Thiên Thánh

Chương 547

Duyến Y Mộng nhìn qua hai mắt Ý Thiên, sâu kín thở dài, nói: 

- Ta cũng nói không rõ ràng, có lẽ là không muốn ngươi chết trong tay của Bát Cực Thần Điện.

Ý Thiên cười khổ, nói: 

- Ngươi không hối hận sao? Về sau chúng ta đứng trên lập trường đối địch, ngươi phải đối mặt như thế nào?

Duyến Y Mộng khổ sở nói: 

- Đây là nguyên nhân ta muốn đi Thất Sát Phong, tìm Hoang Đường đạo nhân. Hy vọng hắn có thể nói cho ta biết, tương lai ta nên làm như thế nào?

Ý Thiên cười khổ, lâm vào trầm mặc.

Giờ khắc này Ý Thiên nghĩ đến Xích Vân Tử Thần, cũng hiểu được Xích Vân Tử Thần chính là cao thủ của Âm Dương Thần Minh Tông, cho nên nàng tu luyện chính là Xích Âm Quyết, chân thân có lẽ bị giam cầm trên Bát Cực Thần Châu.

Ngày xưa chấn nhiếp chư thiên vạn giới, đại nhất tu tiên đại phái cứ như vậy bị diệt, thành tựu huy hoàng, sáng lập vô số truyền thuyết đã thành giấc mộng xưa.

Ý Thiên cùng Bát Cực Thần Điện có ân oán giao thoa, cho dù không có Âm Dương Thần Minh Tông thì hai bên vẫn như nước với lửa.

Hôm nay nhiều ra tầng quan hệ với Âm Dương Thần Minh Tông, chính là đối thủ một mất một còn, vĩnh viễn không có khả năng hòa giải.

Nghĩ vậy Ý Thiên cũng không sợ hãi, lo lắng trong lòng đã tiêu tan.

Đã nhất định như vậy, không cần phải nghĩ nhiều, sao không sớm làm ra ý định?

Duyến Y Mộng vẫn lưu ý thần sắc Ý Thiên biến hóa, thấy hắn không để ý tới, nhịn không được hỏi: 

- Ngươi sẽ không sợ sao?

Ý Thiên thản nhiên nói: 

- Cho dù không có quan hệ với Âm Dương Thần Minh Tông, ta và Bát Cực Thần Điện đã thủy hỏa bất dung. Mà bây giờ chỉ có thêm một lý do thù hận nhau thôi.

Duyến Y Mộng hơi lo lắng, nhưng không nhiều lời, thở dài, nhắc nhở:

- Bát Cực Thần Điện khống chế tài nguyên tốt nhất Vân Hoang đại lục, dưới trướng có vô số nhân tài kiệt xuất. Nhưng mà những cao thủ này phần lớn không biết ân oán của Bát Cực Thần Điện cùng Âm Dương Thần Minh Tông, bọn họ chỉ muốn phi thăng tiên giới tiến vào Bát Cực Thần Châu.

Ý Thiên nhíu mày, trầm ngâm nói: 

- Ngươi đang nhắc nhở ta, người của Bát Cực Thần Điện không phải tất cả đều đáng chết, trong bọn họ cũng có thiện ác.

Duyến Y Mộng nói: 

- Nơi có người thì có thiện ác, huống chi là Bát Cực Thần Điện. Ta nói những chuyện này là nhắc nhở ngươi trừ đừng giết người vô tội ra, còn một điều chính là, Vân Hoang đại lục này tụ tập phần lớn môn hạ kiệt xuất của Bát Cực Thần Điện, những người này nếu như có thể ra sức cho ngươi, tuyệt đối còn tốt hơn chết trong tay của ngươi.

Ý Thiên ngẫm lại, đột nhiên cười nói: 

- Ngươi còn muốn ta và ngươi tiếp tục ở chung quanh, nghĩ tới không bao lâu, Tam Thanh Thần Điện sẽ chiêu cáo thiên hạ, nói ta dụ dỗ thánh nữ Tam Thanh Thần Điện tới tay.

Duyến Y Mộng cũng không tức giận, nói: 

- Ta có dự cảm, ngươi xuất hiện đối với Âm Dương Thần Minh Tông mà nói chính là một cải biến. Huy hoàng vô thượng chấn nhiếp chư thiên vạn giới ngày xưa, có khả năng tái hiện trong tay của ngươi.

Ý Thiên sững sờ, Duyến Y Mộng lần này đang khích lệ hắn nên khai tông lập phái.

Nhưng mà hiện tại hắn không có mục đích, trước mắt hắn không có thời gian nghĩ nhiều.

Đợi đến lúc thời cơ đến, khai sơn lập phái có lẽ là suy nghĩ không tệ.

- Dự cảm của ngươi rất đáng sợ, ngươi có biết không?

Duyến Y Mộng cười nói: 

- Thật là đáng sợ, nhưng ngươi không sợ, không phải sao?

Ý Thiên cười cười, nói tránh đi: 

- Bầu trời đã tối, chúng ta tìm nơi đặt chân đi.

