Nữ tử áo trắng nhìn qua Duyến Y Mộng, lúc ban đầu ánh mắt bi thương lạnh lùng, nhưng lập tức trở nên nhu hòa, thu hồi vẻ đau khổ trên mặt, đạm mạc nói:
- Ngươi sao chạy tới đây?
Duyến Y Mộng lại cười nói:
- Hôm nay buổi trưa, ta vaf Lạc Ngọc Kiều hẹn nhau trên Thiên Nhất Phong.
Nữ tử áo trắng sóng mắt khẽ nhúc nhích, hơi kinh ngạc nói:
- Lạc Ngọc Kiều?
Ánh mắt chuyển động, nữ tử áo trắng nghiêng mắt nhìn qua nam tử áo xanh, phát hiện hắn ánh mắt nghi hoặc.
Nam tử áo xanh nhìn qua Duyến Y Mộng, hỏi:
- Các ngươi hẹn nhau làm gì?
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Không có gì, ôn chuyện và thuận đường thăm sư thúc sao?
Nam tử áo xanh cau mày nói:
- Ôn chuyện? Ngọc Kiều tính cách rất quật cường, làm người tự phụ, chỉ sợ nàng và ngươi không phải ôn chuyện gì đâu.
Duyến Y Mộng từ chối cho ý kiến, nói với nữ tử áo trắng:
- Nếu sư thúc không rãnh, không ngại trở về ngồi một chút, sư phó vẫn nhớ sư thúc.
Nữ tử áo trắng nói:
- Ta đời này chỉ sợ không thể quay về, ngươi chuyển cáo sư phụ của ngươi, bảo nàng bảo trọng. Cái lao lung tuyệt tình tuyệt dục kia không thích hợp với ta. Ngươi cũng nên tỉnh ngộ sớm, nếu không có thể thống khổ cả đời.
Duyến Y Mộng cũng không phản bác, lạnh nhạt nói:
- Sư thúc phân phó, Ý Mộng ghi nhớ. Hiện tại, đệ tử cáo từ.
Quay trở về, Duyến Y Mộng từ đầu tới đuôi vẫn bình tĩnh thong dong, chuyện này khiến Ý Thiên thập phần bội phục.
Nam tử áo xanh nhìn qua Duyến Y Mộng, đột nhiên hỏi:
- Ngươi là Duyến Nhược Thủy?
Duyến Y Mộng gật đầu nói:
- Y Mộng vốn là tên của ta, danh tiếng Nhược Thủy là sư phụ ban tặng.
Nam tử áo xanh khẽ thở dài:
- Tình duyên như nước (như nước hán việt là nhược thủy), sư phụ của ngươi dụng tâm lương khổ ah.
Nữ tử áo trắng khẽ nói:
- Đó là dụng tâm hiểm ác, chôn vùi cả đời của nàng.
Nam tử áo xanh nghe vậy lắc đầu, cũng không có nhiều lời.
Duyến Y Mộng cũng không dừng lại thêm, lúc này mang theo Ý Thiên bay lên, đi tới chỗ Phi Vũ quán chủ ẩn nấp, cưỡi cự ưng nhanh chóng bay ra khỏi Vong Tình Nhai.
Đứng trên lưng cự ưng, Ý Thiên đang âm thầm chữa thương, vẫn lưu ý phản ứng của Duyến Y Mộng.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Ý Thiên, Duyến Y Mộng đột nhiên nói:
- Sư thúc nguyên danh Lê Mộng Kiều, là người Đạo Châu Tề quốc, sống ở thế gia gia hương. Năm nàng mười ba tuổi, gia gặp bất hạnh bị Ngọc Dương Môn đồ sát cả nhà mấy chục nhân khẩu, lập tức sắp rơi vào trong tay của Ngọc Dương Môn, đột nhiên trời giáng cứu tinh, một kiếm khách áo xanh cứu nàng, cũng báo thù rửa hặn thay cho nàng, chém tận giết tuyệt Ngọc Dương Môn. Bắt đầu từ thời khắc đó nàng đã yêu mến kiếm khách kia, đáng tiếc hai người tuổi tác kém quá nhiều, người nọ nhìn qua trẻ tuổi tuấn tú. Trên thực tế đã hơn bốn mươi, không ngừng cự tuyệt nàng.
