Long Kình Thiên hợp thể với Tử Thiên Long Hoàng tốc độ lại nhanh hơn, chỉ là lượng linh khí tiêu hao quá lớn. Linh khí linh mạch trong cơ thể Long Kình Thiên trước đây chỉ giống như khe suối nhỏ chảy đi, còn bây giờ đã như biển lớn ồ ạt.
Cứ thế này thì cùng lắm hắn duy trì được một giờ nữa mà thôi.
Nhưng cũng may đến khi lên đỉnh Vô Lôi Phong thì không còn gặp phải Tịch Diệt Thần Lôi nữa.
Qua đỉnh núi, sang đến bên kia, hắn phi hành xuống chân núi, dọc đường không có gì nguy hiểm, không còn xuất hiện Tịch Diệt Thần Lôi.
Không lâu sau khi Long Kình Thiên xuống chân núi bên kia, phía sau Vu Càn và hắc y nhân cũng tới nơi.
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng qua Vô Lôi Phong rồi!
Đã qua được hai trong ba cửa ải rồi!
Vậy chỉ còn một ải nữa thôi.
Ảo Hải!
Lúc này, Long Kình Thiên, Cửu Vĩ Thiên Miêu, Lục Dực Tử Phụng và Tử Thiên Long Hoàng giải thể.
Sắc mặt Long Kình Thiên có chút tái đi.
- Lão đại không sao chứ?
Cửu Vĩ Thiên Miêu lo lắng hỏi. Tất cả hợp thể với Long Kình Thiên Tịch Diệt Thần Lôi đánh xuống tất cả Long Kình Thiên hứng hết vì thế tam thú không bị thương thế gì.
Long Kình Thiên xua tay, nuốt một viên đan dược rồi ngồi xuống vận chuyển công pháp điều hoà hơi thở.
Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng, Lục Dực Tử Phụng thấy thế đứng bên cạnh bảo vệ hắn.
Vu Càn và hắc y nhân thấy thế, lưỡng lự một chút rồi cũng tìm một chỗ cho mình ngồi xuống, uống đan dược và điều hoà.
Trúng Tịch Diệt Thần Lôi, thương thế của cả hai đều không nhẹ, nếu không kịp thời vận công ổn định lại thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tu vi sau này, e là khó lòng đột phá.
Mấy tiếng sau, Long Kình Thiên tỉnh lại, thở ra một luồng khí đục.
- Chủ nhân không sao chứ?
Tử Thiên Long Hoàng hỏi.
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng cùng tiến lại.
- Không sao.
Long Kình Thiên lắc đầu, hắn chỉ là tiêu hao chân khí quá nhiều, còn Tịch Diệt Thần Lôi không hề gây thương thế gì cho hắn cả.
Long Kình Thiên đứng dậy.
Lúc này Vu Càn và hắc y nhân cũng tỉnh lại.
- Chủ nhân, giờ chúng ta đã vượt qua Đằng Xà bình nguyên, Vô Lôi Phong, chỉ còn lại Ảo Hải thôi.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói, không giấu nổi sự vui mừng.
Qua Ảo Hải nữa là đến Tà Thần Các rồi.
Ngọc bài khống chế cấm chế của Tà Thần Cung ở trong Tà Thần Các, vậy thì chắc bảo tàng của Tà Thần Cung cũng ở trong đó rồi.
- Ảo Hải.
Long Kình Thiên nhắc lại một lần.
Ải đầu tiên là hai con Đằng Xà Cổ Thần hậu kỳ đỉnh phong, ải thứ hai là Tịch Diệt Thần Lôi, đến Cổ Thần hậu kỳ đỉnh phong cường giả bị đánh trúng cũng tan thành tro bụi.
Vậy thì ải thứ ba chắc chắn càng khó khăn hơn.
- Hà hà, không ngờ các ngươi qua được hai ải vừa rồi!
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên, trên không trung hiện ra một thân ảnh, chính là ảo ảnh phân thân của Tà Chính.
Tà Chính xuất hiện là tất cả cùng nhìn về hắn.
Tà Chính chăm chú quan sát tất cả, ánh mắt khi lướt qua Long Kình Thiên thì nghi hoặc một chút.
- Hai con Đằng Xà Cổ Thần hậu kỳ đỉnh phong và Tịch Diệt Thần Lôi không giết được các ngươi. Nhưng ải thứ ba thì không dễ qua đâu.
Tà Chính cười.
- Ta nhắc trước, tên tiểu tử Ngạo Thiên năm đó đã chết ở chính ải thứ ba này, Ảo Hải!
