Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 357

Phiều Kiếm sau lúc cả kinh, vẻ mặt liền biến thành dữ tợn, cười lạnh một tiếng. Vừa rồi phía sau Long Kình Thiên có Tử Thiên Long Hoàng, Vu Vũ, Vu Càn bảo hộ, hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào để dụ cho đám người Tử Thiên Long Hoàng rời đi, đem Long Kình Thiên bắt lại. Hiện tại thì tốt rồi, Long Kình Thiên đã chính mình đưa đến tận cửa a!

- Tiểu tử, ngươi đã muốn chết, ta đây liền thành toàn cho ngươi! đọc truyện mới nhất tại truyện yy truyenfull.vn

Phiền Kiếm cười lớn ha hả, một quyền oanh kích thẳng về phía Long Kình Thiên. Tay phải của hắn cùng với tay phải của Long Kình Thiên mạnh mẽ va chạm cùng một chỗ với nhau.

Ngay khi hai nắm tay cùng va chạm với nhau, sắc mặt Phiền Kiếm liền biến thành kinh hãi.

Một cỗ lực lượng đủ khiến hắn tim đập nhanh thế nhưng từ trong nắm tay phải của Long Kình Thiên mạnh mẽ phun trào thẳng ra, chỉ trong khoảnh khắc liền đem quyền kình của hắn phá hủy. Sau đó, hắn cảm giác giống như nắm tay chính mình vừa mới oanh kích lên bức tường bằng tinh cương vậy. Chấn động một cái, một thanh âm bạo hưởng đột nhiên vang lên.

Vào lúc này, đám người Mãng Hoang Tứ Tổ còn lại, cùng với Tây Hải Quỷ Vương, Bắc Hải Ngưu Vương nghe được thanh âm chấn vang kia, không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một màn khiến bọn họ cả đời khó quên.

Chỉ thấy Phiền Kiếm kia kêu thảm một tiếng, cánh tay phải trực tiếp bị chấn vỡ, máu thịt cuồng phun, cả người giống như con chó chết bị chấn ngược bay văng bắn trở về.

Ngàn vạn đại quân Tam Hải vốn đang hướng về phía Long Kình Thiên xung phong liều chết, đột nhiên bị thân thể Phiền Kiếm văng trúng, không ngừng bị hất văng, thanh âm kêu la thảm thiết vang lên liên miên không dứt.

Mãng Hoang Tứ Tổ còn lại ngây người tại chỗ, Tây Hải Quỷ Vương ngây người tại chỗ, Bắc Hải Ngưu Vương ngây người tại chỗ, mà ngay cả Nam Hải Phật Vương cũng ngây người tại chỗ.

Mà Bát Đại Chiến Tướng của Nam Hải lúc trước đã âm thầm nghị luận Long Kình Thiên chỉ biết thể hiện dũng khí thất phu, lúc này cũng ngây người tại chỗ. Cặp mắt bọn họ như trừng ra nhìn chằm chằm Phiền Kiếm, một trong Mãng Hoang Ngũ Tổ không ngừng bay ngược về phía sau, chấn ngã không biết bao nhiêu binh lính Tam Hải phía đối diện.

Một lúc sau, đám người Tây Hải Quỷ Vương, Nam Hải Phật Vương mới tỉnh thần lại, mạnh mẽ hút một ngụm lãnh khí.

Một quyền! Chỉ một quyền thôi đã đánh bay Phiền Kiếm, một trong Mãng Hoang Ngũ Tổ!

Đây chính là một vị cường giả Cổ Thần Thất trọng a!

Bên trong Mãng Hoang Ngũ Tổ, Phiền Kiếm chính là kẻ có thực lực mạnh nhất!

Nam Hải Phật Vương nhìn về phía thân ảnh của Long Kình Thiên, đột nhiên không hiểu vì sao thân thể chợt lạnh rung một trận. Mà Tây Hải Quỷ Vương, Bắc Hải Ngưu Vương kia thì vẻ mặt đã một mảnh trắng bệch.

Rốt cuộc, sau khi bị oanh bay đi hơn mười dặm, đụng ngã không biết bao nhiêu binh lính Tam Hải, thân hình của Phiền Kiếm mới ngừng lại, sau đó từ trên thiên không rơi thẳng xuống, té ngã nặng nề xuống trên một tòa hoang đảo bên dưới.

- Đại ca!

