Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 42


Nam tử vạm vỡ này tên là Đại Báo là một đệ tử ngoại môn, xuất thân từ gia đình tài phú nhưng không có uy danh lớn như tứ đại gia tộc.

Thiên phú của Đại Báo không tệ, ở bảng vị trí đệ tử ngoại môn hắn xếp thứ ba, đến cuối năm nay có thể tiến vào nội môn.
Đại Báo đối với Cố Mỹ Ngọc chính là một lòng say mê nhưng hắn biết thân phận của nàng cao hơn hắn lại tiến vào nội môn sớm hơn nên không dám trèo cao.

Về phần Cố Mỹ Ngọc trước nay nàng ta luôn thầm khinh thường Đại Báo gia thế thấp là người chỉ biết đến võ lực không có đầu óc, còn ảo tưởng muốn sánh duyên cùng nàng.
Hôm qua Cố Mỹ Ngọc nghe được tin tức có nữ tử dung mạo tuyệt sắc, lại sở hữu mái tóc bạch kim tiến vào Thiên Trung viện trở thành đệ tử nội môn.

Nàng ta liền nghĩ ngay đến Cố Ngữ Yên, từ lần gặp đầu tiên ở tiệm y phục, Cố Mỹ Ngọc đã cảm thấy biểu muội từ đâu xuất hiện này của nàng rất không vừa mắt.

Thế nên nàng ta và Cố Liên Kiều liền ăn ý phối hợp phát tán tin tức đệ tử nội môn mới đến chính là phế vật nổi danh khắp Mạc Ly quốc, Cố Ngữ Yên.
Đương nhiên là Cố Mỹ Ngọc trước mặt đồng môn không muốn thể hiện ra bộ mặt xấu xí, ganh ghét đố kỵ của bản thân.

Nên trong lúc trò chuyện nàng ta tỏ vẻ như vô tình nhắc đến hai chữ “phế vật”, sau đó lại buồn bã thương cảm cho biểu muội không thể tu luyện.

Cố Liên Kiều thì không tỏ vẻ giả tạo như vậy, nàng ta trực tiếp khinh bỉ Cố Ngữ Yên chỉ là một phế vật không thể tu luyện, còn nói nàng dựa vào nhan sắc mà được đến Thiên Trung viện.

Đối với sự việc hủy đi phân gia ở Ung Thuận thành Cố Liên Kiều cũng không quên nói ra, vừa khóc lóc, kể lể hết sức đáng thương.

Nhưng nàng ta không biết chuyện đó chỉ do một mình Cố Ngữ Yên làm nên vẫn luôn cho rằng Cố Ngữ Yên đã leo lên giường đại nhân vật nào đó rồi lấy được sự giúp đỡ.
Nếu để Cố Ngữ Yên biết được suy đoán của Cố Liên Kiều nhất định sẽ ôm bụng cười lớn.
Ngày hôm qua Cố Mỹ Ngọc tìm đến Đại Báo, nàng ta bày tỏ bản thân rất thương xót biểu muội nhưng lại cố ý lộ vẻ đau lòng, buồn bã, nói rằng từ ngày Cố Ngữ Yên xuất hiện người trong nhà không còn ai quan tâm đ ến nàng ta, còn có bản thân bị Cố Ngữ Yên ức hiếp, biểu muội được nuông chiều nên không để nàng ta trong mắt, tránh giành y phục, còn khiến nàng mất mặt…(vân vân và mây mây).
Đại Báo thấy người trong lòng chịu ủy khuất sao có thể nhẫn nhịn, huống hồ Cố Ngữ Yên chỉ là một phế vật mà thôi, không xứng đến Thiên Trung viện đừng nói đến việc còn trở thành đệ tử nội môn.
Thế nên sáng hôm nay Cố Ngữ Yên vừa ra khỏi phòng liền gặp ngay một màn chào hỏi đặc sắc như vậy.
Đại Báo trông thấy nụ cười của Cố Ngữ Yên thì thất thần, thật xinh đẹp.

Đúng lúc này.
-“Đại Báo.”
Cố Mỹ Ngọc từ trong đám đệ tử vây xem xuất hiện, nghe thấy tiếng gọi của nàng ta Đại Báo rất nhanh liền hồi thần, hướng Cố Ngữ Yên lớn giọng nói.
-“Phế vật như ngươi không xứng đến Thiên Trung viện, biết điều thì mau cút khỏi nơi này.”
-“Đại Báo, biểu muội…”
Cố Mỹ Ngọc bày ra điệu bộ lo lắng, nàng ta muốn nói rồi lại thôi.