Ý Thiên hiếu kỳ nói:
- Về sau thì sao?
Duyến Y Mộng trầm mặc đôi chút. Nói tiếp:
- Về sau sư thúc đi bốn phía nghe ngóng. Biết được người nọ tên là Phương Hàn Ngọc, xuất từ Đạo Môn tiên phái Tử phủ, là ngời tu chân luyện kiếm. Vì báo đáp ân tình, cũng có thể là muốn tiến thêm một bước gặp người ngưỡng mộ. Sư thúc lựa chọn con đường tu chân, bằng vào thiên phú và diện mạo xuất chúng. Trở thành đệ tử ngoại môn Tam Thanh Thần Điện, cuối cùng cũng tiến vào Tam Thanh Thần Điện, trở thành người được đề cử thánh nữ. Nhưng vì tình yêu nên sư thúc buông tha tất cả, rời khỏi thần điện, dừng lại ở Vong Tình Nhai cả ngàn năm.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Phương Hàn Ngọc kia không thích nàng sao?
Duyến Y Mộng khẽ thở dài:
- Nếu không thích thì làm gì giằng co cả ngàn năm? Nhưng mà lúc ban đầu Phương Hàn Ngọc cự tuyệt, lý do là hai người tuổi tác kém quá nhiều, hắn không hy vọng sư thúc bởi vì ân tình mà gả cho hắn. Mà lúc ấy Phương Hàn Ngọc đang khổ tu, không rảnh phân tâm. Cho nên vắng vẻ sư thúc, làm cho hai người gút mắc kéo dài cả ngàn năm. Tới bây giờ vẫn không bỏ xuống được,
Ý Thiên cười khổ nói:
- Tội gì khổ như thế, thời gian tốt đẹp nhất lại hết sạch trong chờ đợi.
Phi Vũ quán chủ cảm khái nói:
- Đây chính là thê mỹ của tình yêu, dùng thời gian cả đời chỉ vì chờ đợi, thật khổ, cũng là truyền kỳ. Nếu không phải hai người bọn họ đều là người bướng bỉnh, thì sao có chuyện này?
Duyến Y Mộng không nói, Ý Thiên gật đầu đồng ý, loại tình yêu cảm động này thật sự là như vậy sao?
Nửa canh giờ sau, ba người quay trở lại Phi Vũ đạo quán, giờ phút này đã là giờ tý buổi sáng.
Duyến Y Mộng tạm biệt Phi Vũ quán chủ, mang theo Ý Thiên rời khỏi đạo quan, bay thẳng tới Thiên Nhất Phong, chuẩn bị phó ước.
Đi Vong Tình Phong chuêến này, làm cho Ý Thiên nhìn thấy thê mỹ của tình yêu.
Chuyến đi Thiên Nhất Phong, đối với Ý Thiên mà nói có ý vị như thế nào?
**********
Thiên Nhất Phong chính là ngọn núi cao nhất trong sơn mạch này, ở trung tâm của sơn mạch, khoảng cách Tử phủ tiên phái chừng máy chục dặm.
Duyến Y Mộng mang theo Ý Thiên rời khỏi Phi Vũ đạo quán, cũng không có tận lực che dấu hành tung, trực tiếp ngự khí lăng không, bay các xa chừng hai ba mươi dặm Thiên Nhất Phong.
Trên đường đi Ý Thiên không ngừng lưu ý tình huống Thiên Nhất sơn mạch, phát hiện trong dãy núi to như thế này thỉnh thoảng nhìn thấy đạo quán trên đỉnh núi, tu kiến trong núi non hùng vĩ..
Giờ tý canh ba buổi sáng, Duyến Y Mộng cùng Ý Thiên đi tới gần Thiên Nhất Phong, đứng trong rừng rậm có đầy khí tức sinh cơ và các loại chim thú.
