Trước tiếng quát của Khương Thần, những đệ tử vốn có ý rút lui bất giác dừng lại.
- Giết!
Khương Nguỵ bỗng hô lên và ra tay đầu tiên.
- Hải Kình Cự Lãng Chưởng!
- Kình Thôn Thiên Địa!
Nước trong trời đất ngưng tụ thành con sóng khổng lồ.
Đệ tử từ các đảo thấy Khương Nguỵ ra tay liền phi thân tấn công về phía Long Kình Thiên.
- Phá Lãng Quyền!
- Toàn Ốc Chỉ, Nhất Chỉ Nguyên Lực Càn Khôn!
- Toả Thiên Chưởng!
Đệ tử từ các đảo toàn lực công kích khiến trời đất tối sầm, gió cát khí lưu bay mù mịt.
Tô Bạch cũng cho các đệ tử thủ hạ của mình ra tay. Nháy mắt, hơn năm mươi vị Đế Cấp cùng động thủ, khí thế mạnh mẽ khiến ngay cả những đệ tử đang tranh đoạt Thánh Quả ở nơi khác cũng sắc mặt đại biến, cùng nhìn về hướng này.
Phó Khánh thấy thế kinh hãi thất sắc, cuống cuồng tránh đi xa.
Long Kình Thiên nhìn chúng đệ tử oanh kích thì hừ một tiếng, thân thể lay động rồi biến mất. Sau đó không ngừng xuất hiện trên không trung, mỗi lần xuất hiện là một đệ tử kêu lên thảm thiết. Những tiếng kêu thảm thiết này vang lên như ma âm trong đầu bọn Khương Thần, Tô Bạch. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Cuối cùng, tiếng kêu thảm đã chấm dứt.
Quyền ảnh đầy trời cũng biến mất!
Nước ngưng tụ trong trời đất cũng tan biến, gió bụi khí lưu cũng bình ổn trở lại.
Long Kình Thiên đáp xuống đất, còn Khương Thần, Tô Bạch và Phó Khánh đang trốn phía xa thì sắc mặt kinh hoàng nhìn những đệ tử đang cứng đờ trên không trung như bị đóng băng tại đó. Rồi trước ánh sự chăm chú của chúng, những đệ tử kia rơi xuống như mưa.
Một trận âm thanh "bịch bịch" vang lên liên hồi.
Khương Thần, Tô Bạch nhìn hơn năm chục Đế Cấp đệ tử rơi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, còn Phó Khánh thì sững sờ há hốc mồm.
Hơn năm chục Đế Cấp cường giả, trước sau chỉ hơn mười mấy giây đã bị kích bại toàn bộ!
- Nhị đệ!
Khương Thần sực tỉnh, cuống cuồng đến bên cạnh Khương Nguỵ, chỉ thấy Khương Nguỵ và các đệ tử kia nằm dưới đất, máu tươi tuôn trào, trước ngực là một dấu chưởng ấn.
Khương Nguỵ không có phản ứng gì, khí tức yếu ớt.
Long Kình Thiên tiến lại về phía Khương Thần và Tô Bạch.
Tô Bạch hoảng hốt lùi về sau.
- Ngươi…ngươi là Long Thần? Long Thần đúng không? Ta…ta không cần Thánh Quả, Cửu Dương Đan của ngươi nữa!
Tô Bạch hoảng hốt, giọng run rẩy, nhưng rồi nhận ra lời nói có vấn đề. Như thế không phải nói vừa rồi hắn muốn cướp Thánh Quả và Cửu Dương Đan của Long Kình Thiên sao?
Hắn vội vàng sửa lại:
- Không không, Long Thần huynh đệ, ta không…không có ý đó!
Nhưng hắn vừa mới nói đến đấy thì chỉ thấy một luồng sức mạnh đánh tới, định tránh đi nhưng toàn thân đã như trúng trọng kích, bay ngược ra sau.
Tô Bạch văng lên vách núi phía xa rồi lăn xuống.
Phụt!
Hắn hộc máu, ngẩng lên kinh hãi nhìn Long Kình Thiên.
Khương Thần quay lại thì thảm trạng của Tô Bạch, sắc mặt tái xám, liền phi thân trốn vào khu rừng bên cạnh, ngay đệ đệ Khương Nguỵ cũng mặc kệ.
Nhưng hắn vừa vào thì bỗng thấy một thân ảnh đứng phía trước, là Long Kình Thiên.
- Long…Long Thần!
Khương Thần lắp bắp!
