôi phải khám nốt mấy bệnh nhân. Cám ơn cậu đã đến.”

“Tại sao chú muốn gặp cháu?”

“Chúng ta vào nhà bếp đi. Tôi sẽ cố làm bữa trưa trong khi chúng ta nói chuyện. Không được như những gì cậu đã dùng trong thời gian qua nhưng cũng gọi là có cái bỏ vào bụng.”

“Cháu cũng không phải là người kén ăn đâu.”

“Tôi đã nghe chuyện của Reece ngày hôm qua.”

“Chú đã nói chuyện với cô ấy chưa?”

“Hôm nay thì chưa.” Doc lây thịt gà, cà chua và nửa lọ dưa chua ngâm ra. “Tôi nói chuyện với Mac và cậu ấy lo lắng về Reece. Không biết cậu thì thế nào?”

“Sao chú lại hỏi cháu chuyện đó?”

“Tôi muốn có cái nhìn toàn diện. Tôi không thể kể cho cậu nghe về tình trạng của cô ấy với tư cách là một bệnh nhân. Chắc cậu cũng biết là cậu không thể kể hết cho tôi nghe những gì cô ấy đã nói với cậu với tư cách là một người bạn. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô ấy có nói với cậu chuyện gì mà cậu cảm thấy không ổn không?”

“Cô ấy nói với chú là có lần cô ấy về nhà và thấy quần áo của mình được xếp gọn gàng hết phải không?” Doc gật đầy vừa thái cà chua vừa liếc sang anh. “Và rằng cô ấy không nhớ là mình sắp xếp đồ hay không. Cháu thì cho rằng cô ấy không hề làm chuyện đó.”

“Vậy thì ai làm?”

“Vẫn là kẻ đã dùng bút đỏ viết đầy cả ra nhà tắm của cô ấy, trộn lung tung các loại thuốc, và lục lọi đồ đạc của cô ấy. Còn nhiều trò lừa phỉnh khác nữa.”

Doc đặt dao xuống quay ra. “Brody này, nếu Reece có vấn đề về trí nhớ thì cô ấy phải được điều trị.”

“Cháu không nghĩ vậy. Có kẻ đã quấy nhiễu làm hại cô ấy.”

“Và cậu nghĩ rằng hắn muốn làm cho tình trạng sống trong ảo giác của cô ấy trầm trọng thêm.”

“Không phải là ảo giác. Tại sao cô ấy chỉ bị đáng trí như vậy khi ở một mình?”

“Tôi không phải là…”

“Và tại sao chuyện đó chỉ bắt đầu sau khi cô ấy nhìn thấy người phụ nữ đó bị giết?”

Doc thở dài và quay sang làm món sandwich. “Chúng ta đâu biết chắc là không có những lúc cô ấy bị đãng trí trước khi chuyện đó xảy ra. Nhưng nếu đúng là sau thời điểm đó cô ấy mới bị thì cũng có lý do của nó. Thứ nhất, những gì cô ấy nhìn thấy hôm đó làm xuất hiện triệu chứng.”

Doc bỏ bánh sandwich ra đĩa, cùng với dưa chua, cà chua và rót thêm hai ly sữa.

“Cháu đã ở với cô ấy rất nhiều và không hề thấy có bất kỳ biểu hiện nào giống như chú ám chỉ cả.”

“Nhưng ít nhất cậu cũng đã thấy điều gì đó chứ.”

“Cháu không thích chú đặt cháu vào tình thế đó.”

“Còn tôi thì lại không thích tình thế mà có thể cô ấy đang mắc phải.” Doc khựng lại.

“Được, cháu sẽ nói những gì cháu thấy. Cháu thấy cô ấy đang tìm đường trở lại với cuộc sống. Cô ấy luôn run rẩy sợ hãi mỗi khi đi ngủ nhưng rồi khi thức dậy cô ấy vẫn làm tất cả những gì cần làm. Cháu thấy cô ấy là một người sống sót đang cố xây dựng lại cuộc sống vì có kẻ đã đánh vỡ cuộc đời cô ấy.”

“Ngồi xuống ăn đi.” Doc gợi ý. “Cô ấy có biết cậu yêu cô ấy không?”