Duyến Y Mộng thả chậm tốc độ, ánh mắt nhìn bốn phía, nàng nhíu mày, dường như cảm thấy tình huống có chút không đúng.
Ý Thiên giác quan thứ sáu nhạy cảm, vừa đến Thiên Nhất Phong, hắn cảm thấy hào khí không đúng, nhắc nhở:
- Tiểu thư cẩn thận, ở đây đoán chừng có mai phục.
Đạo Châu đạo thuật huyền diệu tuyệt luân, một ít đạo thuật nhìn thì tầm thường, nhưng thường thường có thể phát huy ra hiệu quả không tưởng tượng được.
Giống như giờ phút này, Ý Thiên rõ ràng cảm giác được có nguy hiểm tới gần, nhưng khi hắn cẩn thận điều tra thì không phát hiện ra cái gì.
Đây là tác dụng của đạo thuật, Ý Thiên hiểu biết đạo thuật rất cạn, cũng không có lãnh hội được thần kỹ trong đó, bởi vậy tuy nghi hoặc nhưng có nguyên do trong đó.
Duyến Y Mộng là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, đối với đạo thuật có nghiên cứu thật sâu, sớm đã cảm thấy bất thường ở nơi đây.
- Đây là Thiên Môn trận, chính là bí pháp Thiên môn bí truyền, không thể ngờ xuất hiện chỗ này. Xem ra ta đã xem thường Lạc Ngọc Kiều.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Thiên Môn trận có đặc thù gì?
Duyến Y Mộng nói:
- Thiên Môn trận thuộc về ẩn linh trận, rất huyền diệu, không dễ dàng phát hiện ra, có thể mượn nhờ hoa cây cỏ mộc ẩn hình, cho dù là người tinh thông rận pháp cũng rất khó phát giác. Thiên môn cùng Tử phủ được xưng hai đại tiên phái đạo môn, vẫn đối kháng với Tam Thanh Thần Điện. Trong đó đệ tử Thiên môn vận dụng trận pháp là nhất tuyệt, bí pháp cao nhất của Thiên môn là Di Thiên Quyết trong cửu thiên quyết, có được uy lực quỷ thần khó lường.
Ý Thiên kinh ngạc nói:
- Di Thiên Quyết! Một trong chín thiên quyết của Đạo gia, đúng là khó lường. Tử phủ cùng Thiên môn nổi danh, không biết Tử phủ có tuyệt học cỡ nào.
Ánh mắt Duyến Y Mộng kỳ dị nhìn qua Ý Thiên, dường như đang kinh ngạc hắn không biết chuyện này.
- Thiên môn luyện trận, Tử phủ luyện khí. Tử phủ Tử Ngọc Thanh Hà Quyết danh chấn thiên hạ, không thua kém gì Di Thiên Quyết cả.
Gần đó có âm thanh sàn sạt vang lên, khiến cho Ý Thiên chú ý.
Thương thế trong người Ý Thiên đang khôi phục lại rất nhanh, đó chính là nhờ vào nguyên lực của nguyên từ quang năng, nó không ngừng rèn luyện thân thể của hắn, khiến tổn thương của thần khí lên thân thể của hắn yếu dần, do đó khôi phục thương thế nhanh hơn.
Sở dĩ thương thế Ý Thiên snghiêm trọng, chủ yếu là do cao thủ Liệt Dương Thần Điện lúc thúc dục thần khí, nếu không ngờ thần khí, căn bản không cách nào tạo thành tổn thương thực chất với Ý Thiên.
Bởi vì là bị thần khí gây thương tích, Ý Thiên mặc dù có được thể chất thần cach cũng tốn nhiều thời gian khôi phục thương thế.
Hôm nay Ý Thiên ngoài ý muốn đạt được nguyên từ quang năng, thứ này chính là tinh hoa của khoáng thạch, có thể chữ trị thương thế Ý Thiên dễ dàng.
Cũng giống như lúc luyện khí, có thể liên tục không ngừng rót nguyên năng vào, cho nên cải thiện thể chất của Ý Thiên, chữa trị tổn thương của thần khí gây ra.
