Binh sĩ Hải tộc xung quanh cũng cười ầm ĩ.
Nhưng binh sĩ Hải tộc mới cười thì bỗng có lực lượng khủng bố như sóng to ập đến.
Tựa bão tố quét lát rụng, những binh sĩ Hải tộc giữa tiếng kêu gào thê thảm, toàn bộ ném bay đi.
Khi ném binh sĩ Hải tộc lên đủ cao thì chúng rớt xuống dưới.
Vốn binh sĩ Hải tộc theo sau lưng thanh niên đại đội trưởng Hải tộc có hơn bảy mươi tên, chớp mắt chỉ còn lại gã cô đơn đứng đó.
Tất cả tiếng cười ngừng bặt.
Một mảnh tĩnh lặng.
Những thôn dân bị binh sĩ Hải tộc vây khốn cũng vẻ mặt không tin nổi nhìn tình cảnh này, kinh khủng quên chết chóc.
- Ngươi, ngươi...!
Thanh niên đại đội trưởng Hải tộc mặt xám xịt nhìn Long Kình Thiên, vẻ mặt kinh hoàng.
Long Kình Thiên tay phải hư không chộp, đem thanh niên đại đội trưởng Hải tộc cách hắn mấy thướca từ mặt đất nhấc lên hơn mười thước. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Thanh niên đại đội trưởng Hải tộc ở giữa không trung hai chân vung vẩy, há to mồm như cá lên bờ tùy thời tắt thở.
Đôi mắt thanh niên đại đội trưởng Hải tộc kinh khủng nhìn Long Kình Thiên, ánh mắt cầu xin.
Thanh niên đại đội trưởng Hải tộc muốn há mồm nhưng không phát ra thanh âm được.
Long Kình Thiên hừ lạnh, tay phải nhẹ bóp, ném thanh niên đại đội trưởng Hải tộc từ trên trời đập vào vách núi phía sau. Chỉ thấy thanh niên đại đội trưởng Hải tộc đập vào vách núi cách ngàn thước, không có máu thịt tứ tung mà dán chặt vào vách núi.
Hai tay, đôi chân thanh niên đại đội trưởng Hải tộc giang ngang, bị đóng đinh trên vách núi, đôi mắt trợn tròn, giữ lại vẻ kinh khủng vô hạn trước khi chết.
Binh sĩ Hải tộc khác vây khốn thôn dân kịp phản ứng lại.
- Đại đội trưởng, thế nhưng chết rồi?
- Nhân loại này đáng chết, dám giết đại đội trưởng của chúng ta!
Các binh sĩ Hải tộc biến sắc mặt, vừa kinh vừa giận, mắng chửi.
Nhưng binh sĩ Hải tộc không dám tiến lên công kích Long Kình Thiên.
Chính lúc này, vang tiếng bước chân chỉnh tề.
Mặt đất chấn động.
Xem ra là quân đội, quân đội nhân tộc nhận tín hiệu cầu cứu của thôn dân rốt cuộc chạy tới.
Thôn trang ven biển đều có tín hiệu cầu cứu thống nhất, phát ra tín hiệu thì quân đội thành thị ven biển nhìn thấy sẽ chạy tới.
Một tiếng hét tràn ngập uy nghiêm vang lên:
- Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên vóc dáng cao ráo dẫn theo một ngàn binh sĩ nhân tộc đi tới.
- Là bọn chúng, bọn chúng, những binh sĩ Hải tộc đồ sát thôn dân chúng ta!
Thanh niên được Long Kình Thiên cứu tiến lên khóc nói:
- Bọn chúng giết người thân của chúng ta, rất nhiều người, là hai vị đại nhân này đi qua nơi đây đã cứu chúng ta!
Quân quan người trung niên nghe vậy kinh ngạc nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Quân quan người trung niên nói với thanh niên:
- Được, chúng ta biết rồi.
Không cần thanh niên nói thì quân quan người trung niên cũng đoán được là binh sĩ Hải tộc đồ sát thôn dân.
Quân quan người trung niên quát binh sĩ nhân tộc sau lưng mình:
- Các ngươi đi lên bắt những binh sĩ Hải tộc hết cho ta!
Binh sĩ nhân tộc hét to:
- Tuân lệnh đại đội trưởng!
Binh sĩ nhân tộc bức hướng những binh sĩ Hải tộc.
- Khoan đã!
Một binh sĩ Hải tộc hống hách quát:
- Chúng ta là binh sĩ thuộc hạ Kình Vương bốn cánh của Đông Hải, các ngươi dám bắt chúng ta sao?
- Kình Vương bốn cánh của Đông Hải?
Các binh sĩ nhân tộc giật nảy mình, bước chân ngừng lại, sau đó nhìn hướng đại đội trưởng của bọn họ.
Người đàn ông trung niên kia cũng giật nảy mình, sắc mặt thay đổi.
Kình Vương bốn cánh của Đông Hải!
