Thiên Thánh

Chương 560

- Là hắn sao? Nếu như là hắn, vậy hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là tới tìm ta?

Long Dao Châu tâm thần chấn động, ẩn ẩn có chút thương cảm.

Hoa Thiên Vũ sắc mặt âm trầm, mắng:

- Tiểu tử giảo hoạt, vậy mà ngầm chiêu, lần sau gặp được ta sẽ không tha cho ngươi.

Hoa Ngạo Thiên khuyên nhủ:

- Thiên Vũ không cần tức giận, ngươi bây giờ đã là Kiếm Đế, làm gì chấp nhặt với hắn chứ.

Đối với thành tựu của Hoa Thiên Vũ, Hoa Ngạo Thiên vô cùng cao hứng, đối với Ý Thiên xuất hiện cũng không để ý.

Trước mặt Long Dao Châu, Hoa Thiên Vũ cũng không biểu hiện quá keo kiệt, được Hoa Ngạo Thiên khuyên bảo, một đoàn người quay người rời đi.

Long Dao Châu thoáng chần chờ, dường như muốn truy tìm tung tích của Ý Thiên nhưng cân nhắc một lát, nàng vẫn lựa chọn buông tha.

**********

Ý Thiên mang theo lòng tràn đầy thương cảm rời khỏi Hoa phủ, lúc này tới U Châu hắn cũng biết rõ ràng thân thế của mình, dù đối mặt phụ thân của mình hắn vẫn không muốn quen biết.

Giờ phút này Ý Thiên đã ý thức được tầm quan trọng của thân phận mình rồi.

Một khi tiết lộ ra ngoài sẽ bị Bát Cực Thần Điện đuổi giết, bởi vậy việc này quyết không thể tiết lộ ra ngoài, hắn cùng với Hoa phủ không thể có quá nhiều gút mắc.

Đi vào U Độ Trấn, Ý Thiên vào giữa trưa vào quán rượu gọi món ăn.

Nói thật, Ý Thiên giờ phút này căn bản không có tâm trạng ăn uống, sở dĩ hắn đi vào quán rượu chính là muốn dừng ở U Độ Trấn một lát, hắn muốn biết hương vị của "Nhà".

Ý Thiên gọi một bầu rượu, một người ngồi ở nơi hẻo lánh, rầu rĩ uống rượu giải sầu.

Quán rượu ồn ào huyên náo, các âm thanh ầm ĩ, tiếng nghị luận không ngừng bên tai, đáng tiếc Ý Thiên hứng thú không lớn.

- Nghe nói lúc này Vạn Kiếm Cung sẽ phái ra rất nhiều cao thủ chạy tới Đạo Châu, các ngươi cũng biết?

Lời này khiến Ý Thiên chú ý, Vạn Kiếm Cung là cơ cấu cấp dưới của Vạn Kiếm Thần Điện tại U Châu,l khống chế cao thủ kiếm đạo của U Châu, bọn họ phái người xuôi nam đi Đạo Châu, chẳng lẽ là vi Ngưng Hồn Châu?

- Tin tức này sáng sớm đã truyền ra, bây giờ nói không chừng cao thủ của Vạn Kiếm Cung đã xuất phát.

- Ta nghe nói lúc này đệ nhất mỹ nữ U Châu U Mộng Điệp cũng đích thân tới đó, đây chính là một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, trong truyền thuyết là giai nhân như thiên tiên, nếu có thể cho ta nhìn thấy, có chết cũng đáng.

- Bộ dáng của ngươi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi nên nằm mộng đi.

- U Mộng Điệp ngoại hiệu Thiên Thủy Thần Kiếm. Xuất thân từ U Châu Thiên Kiếm Cốc, là một trong ba đại kiếm tông của U Châu, thực lực tuy nhiên không bằng Vạn Kiếm Cung, nhưng uy danh không dưới Vạn Kiếm Cung.