Bụng đang tức anh ách nhưng Brody vẫn ngồi xuống. “Cháu không hề nói cháu yêu cô ấy.”

“Phải biết suy đoán Brody ạ. Là nhà văn cậu phải biết suy đoán lời nói chứ.”

“Cháu chỉ quan tâm đến cô ấy và những gì xảy ra với cô ấy.” Anh cảm nhận được sự gượng gạo – hay lo sợ - trong câu nói của mình. “Chúng ta cứ tạm dừng lại ở đây đi.”

“Được thôi. Nếu tôi đoán đúng những gì cậu đang nghĩ thì đó là vì cậu cho rằng tất cả những việc đó là do một kẻ khác muốn làm tổn thương đến cô ấy.” Doc nhướng mày cầm ly sữa. “Người duy nhất có thể, theo như nhừng gì chúng ta biết, đó chính là kẻ mà cô ấy nói là đã nhìn thấy hắn giết người phụ nữ kia bên sông.”

“Cô ấy nhìn thấy chứ không phải là nói như thế.”

“Tôi đồng ý nhưng dù sao mọi việc cũng chưa được chứng minh.” Cùng với vẻ nhướng mày ấy Doc uống sữa. “Nhưng nếu đúng cô ấy nhìn thấy và suy đoán của cậu cũng đúng thì cậu đã đến gặp cảnh sát trưởng nói chuyện đó chưa?”

“Rick luôn cho rằng Reece nói vớ vẩn. Cậu ta không hề tin những gì cô ấy nói.”

“Không có chứng cớ thì cậu ấy cũng không thể làm công việc của mình được.”

“Hiện tại thì cháu sẽ chăm sóc cô ấy. Còn cậu ta thì cứ để cậu ta giải quyết vụ xác chết Moose Ponds và người phụ nữ bị giết bên dòng sông Snake. Cháu nói thật đấy.”

“Được, được.” Doc giơ tay đồng tình. “Cậu ăn đi. Tôi đã rẽ qua văn phòng cảnh sát trưởng và Denny cho tôi xem mấy bức ảnh.”

“Thì sao?”

“Tôi chỉ có thể nói trên cơ sở những gì Reece miêu tả lại và bức chân dung tôi vẽ mà cô ấy đồng ý. Tôi không dám khẳng định chắc chắn đó có phải là người phụ nữ cô ấy nhìn thấy hay không.”

“Có vẫn đề thời gian? Mấy tuần sau người ta mới tìm thấy xác chết đó cơ mà?”

“Đó là vấn đề tôi chưa hiểu và chắc nó cũng gây khó khăn cho phía cảnh sát. Có vết bầm ở cổ tay và cổ chân. Có thể trong thời gian đó cô ấy bị hắn giam giữ, nhưng cũng rất khó hiểu. Tại sao lại không hề có dấu vết gì là bọn họ đã ở lại đó. Tại sao hắn lại bóp cổ cô ấy khiến Reece tưởng cô ấy đã chết, sau đó lại đưa cô ấy đi rồi xóa dấu vết khiến Reece cũng không hề phát hiện ra điều gì?”

“Vì hắn nhìn thấy cô ấy.”

“Hắn nhìn thấy sao?”

“Có thể hắn khong nhận ra co ấy nhưng hắn nhìn thấy có người trên vách đá đó. Hoặc cũng có thể hắn nhìn thấy đồ đạc của cô ấy bỏ lại khi chạy xuống tìm cháu. Hắn chỉ biết có người đã nhìn thấy chuyện xảy ra.”

“Có thể không?” Doc hỏi lại. “Khoảng cách xa thế cơ mà.”

“Reece có ống nhòm. Tại sao hắn lại không có? Sau khi giết người phụ nữ đó hắn nhìn quanh xem xét. Đó cũng là một cách xóa dấu vết đúng không?”

“Chả biết thế nào nhưng như thế cũng chỉ là giả định thôi, Brody ạ.”

“Cứ giả định là như thế đi. Cho dù người phụ nữ được tìm thấy xác kia có phải là người cô ấy nhìn thấy bên sông hay không thì gã đàn ông đó chăc chắn đã biết có người nhìn thấy hắn. Và cũng có nghĩa là hắn phải xóa dấu vết, mang xác cô ấy đi. Hắn phải đề phòng có người đi bơi thuyền hay đi bộ phát hiện ra chứ. Và cách tốt nhất là mang nó đi, chờ đến khi trời tối thì chôn hoặc tìm cách gì đó giấu đi. Nhưng liên quan đến chuyện xóa dấu vết thì chắc hắn phải biết có người nhìn thấy.”

