Thiên Thánh

Chương 112

Hơi có vô ý, thì sẽ thân tử đạo tiêu.

Nghe nói đây là bởi vì thực lực võ hoàng quá mức cường đại, trời không cho phép có người dễ dàng thu hoạch loại lực lượng này.

Vì cái duyên cớ này, rất nhiều võ hoàng ở trước khi tần thăng đều sẽ do dự, dù sao phiêu lưu quá lớn, rất nhiều võ hoàng đều chết ở dưới thiên kiếp.

Tình huống Đông Hoa phủ trước mắt mà nói, trong tám vị võ hoàng chi Nam Cung Tiểu Nguyệt là trung cấp, bảy người khác tất cả đều là sơ cấp võ hoàng, thực lực đều có cao thấp.

Đối mặt ánh mắt dò xét của tám đại võ hoàng, Ý Thiên vẻ mặt như thường, rất tự nhiên quay đầu đánh giá người ở đây. trong mấy chục vị võ tôn, có ba người khiến cho Ý Thiên chú ý.

Vị thứ nhất là một thiếu niên toàn thân lửa đỏ, ngay cả tóc lông mày cùng đỏ đến giống như ngọn lửa, trên khuôn mặt anh tuấn vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

“Dương Viêm, sao hắn xuất hiện tại trên Vọng Nguyệt trấn này?”.

Nhìn thiếu niên một thân lửa đỏ kia, Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ tại trên địa giới Nam Dương này, sẽ gặp phải cố nhân Thiên Nguyệt sơn trang ban đầu.

Liền Ý Thiên biết, Dương Viêm hẳn là đệ tử của Huyền Dương cung, lấy quan hệ của Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương cung, Dương Viêm xuất hiện tại đây, vậy hiển nhiên không hợp với lẽ thường.

Trừ phi người của Nam Cung thể gia cũng không biết thân phận chân thật của Dương Viêm.

Nhìn thấy Dương Viêm, Ý Thiên liền nhớ tới Liễu Như Nguyệt, nhớ tới Thiên Nguyệt sơn trang, cũng không biết nơi đó tình huống hiện nay thế nào rồi?

Dời ánh mắt, Ý Thiên nhìn người thứ hai, ánh mắt hơi hơi nhộn nhạo.

Người thứ hai khiến cho Ý Thiên chú ý này là một người trung niên, chiều cao vừa phải, béo gầy vừa phải, trên khuôn mặt tròn tròn đầy vẻ thân thiết.

Mới nhìn người này, cảm giác tựa như một người làm ăn, khéo đưa đầy lõi đời, giỏi về quan sát lời nói sắc mặt.

Nhưng Nhìn kỹ người này sẽ phát hiện, hai mắt hắn bịt kín một tầng hơi nước, đáy mắt thỉnh thoáng sẻ lóe ra tinh quang, cho người ta một loại cảm giác thần bí.

Tựa như đã phát giác ánh mắt của Ý Thiên, người trung niên đó hướng về phía Ý Thiên cười cười, trong hiền lành lộ ra vài phần hương vị quỷ dị.

Người thứ ba khiến cho Ý thiên chú ý là một người mù, trong tay dùng một cái ba-trong, một mình lẻ loi đứng ở bên cạnh quâng trường, mặt hướng tới phương hướng chỗ Ý Thiên.

Người mù này có chút già nua, tóc hoa râm có chút hỗn độn, trên khuôn mặt đờ đân nhìn không ra chút biểu cảm, nhưng Ý Thiên lại từ trên neười hắn cảm giác được một tia tín hiệu nguy hiểm.

Nhìn chăm chú ýào người mù, trong lòng Ý Thiên nổi lên một loại cảm giác cổ quái, tựa như người mù này cũng không mù, đang xa xa nhìn mình, dùng một loại ánh mắt người thường không thể cảm ứng được.

Loại ánh mắt đó rất đáng sợ, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Ý Thiên.

Lúc Ý Thiên nhìn chăm chú ý vào người mù, hắn cảm giác mình thật giống như cũng người mù đang chăm chú nhìn lẫn nhau, ánh mắt hai bên gặp gỡ giữa không trung, ý thức chấn động nháy mắt liền cao tới mấy chục vạn lần.

Loại cảm giác này rất chân thật, làm Ý Thiên lập tức ý thức được, người mù này ở phương diện lĩnh vực tinh thần có bản lãnh hơn người.

Thu hồi ánh mẳt, Ý Thiên lưu ý một chút tình huống bên cạnh, Từ Nhược Hoa trở thành tiêu điểm vô số người chú ý, rất nhiều ánh mất ái mộ bao phủ ở trên người nàng.

Trong đám người, cũng có rất nhiều ánh mát ghen ghét, phần lớn đến từ Nam Cung thế gia, ví dụ như đám người Nam Cung Phi Vân, Nam Cung Trường Thiên, Nam Cung Thiên Liệt, Nam Cung Hoa Nghị.

Đối với cái này, Ý thiên không thèm quan tâm, thản nhiên kiêu ngạo nắm bàn tay Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh, mang theo Long Dao Châu đi về phía quảng trường.

Bát trưởng lão Nam Cung chấn Hoa ở lối vào của quảng trường, thấy Ý Thiên đến gần, hướng về phía hắn gật đầu cười, hô: “Đến rồi, đến rồi nghỉ một lát đi.”

Ý Thiên nhìn Nam Cung Chấn Hoa một cái, tự giễu nói: “Ta là khách không mời mà đến, Trưởng lão tốt nhất cách ta xa một chút tương đối tốt, miễn cho đến lúc đó chịu liên lụy.”