- U Châu kiếm phái mọc lên san sát như rừng. Nổi danh nhất chính tông phái phụ thuộc Vạn Kiếm Thần Điện, Vạn Kiếm Cung chấn nhiếp thiên hạ. Là đệ nhất kiếm phái của U Châu, Thiên Kiếm Cốc và Cổ Kiếm Tông phân biệt thứ hai, thứ ba. Thiên Thủy Thần Kiếm mỹ danh thiên hạ, bốn đại công tử đang vây quanh nàng. Không biết ai có phúc khí có thể lấy được U Mộng Điệp a?

- Những chuyện này không phải ngươi có thể cân nhắc, nên uống rượu đi.

Ý Thiên nghe thế, đối với tình huống U Châu cũng hiểu thêm một tầng, Đối với Thiên Kiếm Cốc, Cổ Kiếm Tông và Thiên Thủy Thần Kiếm, bốn đại công tử kia, nói không chừng ngày nào đó có thể gặp gỡ.

Buổi chiều giờ Mùi, Ý Thiên rời khỏi U Độ Trấn. Chuẩn bị chạy về Đạo Châu.

Trên không trung Thanh U Thành có một chiếc phi thuyền hoa lệ khiến Ý Thiên chú ý.

Đó là một chiếc phi thuyền cỡ lớn. Toàn thân mang theo bảo quang tươi đẹp, bên ngoài có phòng ngự nghiêm mật, thuộc về tiên khí.

Loại tiên khí phi hành của Ý Thiên thấy không nhiều lắm, mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không có cái gì.

Thế nhưng mà khiến Ý Thiên khó hiểu, người nào đường hoàng như vậy, thúc dục tiên khí phi hành cỡ lớn rêu rao khắp nơi, sẽ không sợ bị người ta đố kỵ, bị người đoạt sao?

Nhớ ngày đó Duyến Y Mộng lái phi thuyền, bị người ta công kích, Vân Hạo Dương là người còn sống duy nhất.

Hôm nay cũng một màn này xuất hiện trước mặt Ý Thiên, lúc này phi thuyền này có bị người ta công kích hay không?

Dưới ánh mặt trời, phi thường cỡ lớn có hào quang lập lòe, trên thuyền có nhiều nữ tử tuyệt sắc, tất cả vô cùng xinh đẹp, trăm người chọn một.

Một chiếc phi thuyền có rất nhiều mỹ nữ, rốt cuộc là môn phái nào?

Thời điểm Ý Thiên nghi hoặc thì vô số cao thủ của Thanh U Thành sau khi nhìn thấy chiếc phi thuyền kia, không ít người hoảng sợ nói:

- Đây là phi thuyền của Thiên Kiếm Cốc, là tọa giá chuyên dụng của Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.

Ý Thiên ngoài ý muốn, đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Nghênh Phong Phá Lãng Hào này phi thường vững vàng, tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt nó bay qua không trung Thanh U Thành, đang bay qua hướng Đạo Châu. Ý Thiên đại khái lưu ý trên Nghênh Phong Phá Lãng Hào này, mắt thấy trên đó có mười hai thiếu nữ, tất cả đều là tướng mạo đẹp như hoa, tu vị không kém.

Những nữ tử này giống như chiêu bài vậy, làm cho người ta phân biệt ra được, đây là Nghênh Phong Phá Lãng Hào của Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.

Nhìn qua phi thuyền đi xa, Ý Thiên theo sát phía sau, tốc độ không nhanh không chậm.

Hai bên thỉnh thoảng có cao thủ ngự kiếm phi hành bay qua, Ý Thiên lại bất vi sở động.

Thời điểm hoàng hôn, Ý Thiên đi vào phía nam một thành trì tại U Châu, phát hiện Nghênh Phong Phá Lãng Hào phía trước đã giảm tốc độ, trong không khí xuất hiện nguyên lực chấn động, dường như đang có cao thủ đang giao phong.

Thời điểm này phía sau Nghênh Phong Phá Lãng Hào có một thanh niên ngự kiếm bay ra, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Ý Thiên.