Mãng Hoang Tứ Tổ còn lại kinh hoảng tỉnh thần lại, vội vàng thét lên, đều bay tới, đáp xuống mặt đất, kéo Phiền Kiếm kia ngồi dậy.

Phiền Kiếm được nâng dậy, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

- Ngươi, ngươi, thế nhưng… Không có khả năng! Ngươi như thế nào có thể… Công kích của một gã cường giả Thần cấp như thế nào có thể mạnh như vậy?

Phiền Kiếm cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm Long Kình Thiên ở xa xa, thanh âm gào thét nói.

Công kích của một gã cường giả Thần cấp Thất trọng Đỉnh phong thế nhưng lại còn mạnh hơn so với công kích của một gã cường giả Cổ Thần Thất trọng Đỉnh phong?

Hắn không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Phiền Kiếm là như thế, mà Mãng Hoang Tứ Tổ còn lại cũng là như thế. Đám người Tây Hải Quỷ Vương, Bắc Hải Ngưu Vương cũng là như thế.

Lúc này, thân hình Long Kình Thiên chợt lóe lên, liền đã đi tới trước người của Phiền Kiếm. Năm người Phiền Kiếm kinh hãi, vội vàng lui về phía sau mấy bước.

- Long Kình Thiên, ngươi muốn làm gì?

Phiền Kiếm kinh hãi lui về phía sau, lắp bắp nói.

- Ta muốn làm gì?

Vẻ mặt Long Kình Thiên đạm mạc, nói:

- Ta muốn toàn bộ các ngươi đều chết tại đây!

Sắc mặt năm người Phiền Kiếm đại biến.

- Long Kình Thiên, ta cũng không tin năm người chúng ta liên thủ vẫn thua trong tay ngươi!

Lúc này, Đỗ Hạo kia đột nhiên quát lớn một tiếng:

- Đại ca, năm người chúng ta liên thủ, bố trí Cửu Tiêu Lôi Đình Sát Trận giết hắn!

- Không sai, Đại ca!

Ba vị Tổ còn lại cũng đều mở miệng nói.

Nhất thời, cả năm người cùng phóng thẳng lên không trung, không ngừng luân chuyển vị trí với nhau. Thân hành của bọn họ cũng không ngừng biến hóa, từng đạo lôi quang từ trên thân thể của năm người không ngừng phát tán ra bốn phía xung quanh. Lực lượng hủy diệt khủng bố phát tán ra khiến cho cây cối, sinh vật bên dưới toàn hoang đảo toàn bộ đều hóa thành tro tàn.

Long Kình Thiên cũng không có ra tay, mà là đứng thẳng ở nơi đó, chờ đợi năm người kia bố trí xong cái gọi là Cửu Tiêu Lôi Đình Sát Trận của bọn họ.

Mà ở xa xa, Tử Thiên Long Hoàng, Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn thấy Mãng Hoang Ngũ Tổ bố trí Cửu Tiêu Lôi Đình Sát Trận để đối phó Long Kình Thiên, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ý vị.

- Tử Thiên Long Hoàng đại nhân, chúng ta có nên tiến lên tương trợ chủ nhân hay không?

Lúc này, Nam Hải Phật Vương đột nhiên nói với Tử Thiên Long Hoàng.

Tử Thiên Long Hoàng và Cửu Vĩ Thiên Miêu liếc mắt nhìn nhau, sau đó bật cười một tiếng.

Nam Hải Phật Vương khẽ sửng sốt, quay đầu nhìn lại, lại thấy Giáo chủ Thần miếu Man Hoang Vu Vũ, Vu Càn cũng đã bật cười ha hả. Nhìn thấy bốn người bật cười một cách kỳ quái như vậy, hắn nhất thời ngây người ra.

Đúng lúc này, đột nhiên Mãn Hoang Ngũ Tổ chợt quát lớn, toàn bộ đều hướng về phía Long Kình Thiên ầm ầm đánh tới một quyền.

- Lôi Đình Vạn Quân!

Một mảnh lôi quang đầy trời hướng về phía Long Kình Thiên bao phủ đến. Khí lãng bốn phía tung bay, bên dưới sóng biển cũng cuộn trào khủng bố lên một trận. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Long Kình Thiên nhìn thấy thế, không lùi mà còn tiến tới một bước. Dưới ánh mắt giật mình kinh hãi của đám người Nam Hải Phật Vương, hắn bay thẳng về phía vô số đạo lôi quang hủy diệt kia. Mà khi Long Kình Thiên bay thẳng về phía đám lôi quang hủy diệt kia, đám người Nam Hải Phật Vương giật mình nhìn thấy một màn cực kỳ quỷ dị. Đám lôi quang hủy diệt kia tựa hồ như hội tụ về phía thân thể của Long Kình Thiên, sau đó toàn bộ tiến nhập vào trong cơ thể Long Kình Thiên!