Nguyên từ quang năng chuyển hóa thành nguyên lực cho nên nó hấp dẫn kim loại, cho nên khi âm thanh sàn sạt vang lên thì Ý Thiên cảm ứng được bốn phía có khí tức di động, chuyện này khiến Ý Thiên cảnh giác.
Kim loại là tài liệu chủ yếu của luyện khí, cho dù binh khí bình thường, hay là pháp khí, bảo khí, linh khí, tiên khí, nhu cầu với kim loại cực lớn.
Giờ phút này Ý Thiên cảm ứng được khí tức kim loại thuộc đằng cấp pháp bảo, tổng cộng có sáu kiện, đang từ từ tới gần.
- Tiểu thư coi chừng, địch nhân đang tới.
Duyến Y Mộng gật đầu, với tư cách thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, nàng ở phương diện đạo thuật hơn xa Ý Thiên, bởi vậy sớm phát hiện rồi.
Ý Thiên tập trung được phương vị sáu món kim loại, triển khai ý niệm dò xét, phát hiện ý niệm dò xét mọi khi vẫn thuận lợi, lúc này đây nó lại mất đi hiệu lực, hoàn toàn không dò xét ra chút động tĩnh nào của địch nhân cả.
Ý Thiên cảm thấy khiếp sợ, thúc dục Thiên Tâm ý thức tiến hành suy tính, nhưng mà có một lực lượng huyền diệu ngăn cản lại, cho nên làm cho hắn không thể phát hiện động tĩnh ở bốn phía.
Đột nhiên Ý Thiên cảm giác được khí tức kim loại tới gần, địch nhân triển khai công kích.
Bốn phía vẫn tĩnh mịch, nhưng trong hư không lại có bốn kiện pháp bảo bay ra, mục tiêu chính là Ý Thiên.
Trong tám kiện pháp bảo có sáu kiện pháp bảo có khí tức kim loại, Ý Thiên trước đó đã sớm có chuẩn bị, nhưng bây giờ có hai kiện pháp bảo khác Ý Thiên thì cảm thấy ngoài ý muốn, cảm thấy đã không kịp né tránh.
Trong rừng cây rậm rạp, thời không yên tĩnh đột nhiên rung động mạnh, các loại pháp bảo xuyên qua rừng cây, sát khí hội tụ, bao phủ Ý Thiên, pháp bảo di động rất nhanh, hắn toàn lực né tránh pháp bảo truy kích.
Theo Ý Thiên chứng kiến, những pháp bảo này đẳng cấp kỳ thật không cao, nhưng phần lớn là là tam cấp linh khí và tứ cấp linh khí, đặt trong khu vực Nam Dương căn bản không tạo thành uy hiếp với Ý Thiên.
Nhưng mà ở chỗ này, những pháp bảo này số lượng nhiều, lại còn phối hợp ăn ý, tuy đẳng cấp cũng không cao, nhưng lại có công hiệu khác nhau, cộng đồng cấu thành công kích toàn phương vị khiến người ta không trở tay kịp.
Ý Thiên trước mắt có thân phận Vân Hạo Dương, lại có thương thế chưa lành nên còn băn khoăn.
Vì không bạo lộ thân phận, Ý Thiên chỉ có thể tận khả năng cẩn thận, bằng vào cảm ứng nhạy cảm của giác quan thứ sáu, phối hợp với Thiên Tâm ý thức tính toán, hắn vòng qua vòng lại trong không gian nhỏ hẹp, tránh né địch nhân công kích.
Cùng lúc đó Ý Thiên vẫn lưu ý động tĩnh bốn phía, muốn nhìn xem là địch nhân như thế nào, những pháp bảo này là của ai.
Tình huống của Duyến Y Mộng và Ý Thiên khác nhau, Ý Thiên là bị công kích, còn nàng bị đánh lén, hoàn cảnh bốn phía biến đổi, nàng bị chuyển qua địa phương khác, hoàn toàn ngăn cách với Ý Thiên.
