Toàn hiện trường đấu giá xôn xao.
- Không ngờ ra hai trăm vạn!
- Sáu loại linh dược Kim Ngưu thảo tối đa giá trị sáu mươi vạn, sáu mươi vạn đã là cao ngất. Hai trăm vạn, quả thực là phá của.
Có nhiều người lắc đầu, kinh thán, giật mình.
- Cái gì? Hai trăm vạn!"
Trong phòng khách quý, Cổ Phạn sắc mặt khó coi, ban đầu ra vẻ huênh hoang nay biến mất.
Bởi vì Long Kình Thiên đổi giọng nên không ai nhận ra thanh âm của hắn.
Cổ Phạn nhìn chằm chằm trái cây đỏ nhạt như trái tim ở trên đài đấu giá, năm tay siết chặt nổi gân xanh.
Trái cây này tên là hồng tâm quả, là lý do một trong Cổ Phạn đến hội đấu giá lần này, hơn nữa là linh dược gã nhất định phải có.
Lúc so tài đệ tử tinh anh thì Cổ Phạn bị Long Kình Thiên làm bị thương, nếu không phải cuối cùng Cổ gia lão tổ đích thân ra tay chữa trị cho thì e là Cổ Phạn đã sớm thành phế nhân, thậm chí là sống dở chết dở.
Nhưng dù cuối cùng Cổ Phạn được Cổ gia lão tổ đích thân ra tay chữa trị nhưng cơ thể bị thương không hoàn toàn chữa khỏi, nếu muốn lành lặn thì cần một loại linh dược bên trong, chính là hồng tâm quả này.
Một ông lão đứng sau lưng Cổ Phạn mở miệng nói:
- Cổ Phạn thiếu gia, gia tộc đã nói...
Cổ Phạn bỗng giơ tay, thanh âm trầm thấp:
- Không cần ngươi nhắc nhở, ta có chừng mực.
Ông lão kia môi mấp máy, cuối cùng không nói gì thêm.
Cuối cùng Cổ Phạn mắt lóe tia dứt khoát, rống:
- Hai trăm hai mươi vạn! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Hai trăm hai mươi vạn!
Nghe Cổ Phạn lại đấu giá thì toàn hiện trường đấu giá náo động.
Hội đấu giá kịch liệt đấu giá nhưng phải xem đó là thứ gì.
Theo mọi người thấy thì sáu loại linh dược như Kim Ngưu thảo mà đấu giá như vậy là không đáng giá.
Cổ Phạn cười lạnh nói:
- Ta không tin ngươi sẽ ra ba trăm vạn!
Mọi người trong hiện trường đấu giá nghe rõ ràng.
- Ba trăm vạn?
Trong phòng khách quý, Cửu Vĩ Thiên Miêu cười nói với Long Kình Thiên:
- Đại ca, Cổ Phạn này xem thường ngươi quá.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ngồi yên không nói chuyện.
Long Kình Thiên cười nói:
- Nếu vậy thì chúng ta không thể để hắn thất vọng.
Long Kình Thiên nói xong duỗi tay hướng hiện trường đấu giá, báo ra cái giá khiến mọi người kinh khủng:
- Năm trăm vạn!
Năm trăm vạn!
Không phải ba trăm vạn, cũng không phải bốn trăm vạn, mà là năm trăm vạn!
- Cái gì? Năm... Năm... Năm trăm vạn?
Trong hiện trường đấu giá có một số người tim đập nhanh suýt trượt khỏi ghế.
Có nhiều người đứng lên giật mình nhìn phòng khách quý Long Kình Thiên dang ở.
Cổ Phạn đổ sụp trên ghế dài, vẻ mặt ngơ ngác, trong đầu chỉ có một con số, năm trăm vạn.
Tong lúc mọi người giật mình thì trên đài đấu giá, cửu cấp đấu giá sư, Chu Dương không chịu nổi kích động tìm Long Kình Thiên xác nhận:
- Phòng khách quý số năm ra năm... Năm trăm vạn, ngươi xác định ra năm trăm vạn Nguyên Dương đan?
Năm trăm vạn đấu giá sáu loại linh dược Kim Ngưu thảo đúng là khiến người khó tin.
Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy. Là năm trăm vạn Nguyên Dương đan.
Nghe Long Kình Thiên khẳn định là năm trăm vạn Nguyên Dương đan, cửu cấp đấu giá sư, Chu Dương và đám người trong hiện trường đấu giá hít sâu một hơi.
Trong phòng khách quý cao cấp, năm cô gái cũng xì xầm.
Cô gái chính giữa khuynh quốc khuynh thành nói:
- Năm trăm vạn Nguyên Dương đan mua sáu loại linh dược Thiên Yêu quả, còn phá sản hơn cả tứ đệ.
Thị nữ sau lưng cô gái chính giữa nói:
- Tiểu thư, ta thấy người này chỉ là đánh mặt cho sướng, ôm sĩ diện, chắc cả người chỉ có mấy trăm vạn Nguyên Dương đan.