“Tất nhiên rồi. Và nếu biết bị phát hiện hắn sẽ phải nghe ngóng tìm hiểu xem đó là ai." Doc đồng tình.

“Và vì có kẻ đang muốn quấy rầy làm hại cô ấy, hắn muốn cô ấy tưởng mình bị mất trí nên cháu sẽ không thể bỏ qua chuyện này.”

“Tôi cũng muốn nói chuyện với cô ấy xem thế nào. Sáng nay tôi đã trót nói với Mac tôi không phải là bác sỹ tâm thần nhưng tôi có được học qua và có chút kinh nghiệm liên quan đến lĩnh vực đó.”

“Tùy chú với cô ấy thôi.”

Doc gật đầu. “Quả là áp lực rất lớn đối với một người có quá khứ như cô ấy. Cô ấy có tin cậu không?”

“Có, có chứ.”

“Vậy thì áp lực đè lên cả cậu. Cứ nói với cô ấy chuyện chúng ta gặp nhau hôm nay.” Doc ngần ngừ một thoáng và quyết định. “Đừng đánh mất lòng tin. Nhưng không được nói là tôi bảo cậu đến gặp. Món sandwich thế nào?”

“Cũng được nhưng chú chưa thể là đầu bếp chuyên nghiệp được.”

Hắn quay lại bờ sông. Không hề có bất cứ dấu vết nào cho thấy có chuyện xảy ra ở đây, hắn đã rất cẩn thận. Hắn vốn là người cẩn thận mà.

Lẽ ra chuyện đó đã không xảy ra, không bao giờ xảy ra nếu hắn còn sự lựa chọn khác. Tất cả mọi chuyện chỉ vì cô ta đã không cho hắn bất kỳ sự lựa chọn nào khác.

Hắn vẫn còn nghe thấy tiếng cô ta la hét và đe dọa hắn.

Tại sao cô ta dám đe dọa mình như thế cô ta có quyền làm chuyện đó được.

Cô ta chết là hòan tòan do lỗi của cô ta. Hắn hiểu chuyện đó và không hề thấy mình có tội gì. Người khác sẽ không hiểu được, vì vậy hắn phải làm tất cả những gì cần làm để bảo vệ chính mình.

Nếu cô ta không đồng bóng thì chuyện cũng không xảy ra như thế.

Tại sao lại có người ở trên con đường đó và lại nhìn về hướng đó đúng vào lúc ấy bằng ống nhòm nhỉ? Đúng là ngay cả con người cẩn thận nhất cũng không thể tránh khỏi sự tình cờ.

Reece Gilomore.

Đối phó với cô không phải là chuyện khó. Rất dễ lừa gạt mọi người, thậm chí lừa gạt cả cô. Mặc dù vậy cô sẽ không cho qua chuyện này.

Tuy nhiên, vẫn còn cách đối phó. Luôn luôn có cách giải quyết mọi chuyện. Không thể để một con người đang chạy tỵ nạn này làm hỏng cuộc đời hắn được. Nếu phải gây áp lực hắn cũng sẽ sẵn sàng làm.

Hắn rất hài lòng khi nhìn quang cảnh ở đó. Vẫn con sông những ngọn núi, những bụi cây. Rất hoàn hảo, rất nguyên vẹn. Nơi đây là miền đất của hắn mà. Hắn có được như ngày nay cũng là nhờ mảnh đất này, nó đã ngấm sâu vào tâm hồn hắn. Hắn đã được uống nước dòng sông, đã đựoc những ngọn núi kia bảo vệ.

Tất cả những gì cần phải làm để bảo vệ những gì hắn đang có hắn sẽ làm.

Chính Reece Gilomore mới là người phải ra đi.

Bằng mọi cách.

VỀ NHÀ

Tôi đã khỏe; Tôi sẽ khỏe hơn; Tôi đang ở nơi này.

- NGƯỜI GIẤU TÊN-
Bình Luận (0)
Comment