Đó là là một thiếu niên gầy yếu chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan thanh tú, hai mắt hữu thần, con mắt chuyển động nhìn qua chung quanh, xem xét cũng biết là người thông minh tính cách tinh quái.

Tu vị thiếu niên áo trắng không cao, phi kiếm dưới chân lung lay, miễn cưỡng nâng thân thể của hắn lên.

Thiếu niên nhìn qua Ý Thiên, cười nói:

- Lão huynh tới xem náo nhiệt a, Nghênh Phong Phá Lãng Hào đúng là khó gặp, phía trên có vô số mỹ nữ, nếu có may mắn được mời lên, có chết cũng đáng.

Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Ngươi rất muốn đi lên?

Thiếu niên áo trắng bật thốt lên nói:

- Đương nhiên, là nam nhân đều nghĩ sẽ đi lên, ai không muốn đạt được Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp ưu ái? Đây chính là Vân Hoang thập đại mỹ nữ đấy, là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời.

Ý Thiên cười nói:

- Ngươi đã muốn đi lên, vì sao không thử một lần?

Thiếu niên áo trắng bỉu môi nói:

- Từ năng lực của ta mà nhìn, có thể ở xa xa nhìn qua là không tệ, kiếp nầy không chừng có cái gì trông cậy vào. Ngươi thì sao? Vì cái gì không đi lên?

Ý Thiên hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy ta có tư cách đó sao?

Thiếu niên áo trắng cười nói:

- Ít nhất ngươi lợi hại hơn ta, ta hiện tại ngay cả ngự kiếm phi hành còn chưa khống chế tốt, muốn luyện tới cảnh giới của ngươi, không biết phải năm nào tháng nào.

Ý Thiên cười cười, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Thiếu niên áo trắng cười khan nói:

- Nói ngươi đừng cười, ta tên là Kiếm Vô Địch, phụ thân ta hy vọng ta một ngày nào đó một kiếm trong tay, thiên hạ vô địch. Đáng tiếc ta cô phụ kỳ vọng của phụ thân rồi, lại học nghệ không tinh, vốn định tiến vào Vạn Kiếm Cung, đáng tiếc không có số mệnh này. Hôm nay ta đã là đệ tử Thiết Kiếm Phái, mà Thiết Kiếm Phái ở U Châu này không có tám trăm cũng một ngàn, là bất nhập lưu.

Trên mặt thiếu niên đầy thất vọng, mộng tưởng là tốt, nhưng thực tế phi thường tàn khốc, cũng không phải là mỗi người đều có như vậy gặp may mắn.

Ý Thiên đánh giá thiếu niên áo trắng Kiếm Vô Địch, phát hiện hắn thiên tư cũng không kém, thiếu chỉ là cơ duyên mà thôi.

Thời điểm này phía trước có kiếm quang như sấm sét, hào quang rực rỡ tươi đẹp hiện ra giữa không trung, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.

Ý Thiên dời ánh mắt, nhìn qua Nghênh Phong Phá Lãng Hào trước mặt, một thân ảnh màu xanh đứng trên bầu trời, trên đầu có một thanh phi kéếm chói mắt vây quanh, hào quang từ thân kiếm bắn ra ngoài như mưa, hình thành hào quang chói mắt, bảo hộ thân ảnh màu xanh này.

Trước mặt thân ảnh màu xanh, một nam tử mặc ngâm sam đứng ngạo nghễ, bộ dáng chừng hai mươi ba tuổi, tuấn tú phi phàm, trên đầu quang vân hội tụ, một thanh trường kiếm lúc ẩn lúc hiện, tỏa ra khí thế chấn nhiếp thiên địa.

Đây là cao thủ hết sức lợi hại, ánh mắt bế nghễ thiên hạ khiến tâm thần Ý Thiên đại chấn.

Thiếu niên áo trắng Kiếm Vô Địch nhìn qua nam tử kia, kích động kêu lên:

- Yến Phi Hoa, hắn là Cổ Kiếm Tông Yến Phi Hoa, U Châu tứ đại công tử, ngoại hiệu phi hoa kiếm vũ, nghe nói có tu vị Kiếm Đế, cùng nổi danh với Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.