Nam Cung Chấn Hoa tươi cười cứng đờ, lời ấy của Ý Thiên đó là tương đối không khách khí, tại dưới loại trường hợp này, quả thực làm cho Nam Cung Chấn Hoa không xuống đài được.

Thân là trưởng lão, Nam Cung Chấn Hoa chủ động tiếp đón Ý Thiên, cái này đã xem như tương đối khách khí rồi.

Nhưng ai ngờ Ý Thiên lại không biết điều, trước mặt mọi người không cho Nam Cung Chấn Hoa mặt mũi, vậy cùng quá cuồng vọng rồi.

“Nam Cung Phi Vũ, ngươi cũng thật đủ túm, vậy mà không đem trưởng lão để vào mắt.”

Lời này ra từ trong miệng Nam Cung Kiến Vĩ, hiển nhiên hắn là muốn châm ngòi quan hệ giữa Ý Thiên cùng trưởng lão hội, làm cho các trưởng lão đều không hài lòng Ý thiên làm người.

“Đâu chỉ là túm, cái này quả thực chính là cuồng vọng. Bát trưởng lão ý tốt gọi hắn, hắn vậy mà nói lời lạnh lùng trào phúng, thật không hổ là võ tôn.”

Lời của Nam Cung Hoa Nghị càng là rổ ràng, lập tức khiến cho rất nhiều võ tôn ở đây bất mãn, đặc biệt trưởng lão của trưởng lão hội.

Nam Cung Chấn Hoa vẻ mặt buồn bực, đang lúc muốn mở miệng, lại thấy Ý Thiên hừ nói: “Ta không như vậy, các ngươi lại có thể nào tìm được cớ hãm hại ta? Hiện tại ta cho các ngươi một cái gậy trúc, các ngươi liền vội và bò lên trên, các ngươi người như thế, lại có thể tốt đến nơi nào?”.

Ý Thiên phản bác bén nhọn hừng lực, một châm thấy máu, điều này làm cho vẻ mặt Nam Cung Kiến Vĩ cùng Nam Cung Hoa Nghị nổi giận, Hiển nhiên không ngờ tới ở phương diện đâu võ môm, Y Thiên vậy mà cờ cao hơn một nước.

Long Dao Châu cười nói: “Nói rất hay, hạng người âm hiểm tận dụng mọi thứ, châm ngòi thị phi này, thật sự là cực kì vô sỉ, ta nhìn cũng cảm thấy ghê tởm.”

Lời ấy của Long Dao Châu cực kì chói tai, tương đương là trước mặt mọi người cho Nam Cung Kiến Vĩ cùng Nam Cung Hoa Nghị một cái tát vana dội, hai người tức giận đến sắc mặt xanh mét, sone song rít gào.

“Im miệng, ngươi đừne ỷ vào tên tuổi cha ngươi, ở đây làm càn.”

Long Dao Châu kêu gào: “Sao, chi cho phép các ngươi mở miệng, không cho phép người khác nói chuyện? Vừa rồi Nam Cung Phi Vũ xuất phát từ thiện ý, nói lời dịu dàng chối từ, các ngươi lại điên đảo đúng sai, bụng dạ khó lường, rốt cuộc các ngươi là ôm tâm tư gì? Chẳng lẽ là không cam lòng, ghen tị Nam Cung Phi Vũ, cho nên muốn mượn cơ hội ư trả thù?”.

Long Dao Châu chính là nhân vật không sợ trời không sợ đất, cha nàng Long Ngạo Vẫn chính là trung cấp võ hoàng , căn bản là không để ý Nam Cung Diệt sơ cấp võ hoàng như vậy.

“Nói hươu nói vượn, ngươi mở miệng nói xấu nữa, ta liền không khách khí nữa.”

Đối mặt Long Dao Châu chất vấn, Nam Cung Hoa Nghị tức giận đến phát cuồng, trước mặt toàn bộ võ tôn cùng võ hoàng toàn trấn, hắn cũng không mất nổi cái mặt này.

Chân mày Long Dao châu khẽ nhíu, trách mắng: “Ngươi kêu cái gì, ta thuận miệng nói một chút ngươi đẵ kích động như vậy, hiển nhiên ngươi là trong lòng có quỷ, mới sẽ thẹn quá hóa giận, nóng lòng che dấu. Đạo lý này kẻ ngốc cùng biết, ngươi cho rằng người ở đây ngay cả kẻ ngốc cũng không bằng sao?”

Lúc này, Long Dao Châu đấu võ miệng vậy mà ỷ nghi rồ ràng, mồm miệng lanh lợi, thật sự là làm cho neười ta có chút không ngờ được.

“Ngươi... Ngươi... Ngươi... Tức chết ta rồi...”

Nam Cung Hoa Nghị luôn luôn tự phụ bất phàm, một lần này vậy mà bị Long Dao Châu nói cho á khẩu không trả lời được, nôn nóng nhảy như sấm.

Nam Cung Chấn Hoa biết tình huống không ổn, khuyên nhủ: “Mọi người bớt tranh cãi, cái này chẳng qua là một hồi hiểu lầm, không cần như vậy.

Ý Thiên cười lạnh một cái, châm chọc: “Hiếu lầm khen ngược, giờ ra liền không có chuyện gì. Nếu không phải hiểu lầm, chỉ sợ có nhưng người phải cẩn thận rồi.”

Nam Cung Kiến Vì trừng mắt nhìn Ý Thiên, chất vấn: “Lời này của ngươi có ý tứ gì?”.

Ý Thiên hừ nói: “Ngươi thiên phú cao như vậy, chẳng lẽ ngay cả lời này là ý tứ gì, cũng không hiểu được?”.
Bình Luận (0)
Comment