- Không phải vừa rồi ngươi muốn Thánh Quả và Cửu Dương Đan của ta sao? Sao giờ lại bỏ đi thế?
Long Kình Thiên sắc mặt lạnh lùng.
- Không…không…ta không…!
Khương Thần xua tay, lắp bắp nói.
Hắn chưa nói xong thì thấy Long Kình Thiên tung một chưởng, hắn lại bay về chỗ Khương Nguỵ, Tô Bạch.
Long Kình Thiên đáp xuống bên cạnh bọn Khương Thần, rồi đưa tay ra sau kéo trogn hư không, kéo Phó Khánh đang trốn đến trước mặt.
Phó Khánh ném Thánh Quả đương nhiên Long Kình Thiên biết ý đồ của hắn.
Phó Khánh bị kéo ra trước mặt Long Kình Thiên, kinh hoàng thất sắc:
- Huynh…hunh đệ…ta không có ý gì khác, thật mà!
Long Kình Thiên hừ lạnh, ném Phó Khánh sang một bên!
Phó khánh người run rẩy nhìn Long Kình Thiên, nhưng Long Kình Thiên vứt hắn sang bên xong là bay về phía đỉnh Thánh Sơn. Đợi một lúc lâu không thấy Long Kình Thiên quay lại nữa Phó Khánh mới thở phào. Hắn quệt mồ hôi lạnh, nhận ra lưng mình ướt đẫm, hắn sững sờ nhìn mấy chục người Khương Thần, Tô Bạch đang nằm rên rỉ.
- Đế Cấp ngũ trùng, đây thực sự là thực lực Đế Cấp ngũ trùng sao?
Hắn lầm bầm.
Long Kình Thiên bay lên đỉnh Thánh Sơn không phải để tranh đoạt những quả Thánh Quả khác. Đúng là Thánh Quả rất thần kỳ nhưng hắn có hứng thú với việc tại sao sau khi biến dị Thánh Sơn lại sinh ra thứ Thánh Quả này hơn.
Một giờ sau Long Kình Thiên đến đỉnh núi Thánh Sơn.
Sự tranh đoạt ở đây còn ác liệt hơn, thậm chí có mấy trăm người tranh nhau. Trong đó Long Kình Thiên nhận ra Mạnh Đình Đình của Mạnh gia. Long Kình Thiên cũng không dừng lại, vừa phi hành vừa triển khai thần thức kiểm tra dưới lòng đất.
Dần dần hắn đi xa khỏi chỗ đó, đến một vách núi.
- Hửm?
Đột nhiên Long Kình Thiên phát hiện từ trong vách núi có một âm thanh rất nhỏ, như có như không, giống như nhịp tim đập, nhưng nó rất lâu mới vang lên một lần.
Long Kình Thiên đáp xuống dưới đáy vách núi.
Dưới này âm u lạnh lẽo ngược hẳn với bên trên ánh sáng chói chang.
Long Kình Thiên dùng thần thức tiếp tục quét xung quanh, một lát sau hắn tới một bãi cỏ rậm rạp xanh mướt, chứ đầy linh khí.
- Có lẽ là đây.
Long Kình Thiên nghĩ. Rồi hắn làm pháp quyết, cả người dần chìm xuống đất, cuối cùng biến mất.
Long Kình Thiên thi triển thuật độn thổ chìm xuống lòng đất, dần dần âm thanh kia ngày một rõ ràng, đồng thời hắn cũng phát hiện linh khí ở xung quanh cũng đậm đặc hơn.
Xuống dưới lòng đất hai nghìn trường, lực nén ngày một lớn, tốc độ của Long Kình Thiên chậm đi nhiều.
Cũng may thuật độn thổ của hắn cao minh, nếu không, với thực lực hiện nay hắn căn bản không thể xuống dưới lòng đất hai nghìn trượng được.
Dù là Cổ Thần cường giả, chưởng lực cũng không thể xuống tới.
Đương nhiên, ở Thiên Man Vị Diện cấp thấp này, dù là Cổ Thần cường giả tu luyện Thổ hệ công pháp thì cùng lắm cũng xuống dưới lòng đất trăm trượng. Việc Long Kình Thiên xuống hai nghìn trượng mà được lộ ra thì chỉ e cả Thiên Man Vị Diện chấn động.
Khi xuống tới hai nghìn năm trăm trượng thì thứ âm thanh kia càng rõ ràng, dường như ở ngay trước mắt. Nhưng lúc này lực nén quá lớn khiến Long Kình Thiên cũng cảm thấy khó khăn.