Thiên Thần Trong Mơ

Chương 31

Kết quả tất nhiên không thể nào khá hơn. Cả tôi và Kỳ Phong đều gãi đầu cười trừ. “Kêu không ra tiếng” là 4 từ để miêu tả tình trạng hiện tại của hai bọn tôi. Híc, có ai hiểu được cảm giác khốn khổ này khi mà “tay phải ngược chiều hướng với chân” cơ chứ!

“Mỏi tay quá, chắc tớ không thể chịu nổi nữa rồi!” Tôi nhẹ nhàng đặt các quyển sách đặt trên tay xuống đất tránh để thầy giáo. Tôi nắn nắn cổ tay. Tính ra, hai bọn tôi quỳ ở đây chắc cũng khoảng 20 phút rồi chứ chả ít. Mải quan tâm cái tay mà tôi quên mất đôi chân quý giá của mình. Nó tê hết cả lên rồi còn đâu!

“ Vậy cô nghĩ tôi chịu được à?! Mỏi nhừ hết cả tay chân rồi!” Kỳ Phong đặt chồng sách vở xuống đất cái uỵch rồi cũng xoa bóp tay chân cho đỡ mỏi.

“ Tính sao giờ, không thể cứ ngồi phạt ở đây mãi được!?” Mặt tôi kéo dài, trông thất thểu vô cùng. Liệu thầy nhìn bộ mặt này của mình mà thương tình cho mình vào lớp học không? Chắc là…

“Ê này hay ra ngoài chơi đi?” Hắn bỗng nảy ra ý kiến. Nhìn cái bản mặt trông có vẻ rạng rỡ gớm.

“ Nhưng mà chúng ta bị phạt, bỏ đi là thầy ‘đập’ cho bẹp dí như con gián đấy!” Tôi nhắc nhở hắn. Cái tên này, liều như thế thì chết dễ như chơi!

“ Sợ gì, tôi bảo kê cho. Cô mà có xảy chuyện gì, tôi hứa tôi sẽ bảo kê cho cô tuốt!” Hắn giơ hai ngón tay lên thề. Bộ định giỡn với nhau đó hả? Thật chẳng thể nào hiểu hết được con người hắn. Lúc thì hắn lạnh lùng đến dễ sợ, lúc thì lại nhí nhảnh như một đứa trẻ con, và cũng có lúc hắn lại lặc trong tình trạng ‘tâm trạng’! Chả hiểu đâu mới là con người thật của hắn đây!

“ Cậu nghĩ cậu có thể qua mặt được tôi chắc?” Tôi nhìn chằm chặp vào hắn. Nghe hắn nói có vẻ hùng hồn lắm, không biết hắn làm được không, thấy nghi ngờ khả năng của tên này quá! >.

“ Trời, phải nói như thế nào thì cô mới tin tôi đây? Không cần lo, mỗi lần tôi bị phạt, tôi toàn trốn đi chơi thôi, già dặn kinh nghiệm lắm!” Hắn thấy tôi nghi ngờ hắn nhiều lắm thế nên hắn mới vội vàng giải thích cho tôi hiểu. Mà thấy hắn nói cũng có lí. Bao lần hắn bị phạt là y rằng mình chả thấy tăm hơi hắn ở đâu.Suy xét một hồi, tôi liền gật đầu đồng ý cái rụp. Tôi và hắn nhanh chóng cất những quyển sách vừa bưng trên tay vào trong cặp rồi chuồn lẹ ra ngoài. Công nhận, đi kiểu này giống như mình đang diễn phim hành động ý, lén lén lút lút chuồn ra ngoài mà chả bị ai phát hiện! Kỳ Phong tôi ra khu đằng sau dãy A, tới một cái lỗ hổng ‘to’ ở gần dưới chân tường. Giờ thì tôi phải thừa nhận là hắn có nhiều kinh nghiệm (trốn đi chơi) thật! Nhìn cái cách hắn lươn lẹo luồn qua cái lỗ mới thấy hắn chuyên nghiệp làm sao! Không biết liệu tôi có chui qua nổi cái lỗ đó không trong khi vòng ba của tôi là của một đứa con gái cơ mà!
Bình Luận (0)
Comment