Không ngờ là binh sĩ thuộc hạ Kình Vương bốn cánh của Đông Hải!
Binh sĩ Hải tộc kia thấy vậy thì hơi đắc ý, cười lạnh nói:
- Đừng nói một đại đội trưởng nho nhỏ nhà ngươi, cho dù là thành chủ, tướng quân của các ngươi lại đây cũng không dám bắt chúng ta!
Người đàn ông trung niên sắc mặt khó coi.
Quân quan người trung niên rất tức giận nhưng gã biết đối phương nói là thật.
- Hắn giết đại đội trưởng của chúng ta, đó là điệt nhi của Thanh Ngư chiến tướng, một trong tám chiến tướng dưới tay của Kình Vương bốn cánh của Đông Hải. Nếu các ngươi không bắt người này giao cho chúng ta xử lý thì các ngươi nên biết hậu quả!
Binh sĩ Hải tộc nói tiếp:
- Đợi khi Thanh Ngư chiến tướng tức giận, dẫn trăm vạn đại quân Hải tộc tới gần thì cả Thương Hải thành của các ngươi, mấy trăm vạn người sẽ chôn cùng đại đội trưởng của chúng ta!
Điệt nhi của Thanh Ngư chiến tướng!
Người đàn ông trung niên nhìn theo ánh mắt của binh sĩ Hải tộc hướng tới điệt nhi của Thanh Ngư chiến tướng bị khảm trong vách núi.
Người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm liên tục thay đổi.
Bình thường thì Hải tộc đến quấy nhiễu thôn trang ven biển đều là rải rác, sau lưng không có đại thực lực gì, bọn họ bắt những Hải tộc này không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ những binh sĩ Hải tộc là thuộc hạ của Kình Vương bốn cánh của Đông Hải, còn có đại đội trưởng Hải tộc bị giết giết chết, mà lại là điệt nhi của Thanh Ngư chiến tướng, dưới tay của Kình Vương bốn cánh của Đông Hải.
Cái này....
Binh sĩ Hải tộc nói không phải hăm dọa, không là phóng đại.
Đến lúc Thanh Ngư chiến tướng tức giận, dẫn trăm vạn đại quân Hải tộc tới gần, mấy trăm người toàn Thương Hải thành sẽ chết.
Binh sĩ Hải tộc kia nói xong mặt vênh váo, căm hận hận nhìn Long Kình Thiên:
- Tiểu tử, ngươi đừng mơ đi, chúng ta là binh sĩ dưới tay Kình Vương bốn cánh của Đông Hải, ngươi giết điệt nhi của Thanh Ngư chiến tướng của chúng ta, đến lúc đó không chỉ ngươi chết mà còn liên lụy Thương Hải thành. Những nhân loại các ngươi không biết sống chết, sớm muộn gì sẽ có một ngày Hải tộc chúng ta giết hết các ngươi, thống nhất đại lục Thiên Lam!
Binh sĩ Hải tộc nói xong binh sĩ nhân tộc vẻ mặt giận dữ.
- Những binh sĩ Hải tộc này quá kiêu ngạo!
- Hoàn toàn không đem nhân loại chúng ta để vào mắt!
- Giết chúng, giết hết bọn chúng, báo thù cho các thôn dân này!
Có nhiều binh sĩ kêu la.
Binh sĩ Hải tộc kia nghe vậy thì cười phá lên:
- Giết chúng ta? Đến đi, chúng ta đứng ở đây này, lại giết chúng ta đi, nhìn xem các ngươi làm sao giết!
Binh sĩ Hải tộc khác cũng kiêu ngạo hét lên.
Nhưng quân quan người trung niên kia không ra ra lệnh, dù nhưng binh sĩ nhân tộc căm hận nhưng không ai dám tiến lên.
- Huynh đệ, cái này...
Quân quan người trung niên nhìn Long Kình Thiên, biểu tình khó xử, hiển nhiên gã đang lo lắng có nên bắt hai người Long Kình Thiên không.
Long Kình Thiên không nhìn quân quan người trung niên mà nhìn hướng Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Long Kình Thiên hỏi:
- Kình Vương bốn cánh của Đông Hải là ai?
Long Kình Thiên không biết tình huống Loạn Hải.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch lắc đầu, gã chưa từng nghe nói cái gì Kình Vương bốn cánh của Đông Hải.
Cửu Vĩ Thiên Miêu lên tiếng::
- Lúc trước tộc dị thú chúng ta có mười vương thú, Loạn Hải cũng có cường giả tứ đại hải vương. Đông hải, tây hải, nam hải, bắc hải. Đông hải chính là Kình Vương bốn cánh, thống trị hải vực vài chục vạn dặm đông hải, dưới tay có vài ức binh sĩ Hải tộc. Nhưng không ngờ Kình Vương bốn cánh không chết, nhiều năm qua chỉ sợ đạt tới cổ thần cảnh rồi.