Ý Thiên khiếp sợ, nghi vấn nói:

- Tại sao Yến Phi Hoa ngăn phi thuyền của U Mộng Điệp, bọn họ có quan hệ sao?

Kiếm Vô Địch lắc đầu nói:

- Không phải từng có quan hệ, mà là Yến Phi Hoa muốn theo đuổi U Mộng Điệp, biểu hiện mình ở khắp nơi, thỉnh thoảng khởi xướng khiêu khích, dùng cách này hấp dẫn chú ý của U Mộng Điệp.

Ý Thiên tỉnh ngộ, cười nói:

- Lạt mềm buộc chặt, ngược lại cũng có hứng thú. Thân ảnh màu xanh là U Mộng Điệp sao?

Kiếm Vô Địch nói:

- Theo ta được biết, U Mộng Điệp từ trước nơi vẫn mặc áo trắng, thân ảnh màu xanh hẳn là sư muội của nàng, U Châu thập đại mỹ nữ Mộc Thanh Y.

Ý Thiên hiếu kỳ nói:

- Mộc Thanh Y?

Kiếm Vô Địch hưng phấn nói:

- Trong Thiên Kiếm Cốc, Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp vô cùng nổi danh, tiếp theo phải kể tới sư muội của nàng, Mộc Thanh Y, đây cũng là kỳ tài luyện kiếm, thiên tư thông minh, tướng mạo xinh đẹp hơn người. Thiên Kiếm Cốc là một trong ba đại kiếm phái của U Châu, đệ tử trải rộng các nơi ở U Châu, người kiệt xuất vô số, lợi hại nhất phải kể tới thiên

Ý Thiên lưu ý tình huống của Yến Phi Hoa cùng Mộc Thanh Y, theo miệng hỏi:

- Thiên kiếm thất tuyệt, ai là đệ nhất?

Kiếm Vô Địch nói:

- Đương nhiên là Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp thứ nhất, Mộc Thanh Y bài danh thứ tư, nàng đứng thứ năm ở U Châu thập đại mỹ nữ. Thất tuyệt có năm người là nam tử, dùng Văn Kiếm Thu bài danh thứ hai nổi danh nhất, không chỉ có tu vị cao cường, kiếm thuật hơn người, lớn lên cũng anh tuấn phi phàm, thâm thụ rất nhiều nữ tử ưu ái.

Ý Thiên cười nói:

- Có U Mộng Điệp ở đây, chỉ sợ Văn Kiếm Thu cũng chướng mắt nữ tử khác.

Kiếm Vô Địch gật đầu nói:

- Ai nói không đúng, U Mộng Điệp chính là nữ thần trong suy nghĩ của vô số nam nhân U Châu, tiên tử trong suy nghĩ của vô số thiếu niên.

Ý Thiên hiếu kỳ nói:

- Một tiên tử như vậy, có từng có ý trung nhân?

Kiếm Vô Địch lắc đầu nói:

- Cái này cũng không biết, ta chỉ nghe nói, bốn đại công tử của U Châu theo đuổi U Mộng Điệp dường như không ai thành công, ít nhất trước mắt còn không có.

Thời điểm này Yến Phi Hoa ra tay, cũng không thấy hắn làm bộ, một thanh kiếm vạch phá bầu trời, bức thẳng tới trước mặt Mộc Thanh Y.

Vết kiếm này không phải kiếm quang bình thường, là do vô số kiếm quang hội tụ mà thành dấu vết, dễ dàng xé nát thời không, chấn vỡ phòng ngự của Mộc Thanh Y, khiến nàng toàn lực ngăn cản.

Trên đầu Mộc Thanh Y , phi kiếm xoay tròn dựng đứng, vô số kiếm quang áp súc cao độ, ngưng kết thành một thanh kiếm khổng lồ, nghênh tiếp một kích của Yến Phi Hoa.