Hai người lúc này đáp xuống một tòa núi cao, mà trước mặt có ánh lửa lập lòe, khiến cho Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng chú ý.

Bay tới gần, Ý Thiên phát hiện dưới một gốc đại thụ có người đang nướng món ăn dân dã, hương khí thập phần mê người.

Duyến Y Mộng truyền âm nói: 

- Người này hơi quỷ dị, phải cẩn thận.

Ý Thiên gật đầu, nắm bàn tay nhỏ bé của Duyến Y Mộng bay xuống dưới, đi tới bên cạnh đông lửa.

Dưới cây, một nam tử áo đen trung niên ngồi tại đó, trên gương mặt tuấn tú mang theo cô đơn, biểu lộ hờ hững nhìn qua Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng.

- Hương vị rất mê người, không ngại chúng ta chứ?

Ý Thiên tươi cười, mái tóc tím dưới ánh lửa có hương vị khác.

Nam tử trung niên gật đầu, lạnh nhạt nói: 

- Rừng núi hoang vắng, tùy tiện ngồi đi.

Ý Thiênkéo tay Duyến Y Mộng ngồi đối diện nam tử áo đen, chính giữa cách đống lửa, dễ dàng nhìn thấy dung mạo của hai bên.

Nam tử áo đen rất anh tuấn, ước chừng ba mười bảy mười tám tuổi, trên người có khí chất thành thục, u buồn.

Nhìn qua Duyến Y Mộng, nam tử áo đen mỉm cười khó có được.

Ý Thiên không hiểu, hỏi: 

- Cười cái gì?

Nam tử áo đen cười nói: 

- Cười lá gan của ngươi không nhỏ, lại dám lừa gạt thánh nữ chạy đi.

Duyến Y Mộng nghe vậy biến sắc, Ý Thiên cũng kinh ngạc, chất vấn: 

- Ngươi là ai, tại sao nhìn cái là nhận ra thân phận của nàng?

- Ta chỉ là được người ta tìm kiếm một người, ngươi không cần để ý thân phận của ta. Cũng đừng hỏi người nọ là ai, ngươi cũng không nên hỏi ta là ai, chúng ta chỉ là người qua đường.

Nam tử áo đen khôi phục dáng bình tĩnh, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Duyến Y Mộng đánh giá nam tử áo đen, trong đầu hiện ra cái tên.

- Ngươi là Toái Tâm đoạn trường nhân?

Nghe ra lời này thân thể nam tử áo đen rung động, trong ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời, nhưng trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.

- Si tình vĩnh viễn không hối hận, Toái Tâm đứt ruột không quay về. Chân trời xa xăm lãng tử mộng, vừa đi không quay trở về.

Giọng nói bi thương mang theo ý nghĩa hàm xúc, kể rõ một đoạn truyền kỳ.

Ý Thiên cảm xúc rất sâu, trong đầu nhớ lại một màn biệt ly ở Nam Dương.

Duyến Y Mộng khẽ thở dài: 

- Quả nhiên là ngươi, thật sự là hạnh ngộ.

Nam tử áo đen khổ sở nói: 

- Gặp mặt bi thương, tại sao hạnh ngộ?

Ý Thiên nói: 

- Gặp nhau chính là duyên phận, vô duyên sẽ không gặp nhau.

Nam tử áo đen cười khổ, nói tránh đi: 

- Các ngươi đang định đi Tống quốc?

Duyến Y Mộng nói: 

- Ta muốn đi Thất Sát Phong.

Nam tử áo đen sóng mắt khẽ nhúc nhích, nói: 

- Thì ra là đi tìm Hoang Đường đạo nhân.

Ý Thiên hỏi: 

- Ngươi thì sao?

Nam tử áo đen nói: 

- Ta cũng đi tìm Hoang Đường đạo nhân.

Ý Thiên cười nói: 

- Tất cả mọi người đi cùng nơi, nên đồng hành.

Nam tử áo đen trầm ngâm nói: 

- Người xui xẻo cùng đi với nhau, sẽ càng không may.

Duyến Y Mộng nói: 

- Vận may vận rủi đều là vận, nói cho cùng sẽ gặp nhau.

Ý Thiên nói: 

- Đã như vầy, làm gì để ý.

Nam tử áo đen chần chờ đôi chút, cuối cùng cũng đồng ý đề nghị của Ý Thiên, đáp ứng cùng đồng hành.

Thời gian sau đó Ý Thiên kéo chủ đề, cười cười nói nói với nam tử áo đen, hào khí dần dần sinh động.

Duyến Y Mộng tính cách trầm tĩnh, mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào một đôi lời, ba người ở chung hài hòa.

Nửa đêm, ba người tìm nơi tĩnh tọa điều tức.

Ý Thiên đang chữa thương, vừa tu luyện, cũng nắm chặt thời gian lĩnh ngộ Kỳ Môn Ngự Thiên trong tờ đầu tiên của khởi nguyên chi thư,trên đó có quá nhiều trận pháp, tuyệt đối không thể lĩnh ngộ trong thời gian ngắn.
Bình Luận (0)
Comment