Nhìn kỹ, Duyến Y Mộng đã từ chân núi Thiên Nhất Phong đứng trên đỉnh núi.
Ở đây cao thủ tụ tập, cả trai lẫn gái có mười ba người, đại khái chia làm hai nhóm.
Bảy người bên tay trái Duyến Y Mộng, người đứng đầu xuất thân Đạo Môn tiên phái Tử phủ, một người cầm đầu chính là Tử phủ thiên nữ Lạc Ngọc Kiều ước hẹn Duyến Y Mộng hôm nay.
Dưới ánh mặt trời, Lạc Ngọc Kiều một bộ váy dài màu tim, thân hình thon dài, đường cong mê người, dung mạo tuyệt sắc, da thịt non mềm, đôi mắt sáng ngời mê người còn mang theo tự tin, toàn thân tản mát khí tức cao quý, hoa lệ.
Lạc Ngọc Kiều rất đẹp, gương mặt mượt mà, thanh tú động lòng người, giống như con khổng tước cao ngạo, thời khắc nào cũng tỏa ra mị lực mê người.
Sau lưng Lạc Ngọc Kiều, thiếu nữ áo trắng xinh đẹp đứng ra, tuổi tác nhỏ hơn Lạc Ngọc Kiều một hai tuổi, chính sư muội của nàng, Viên Tử Di.
Phía sau Viên Tử Di có ba nam tử đang đứng, người đứng chính giữa chừng sáu mươi, thần sắc nghiêm túc, một bộ áo xanh, toàn thân tỏa mát khí tức gia nua.
Bên trái lão giả áo xanh chính là nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi tám, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, hai tay da thịt có màu tím.
Bên phải lão giả áo xanh chính là một văn sĩ mặt trắng chừng bay mươi bảy tuổi, trường tướng mạo đường đường, nhưng mà sắc mặt âm trầm, khí thế cũng âm trầm.
Ba người này đều là cao thủ Tử phủ, Duyến Y Mộng đều nhận ra.
Lão giả áo xanh tên là Chu Tử Long, trong bốn đại trưởng lão của Tử phủ, xếp hạng thứ tư.
Nam tử trung niên áo vải tên là Thiết Mộc Nhi, là một hộ pháp của Tử phủ, tu luyện Tử Sát Quyền nổi danh của Tử phủ, lực sát thương cực kỳ kinh người.
Văn sĩ trung niên ngoại hiệu Xảo Thủ Thư Sinh, tinh thông luyện khí chi đạo, tu vị cũng không kém, là người nổi danh không dễ chọc của Tử phủ.
Duyến Y Mộng đại khái nhận ra năm người của Tử phủ, lập tức đưa ánh mắt nhìn qua hai người bên cạnh Lạc Ngọc Kiều.
Người đầu tiên là thanh niên áo trắng, tay cầm quạt xếp, mặt mũi tràn đầy mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng.
Người này tuổi chừng hai lăm, lớn lên tuấn tú, tao nhã nho nhã, toàn thân đầy mị lực hơn người.
Đây là mỹ nam tử khó gặp trên người thời khắc nào cũng tỏa ra khí chất hấp dẫn ngườita, rất được lòng người.
Duyến Y Mộng nhận ra người này, lại hết sức quen thuộc, thời điểm nhìn thấy hắn trong mắt Duyến Y Mộng mang theo một tia phức tạp, giống như thất lạc. Giống như đắng chát, bao nhiêu cũng có chút để ý.
Nam tử áo trắng có cái tên rất êm tai -- Ngọc Thuần Dương. Chính là đệ tử kiệt xuất của Thuần Dương Đạo Phái. Được xưng tuyệt thế kỳ tài ngàn năm khó gặp, là đạo lữ song tu lý tưởng nhất của vô số nữ tử đạo môn.
Bên cạnh Ngọc Thuần Dương có một lão đạo chừng năm mươi tuổi. Hai mắt hữu thần, chính là cao thủ Thuần Dương Đạo Phái, Nhất Dương chân nhân. Cực kỳ nổi danh ở Đạo Châu.