Trong nháy mắt kiếm quang và vết kiếm gặp nhau, khí lưu giao hội với nhau, lực lượng khuếch tán trở nên gay gắt, bạo phát nổ tung, một lần hành động đánh bay Mộc Thanh Y, vừa vặn bay qua phía Ý Thiên bên này.

Yến Phi Hoa ngạo nghễ bất động, lông tóc không tổn hao gì, cũng không tiếp tục tiến công, chỉ mỉm cười nhìn qua Ngênh Phong Phá Lãng Hào, dường như đang chờ người nào đó.

Ý Thiên lưu ý quỹ tích Mộc Thanh Y bay tới, điểm ngã xuống vừa vặn gần với hắn.

Ý Thiên không muốn khiến cho ngoại nhân chú ý, lúc này nhẹ nhàng đẩy Kiếm Vô Địch tới, vô cùng xảo diệu đứng chờ ở điểm Mộc Thanh Y rơi.

Kiếm Vô Địch vẻ mặt khẩn trương, chân tay luống cuống, nhìn qua Mộc Thanh Y bay tới, vô ý thức thò tay tiếp lấy thân thể của nàng.

Trong lòng Ý Thiên cười thầm, phát ra lực lượng vô hình tác dụng lên người Kiếm Vô Địch, giúp hắn xảo diệu nâng thân thể Mộc Thanh Y, cũng không có tổn hại mặt mũi của Mộc Thanh Y, lại hoàn thành cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Bởi vì Kiếm Vô Địch ra tay, Mộc Thanh Y ổn định lui về phía sau, vô ý thức quay đầu lại nhìn Kiếm Vô Địch, dung nhan tuyệt mỹ khiến Kiếm Vô Địch hai mắt nhìn đăm đăm, linh hồn cũng bị câu dẫn.

Ý Thiên nhìn qua Mộc Thanh Y, cũng khen ngợi mỹ mạo của nàng, nàng có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh nhã như hoa bách hợp, khiến người ta cảm thấy thoải mái, không hổ là mỹ nhân bài danh trong U Châu thập đại mỹ nữ.

Lóe lên rồi biến mất, Mộc Thanh Y chỉ dừng lại trong nháy mắt, kế tiếp bay trở lại ngăn ở trước mặt Yến Phi Hoa.

Kiếm Vô Địch ngơ ngác nhìn qua thân ảnh kia, vẻ mặt si mê, hoàn toàn bị sắc đẹp của Mộc Thanh Y hấp dẫn.

Ý Thiên nhìn qua có chút buồn cười, kỳ thật bản thân của hắn mới mười tám tuổi thôi, nhưng mà hắn cảm thấy mình bây giờ đã từng trải, đối với Kiếm Vô Địch thiếu niên si mê cảm xúc rất sâu.

Dường như cảm nhận được Ý Thiên cười nhạo, Kiếm Vô Địch đột nhiên phục hồi tinh thần lại, xấu hổ nói:

- Cười cái gì mà cười, mới vừa rồi là ngươi đang âm thầm giở trò quỷ, đúng hay không?

Ý Thiên từ chối cho ý kiến, hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Kiếm Vô Địch cười hắc hắc nói:

- Rất hưng phấn, đáng tiếc sau này không gặp lại được.

Ý Thiên khích lệ nói:

- Từ từ cố gắng lên, cơ hội nằm trong tay của ngươi, ta nên đi.

Kiếm Vô Địch sững sờ, truy vấn:

- Ngươi đi đâu?

Ngự kiếm đuổi theo, Kiếm Vô Địch vô ý thức tới gần, dường như không bỏ.

Ý Thiên bay tới gần Nghênh Phong Phá Lãng Hào, Kiếm Vô Địch đuổi theo đằng sau, lúc vượt qua Nghênh Phong Phá Lãng Hào, Ý Thiên nhìn rõ tình hình, trong trung ương phi thuyền có một thiếu nữ áo trắng che mặt.
Bình Luận (0)
Comment