- Cái gì, Ngạo Thiên chết ở Ảo Hải?
Cửu Vĩ Thiên Miêu kinh ngạc.
Lục Dực Tử Phụng, Vu Càn và hắc y nhân cũng ngạc nhiên, chỉ Long Kình Thiên và Tử Thiên Long Hoàng là bình tĩnh.
- Ảo Hải này còn khủng khiếp hơn Vô Lôi Phong.
Tà Chính nói tiếp:
- Tám mươi vạn năm nay, những cường giả Cổ Thần hậu kỳ đỉnh phong thông qua hai ải trước đều chết ở Ảo Hải.
Tất cả một lần nữa kinh ngạc.
- Chúc các ngươi may mắn! xem tại truyenggg.com
Tà Chính nói xong thì biến mất.
Tất cả cùng im lặng.
- Lão đại, không ngờ Ngạo Thiên lại chết ở Ảo Hải. Chúng ta…
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói, ánh mắt không khỏi lo lắng.
Long Kình Thiên nhìn ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu, nói:
- Các ngươi cứ theo sát sau ta, đừng đi lại lung tung. Nếu ta đoán không nhầm thì chắc trong Ảo Hải có trùng trùng cấm chế. Những người đó đều do chạm phải cấm chế nên mới bị giết.
- Cấm chế?!
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu kinh ngạc.
Long Kình Thiên gật đầu rồi bay lên, ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu theo phía sau.
Ở phía xa, Vu Càn và hắc u nhân thấy vậy cũng bay về phía trước.
Sau khi vượt qua Vô Lôi Phong là một vùng sơn mạch, ở đây cũng không có gì nguy hiểm, rất nhanh tất cả đã vượt qua được.
Sau khi tất cả vượt qua sơn mạch, xuất hiện trước mặt mọi người là một biển sương mù. Nó tạo cho mọi người cảm giác quái dị, sương mù không phải màu trắng mà là màu xám lục, cảm giác rất nặng nề. Đúng thế rất nặng, trong đám sương mù này lơ lửng vô số giọt nước màu đen.
- Đây là Hắc Lân Thi Thuỷ.
Long Kình Thiên nói.
- Hắc Lân Thi Thuỷ sao?!
Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng rõ ràng đều đã biến đến thứ này, sắc mặt đều đại biến.
- Không sai, Hắc Lân Thi Thuỷ là thần giới độc thuỷ, nó là thứ nước biến dị chảy ra từ thi thể sau khi thối rữa. Ngay Thiên Thần thần thể chạm phải nó cũng bị ăn mòn.
Long Kình Thiên nói.
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu hít vào một hơi khí lạnh.
Thiên Thần thần thể cũng không dám chạm vào.
Vậy thì muốn đi qua Ảo Hải tất cả luôn phải vận chuyển chân khí hình thành canh khí hộ thể để chống lại Hắc Lân Thi Thuỷ mới được?
Hơn nữa Ảo Hải có trùng trùng cấm chế, không ai dám phi hành nhanh cả mà phải thận trọng từng bước.
Ảo Hải nhìn có vẻ còn rộng hơn Đằng Xà bình nguyên mấy lần. Nếu chân khí tiêu hao hết thì không thể vượt qua được Ảo Hải, kết cục ra sau không nói cũng rõ.
- Chúng ta đi thôi.
Một lát sau Long Kình Thiên bay vào trong Ảo Hải, ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy vậy, dùng chân khí hộ thể đi theo.
Nhưng họ kinh ngạc khi thấy Long Kình Thiên không hề dùng chân khi hộ thể vậy mà Hắc Lân Thi Thuỷ chạm vào người hắn không hề bị sao.
- Thiên Thần thần thể cũng không dám chạm vào Hắc Lân Thi Thuỷ, nhưng chủ nhân lại không sao. Thân thể của chủ nhân còn mạnh hơn cả Thiên Thần?
Lục Dực Tử Phụng trong lòng đầy chấn kinh.
Hàng người tiến về phía trước.
Dọc đường ngoài đám sương mù xám xanh ra chẳng còn gì nữa.
Đột nhiên phái trước vọng tới những âm thanh kỳ quái, rồi tấn công về phía mấy người Long Kình Thiên, mùi tanh nồng ập tới.
- Cẩn thận!
Tử Thiên Long Hoàng, Lục Dực Tử Phụng cùng ra tay đánh bay mấy thân ảnh đó đi.
Nhìn thì thấy đó là bốn quái vật đầu lâu xương sọ.
Chúng không có da thịt, toàn thân toả ra mùi thối nồng nặc.