Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 94


May mắn là Zane bây giờ không còn có ý định làm tổn hại đến đôi chân của Kaylin nữa.

Và còn điều quan trọng là cô còn được điều trị kịp thời, nếu không e là chẳng cần Zane phải tiếp tục thì cả đời cô cũng sẽ chẳng thể đi lại được nữa.

Có điều cô vẫn cần có điểm tựa để đi lại dễ dàng hơn.

Bởi các cơ ở chân và cả các dây thần kinh đều bị ảnh hưởng bởi loại thuốc kia.

Nhưng như vậy đối với Kaylin cũng là may mắn lắm rồi.

Thậm chí đến cả Finnegan, Dashiell và cả Davin đều không nghĩ được Kaylin vẫn có thể khập khiễng mà đi lại quanh nhà như bây giờ.

Ban đầu họ còn nghĩ cô sẽ bị Zane tra tấn nặng hơn, sau đó thì là nằm liệt giường đến cuối đời.

Nhưng ai mà ngờ được, hiện tại cô lại còn đang tập đi lại ở trong nhà.

Vừa quay trở về Anthony, Dashiell đã đi vào trong nhà để định gặp Zane nhưng anh còn nhiều việc chưa hoàn thành, nhất là từ khi Austin gặp tai nạn đến giờ.

Bên phía gia tộc Mahone cũng cần đến sự điều hành của Zane vì thế mà anh hay bị Zane điều đi làm mấy việc vặt.

Thấy Kaylin đang bám vào tường để di chuyển từng bước thì Dashiell liền đi đến vỗ vai cô.

Kaylin ngơ người quay lại nhìn anh và cả tập tài liệu trên tay anh đang hướng về phía cô.

- Đem cái này lên cho lão đại giúp tôi.

Bây giờ có chút bận nên không gặp Ngài ấy được.


Nghe Dashiell phổ cập như vậy, Kaylin cũng hiểu mà đưa một tay ra nhận rồi gật đầu ngay.

Còn chưa định trả lời thì Dashiell lại chạy biến đi mất.

Làm cô đứng đờ ra đó mất vài giây.

Đến lúc chợt nhớ ra thì đã cố vịn tay vào để đi đến thang máy để mang đồ lên cho Zane.

Đi tới khu hành lang, dãy phòng làm việc của Zane nên mọi thứ đều là im lặng tuyệt đối.

Mỗi lần đi đến gần cửa phòng lãnh đạo kia làm Kaylin hồi hộp đến tim đập nhanh vô cùng.

Bởi vì căn phòng này, mỗi khi cô phạm lỗi Zane đều lấy chiếc roi treo trên tường xuống để đánh.

Đến nỗi dãy tầng 4 này là nơi cô không dám đặt chân tới nhất.

Có điều lần này cô không phạm lỗi gì, chỉ là đưa đồ đến cho anh nên chắc không có chuyện gì đâu.

Đứng trước cửa phòng nạm bạch kim, Kaylin hơi ngập ngừng vài giây rồi mới đưa tay ra gõ cửa.

Đợi mãi thì mới nghe được tiếng của Zane cho phép cô vào.

Kaylin nhanh nhảu cũng mở cửa đi vào ngay.

Trong căn phòng đều tràn ngập không khí lạnh, con người ngồi ở chính diện căn phòng còn đáng sợ hơn.

Dù anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thế nhưng Kaylin vẫn có cảm giác như anh đang theo dõi từng cử chỉ của cô một.

Lẩy bẩy đi đến chỗ anh, hai cánh tay cầm tập hồ sơ run run mà đặt lên bàn cho anh.

Vậy mà con người này vẫn chẳng nói câu nào, mà đúng hơn thì anh đang tham dự cuộc họp nào đó.

Nhìn anh ở nhà mà ăn mặc chỉnh tề như vậy, trên màn hình lại còn có mặt của nhiều người đang nói về việc đất đai gì đó ở Las Vegas làm Kaylin nghĩ là anh đang họp.

Đứng đợi anh mãi thì chân sẽ bị tê, mà không đứng thì cũng không được.

Anh không cho phép thì làm sao cô dám tự ý rời đi cho được.

Cuộc họp cứ thế mà đã bắt Kaylin đứng đợi tận 15 phút.

Chân cô vẫn còn đang yếu, chẳng thể đứng được lâu.

Có mấy lần còn mất thăng bằng chút nữa thì ngã, cũng may là cô nắm vào mép bàn nên mới không ngã.