Một thị nữ càng cũng nói:
- Đúng vậy. Lúc trước người này không đấu giá cái gì, chắc là không có bao nhiêu Nguyên Dương đan nên trước đó không dám đấu giá.
- Năm trăm vạn Nguyên Dương đan, phòng khách quý số năm ra năm trăm vạn Nguyên Dương đan!
Giọng cửu cấp đấu giá sư, Chu Dương xúc động vang lên:
- Còn có vị bằng hữu nào ra giá càng cao hơn không?
Hiện trường yên tĩnh.
Trong phòng khách quý Cổ Phạn tỉnh táo khỏi giật mình, mắt đỏ thẫm tràn ngập sát khí:
- Muốn chết, muốn chết! Tranh cướp đồ với ta, ta sẽ khiến ngươi hai chữ hối hận viết như thế nào!
- Hối hận?
Long Kình Thiên vận chuyển thiên nhĩ nghe đối phương gầm rút thì cười nhạt.
Cuối cùng sáu loại linh dược Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả được Long Kình Thiên đấu giá.
Long Kình Thiên thầm nhủ:
- Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả rốt cuộc vào tay.
Có được Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả nghĩa là càng gần với ngày Long Kình Thiên hoàn toàn hồi phục kinh mạch.
Năm trăm vạn Nguyên Dương đan đối với Long Kình Thiên chỉ là số lượng nhỏ.
Đừng nói là năm trăm vạn Nguyên Dương đan, dù là năm ngàn vạn, thậm chí là năm ức thì Long Kình Thiên đều không để bụng. Có nhiều Nguyên Dương đan hơn đối với Long Kình Thiên chỉ là một con số.
- Đây là thưởng cho ngươi.
Long Kình Thiên tùy tay đưa một không gian giới chỉ bỏ Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả đưa cho Tam trưởng lão, Viên Thừa.
Tam trưởng lão, Viên Thừa nhận lấy không gian giới chỉ, thần thức quét qua, giật nảy mình.
Chỉ thấy bên trong không gian giới chỉ chồng chất Nguyên Dương đan như núi nhỏ, có hai, ba mươi vạn!
- Cái này... Này... Này...
Tam trưởng lão, Viên Thừa há hốc mồm không biết nói gì.
Long Kình Thiên cười hỏi:
- Sao? Ngại ít sao?
Tam trưởng lão, Viên Thừa hoảng hốt vọi nói:
- Là... Là quá nhiều, quá nhiều, ta, ta!
Cửu Vĩ Thiên Miêu mở miệng nói:
- Đại ca của ta cho ngươi thì cứ lấy đi.
Tam trưởng lão, Viên Thừa ngẩn ngơ, cuối cùng cung kính cảm ơn, lưng khom sát đất, thấy Long Kình Thiên không có gì sai bảo mới lùi ra khỏi phòng khách quý, canh giữ ngoài cửa.
Tam trưởng lão, Viên Thừa canh cửa nhìn không gian giới chỉ trong tay, có thể kiềm nén nỗi lòng kích động, thật lâu khó thể bình tĩnh.
Hai, ba mươi vạn Nguyên Dương đan đối với Tam trưởng lão, Viên Thừa thật sự không phải con số nhỏ.
Tiếp theo Phong Vân thương hội đấu giá hai mươi vật phẩm khác.
Hai mươi vật phẩm này cũng đều là thứ hiếm thấy.
Nhưng Long Kình Thiên không đấu giá thêm.
Vốn có nhiều người chú ý đến phòng khách quý Long Kình Thiên ở nhưng thấy sau này hắn không lên tiếng nữa thì dần dời đi sức chú ý.
Trong một gian phòng khách quý cao cấp, thị nữ lúc trước cười nhạo Long Kình Thiên sĩ diện lại nói:
- Tiểu thư, ta đã nói mà, người này chỉ sĩ diện. Ngươi xem, đấu giá xong sáu loại linh dược thì hắn không tham gia đấu giá nữa, chắc chắn là trên người không có Nguyên Dương đan!
Tiểu thư kia không thèm để ý, nói:
- Loại người giống như vậy tiến đến tham gia hội đấu giá không ở số ít, trên người không có bao nhiêu Nguyên Dương đan mà cố ý giả trang người giàu có, ra giá trên trời đấu giá vài thứ không bao nhiêu tác dụng chỉ muốn nổi tiếng một lúc.
Bốn thị nữ khác hùa theo:
- Tiểu thư nói rất đúng!
Tiểu thư kia lẩm bẩm:
- Hội đấu giá bắt đầu đến bây giờ đã đấu giá hơn bốn mươi vật phẩm, cũngc sắp đến trứng của Côn Bằng thần thú, đỉnh giai thần cấp công pháp.
Một thị nữ lầu bầu nói:
- Phong Vân thương hội thật đúng là, phải đẩy đỉnh giai thần cấp công pháp đến cuối cùng làm chi.
Tiểu thư kia cười nói:
- Hội đấu giá luôn như vậy, thứ tốt nhất để ở cuối cùng, nếu không thì ban đầu đã đấu giá xong thứ tốt nhất thì mấy thứ sau này còn ai chịu mua?