Đại Báo nhìn Cố Mỹ Ngọc lại nhìn Cố Ngữ Yên ánh mắt tức giận.
-“Mỹ Ngọc lương thiện, bị phế vật như ngươi ức hiếp, ngươi về sau tốt nhất đừng động đến nàng nếu không đừng trách ta.”
-“Đại Báo, biểu muội ngày thường đối với ta rất tốt, ngươi…”
-“Mỹ Ngọc, nàng còn muốn bao che cho phế vật này sao?”
Cố Ngữ Yên vẫn luôn duy trì bộ dạng thản nhiên xem kịch, có thể nói trời sinh vai diễn nữ nhân giả tạo chính là dành cho Cố Mỹ Ngọc, diễn đạt đến mức khiến Cố Ngữ Yên nổi hết da gà.
-“Nhưng mà biểu muội…, biểu muội không thể tu luyện, không có linh lực rất đáng thương.”
Cố Mỹ Ngọc giọng nói ủy khuất, ánh mắt buồn bã, trên khéo mắt còn xuất hiện một giọt lệ.


Đại Báo thấy vậy thì càng tức giận, máu dồn lên não, hắn lớn tiếng.
-“Không có linh lực thì chính là phế vật.

Là phế vật còn lợi dụng lòng tốt của người khác, vô sỉ, hạ lưu.

Mỹ Ngọc hôm nay ta sẽ giúp nàng trả lại hết những ủy khuất phải chịu.”
-“Nè, hai người nói xong chưa?”
Cố Ngữ Yên cất tiếng hỏi, hai người này nói qua nói lại thì vẫn xoay quanh mấy chữ phế vật, không có linh lực, rất nhàm chán.

Hôm nay là buổi học đầu tiên, nàng không muốn nghe bọn họ nói nhảm mà trễ học.
-“Nếu nói xong rồi có thể tránh đường giùm ta được không?”
-“Phế vật.”
Đại Báo đột nhiên hét lớn sau đó bất ngờ lao đến tấn công Cố Ngữ Yên, nắm đấm mang theo linh lực thuộc tính thổ tựa như khối đá khổng lồ, sức nặng lên đến trăm cân.

Người vây xung quanh cảm thán, phen này Cố Ngữ Yên không tàn phế thì cũng trọng thương, Đại Báo ra tay thật không biết thương hoa tiếc ngọc.

Đáng tiếc mỹ nhân khuynh quốc như vậy lại là một phế vật.
Cố Mỹ Ngọc cúi đầu biểu hiện bản thân không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng xảy ra tiếp theo nhưng lúc này khéo môi lại hiện lên nụ cười đắc ý.


Cố Liên Kiều thì lộ ra biểu cảm thỏa mãn, vui vẻ ra mặt, nàng ta thập phần mong chờ muốn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Cố Ngữ Yên khi nhận lấy đòn đánh của Đại Báo.
Cố Ngữ Yên lạnh nhạt nhìn nấm đấm đang tiến về phía mình, dựa vào linh lực bộc phát thì tu vi của Đại Báo là Võ Vương cấp hai, hơn nữa nếu nàng đoán không sai thì hắn chỉ vừa thăng cấp gần đây.
Khi nấm đấm chỉ còn cách Cố Ngữ Yên một gang tay, nàng thản nhiên nâng tay, chặn lấy đòn tấn công của đối phương.

Lúc này không chỉ Đại Báo mà mọi người đều tròn xoe mắt kinh ngạc.

Cố Ngữ Yên nhanh như cắt xuất hiện sau lưng Đại Báo, nàng vỗ mạnh vào vai khiến hắn khụy xuống, trên nền gạch xuất hiện vết nứt.
-“Ngươi không phải đối thủ của ta, đừng kích động mà liều mạng.”
Nói xong nàng nhanh chóng rời đi.

Một lát sau mọi người mới dần dần hồi thần, nhìn Đại Báo vẫn đang ngơ ngác quỳ trên mặt đất.

Ai nói Cố Ngữ Yên là phế vật vậy? Xử lý Võ Vương cấp hai còn nhanh hơn ăn bữa sáng, như vậy gọi là phế vật sao? Không thể tu luyện, không có linh lực có thể bá như vậy?

Bình Luận (0)
Comment