Đợi mãi mà vẫn chưa thể kết thúc.

Thi thoảng Zane lên tiếng làm Kaylin có chút né tránh.

Mỗi lần anh lên tiếng làm mấy người trên màn hình cũng rén ngang thì bảo sao Kaylin đứng bên cạnh không sợ cho được.


Nhưng đứng tới nỗi tê chân không còn có chút cảm giác khiến Kaylin khuỵu xuống, tay vô tình đập vào bàn kêu lên tiếng làm cuộc họp bị gián đoạn.

Tiếng động làm mọi người trong cuộc họp có vẻ mặt hoang mang nhưng ngay sau đó Zane đã cho cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định nên họ cũng vui mừng ra mặt mà chào anh rồi tắt ngủm luôn màn hình.

Khi này mới quay lại nhìn Kaylin, cô vô lực nhìn anh, trong đó còn có cả sự lo lắng.

Vốn là định sẽ chịu đựng thêm được một lúc nữa rồi nhưng không ngờ là vẫn không thể chịu đựng được.

Kaylin chống tay đứng dậy nhưng còn chưa đứng lên được thì Zane đã kéo cô ngồi lên đùi anh.

Cả ánh mắt và cả cái nắm tay của anh đều làm Kaylin sợ hãi nhiều hơn là vui mừng.

Vậy mà anh chỉ cầm lấy tập hồ sơ để mở ra xem.

Trước mặt còn là hình ảnh người phụ nữ lúc Kaylin chạy trốn để đi tìm Austin.

Lúc này Kaylin còn nghĩ là anh biết cô đã nhắc đến người này mà định ra tay với cô ấy.

Vừa nhìn anh rồi lại nhìn vào tập tài liệu đó, tay Kaylin day dứt mà nắm chặt lấy nhau.

- Tay!
Trong lúc đang lo lắng thì Zane lên tiếng làm Kaylin giật mình.

Gương mặt ngơ ngơ ngước lên nhìn anh, phải để ý ánh mắt anh đang để ý đến tay mình thì Kaylin mới buông hai tay ra.

Thay vì bấm tay thì Kaylin lại chuyển sang nắm vạt áo.

Cô chỉ đọc được vài từ thì Zane đã đọc xong tờ đó nên lật sang tờ khác làm cô chẳng theo kịp được anh.

Có điều khi anh đọc xong lại chẳng mảy may gì, đã vậy còn vứt bỏ nó vào một góc.

Cúi xuống làm Kaylin đang nhìn anh khiến trán cô chạm vào chóp mũi của anh.

- Dashiell đưa cho cô?
"Dạ."

Nhìn vẻ mặt Kaylin đang cố gắng chiều theo tâm trạng của Zane nhất có thể.

Tuy rằng Zane vẫn luôn nói với nhan sắc này của cô thì chẳng thể làm được gì, nhưng có điều thi thoảng anh cũng bị đứng hình vài giây, nhất là những lúc cô tỏ ra ngoan ngoãn đến lạ thường như vậy.

Biết là cô làm vậy vì sợ mình nhưng anh vẫn có chút gì đó bị lay động.1
Không rõ vì sao, chỉ là Zane đột nhiên nói một câu làm Kaylin thêm hi vọng nhiều hơn.

- Cuối tuần đi Trung Quốc.

"Dạ."
Chỉ vừa mới nhắc đến, Kaylin còn muốn bật khỏi căn phòng này để đi sắp xếp đồ ngay.

Bởi vì Austin đang ở đó, cô chỉ muốn biết tình trạng hiện tại của anh ra làm sao thôi.

Không ngờ Zane có việc ở Trung Quốc, cũng là may mắn quá rồi.

- Xem ra cô muốn rời khỏi đây lắm rồi nhỉ? - Zane chống tay vào tay ghế mà nghiêng người nhìn Kaylin.

Nghe được lời này khiến Kaylin không dám có thêm biểu hiện vui vẻ gì nữa.

Cô lắc đầu mím môi không dám làm gì.

Cô có đúng một có hội nữa thôi, nếu không biết tận dụng thì cả đời này cô sẽ chẳng thể còn cơ hội nào nữa.

Hiện tại thì mọi chuyện đi đầu vẫn phải đặt Zane lên làm điểm chuẩn, không cần biết tiêu chuẩn bên ngoài ra sao, nhưng đối với nơi cô đang sống thì cứ phải là Zane thì mới được.

Dù sao thì sắp được gặp Austin khiến cô vui lắm rồi.

Bình Luận (0)
Comment