- Toàn bộ, toàn bộ hấp thu hết rồi?

Vẻ mặt đám người Nam Hải Phật Vương dại ra.

So sánh với đám người Nam Hải Phật Vương, đám người Mãng Hoang Ngũ Tổ lại kinh hãi đến ngây người.

Cửu Tiêu Lôi Đình Sát Trận này chính là một loại công kích do năm người bọn hắn nghiên cứu mấy trăm năm mới tu luyện thành. Năm người liên thủ lại, mỗi một lần công kích liền tương đương lực lượng của cả năm người cộng lại mà công kích. Nhưng mà, Long Kình Thiên kia thế nhưng lại có thể hấp thu toàn bộ!

Lúc này, thân hình của Long Kình Thiên chợt lóe lên, đi đến trên không của năm người, ánh mắt lãnh liệt, thân hình bay ngược lên không trung, đột nhiên một chưởng mạnh mẽ vỗ thẳng xuống dưới.

- Đà Loa Chưởng! Đồ Tiên Diệt Phật!

Chỉ thấy vô số luồng khí lưu chợt cấp tốc hội tụ đến, đột nhiên bạo vang một trận, hình thành nên một cơn lốc xoáy khổng lồ. Trung tâm của cơn lốc xoáy kia xuất hiện một cái điểm đen. Điểm đem trong khoảnh khắc mở rộng ra trăm lần, ngàn lần, hình thành nên một cái hắc động phạm vi đến vài dặm.

Năm người Mãn Hoang Ngũ Tổ hoảng sợ phát hiện, từ bên trong cái hắc động kia tản mát ra một cỗ lực thôn phệ không gian khủng bố. Toàn bộ lôi quang bốn phía xung quanh bọn họ bị thôn phệ sạch sẽ. Sau đó, thân hình của bọn họ chớp lên, thế nhưng lại không thể khống chế, cũng bị cái hắc động kia đồng dạng hút vào.

- Mãn Hoang Thần Hống!

Năm người nhất thời hoảng hốt, đột nhiên nhất tề rống lớn một tiếng. Năm tiếng rống cùng nhau hội tụ lại, biến thành một thanh âm vang động thiên địa. Thanh âm này chấn cho đám người Nam Hải Phật Vương đứng ở xa xa cũng bị mê mê muội muội một trận. Một vài gã binh lính Hải Tộc thực lực yếu một chút thậm chí trực tiếp bị tiếng hô này đánh chết.

Dưới một tiếng rống liều chết của năm người Mãng Hoang Ngũ Tổ, lực thôn phệ không gian của cái hắc động kia cũng bị mạnh mẽ dừng lại.

Năm người Mãng Hoang Ngũ Tổ hoảng hốt bay tránh khỏi phạm vi bao phủ của hắc động kia.

Long Kình Thiên cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng ngay sau đó thân hình hắn chợt lóe lên, chớp động mấy cái. Bên trên thiên không chợt không ngừng vang lên thanh âm chấn động ầm ầm. Chỉ thấy năm người Mãng Hoang Ngũ Tổ lần lượt bị đánh bay, từ trên thiên không rơi thẳng xuống mặt đất.

Tòa hoang đảo bên dưới không ngừng chấn động.

Toàn trường một mảnh tĩnh mịch.

Phía xa xa, Tây Hải Quỷ Vương cùng Bắc Hải Ngưu Vương nhìn thấy Mãng Hoang Ngũ Tổ bị đánh thẳng xuống mặt đất, hồi lâu không hề động tĩnh, chẳng biết sống chết, cặp mắt co rúm, thân thể cứng ngắc một trận.

Còn về đám Chiến tướng, Đại Thống lĩnh, binh lính Tam Hải bên dưới đã sớm quên mất chuyện công kích.

Thân hình Long Kình Thiên chợt lóe lên, phóng đến bên trên Đỗ Hạo, bàn tay chụp một cái, đã đem Đỗ Hạo từ trên mặt đất chụp lên không trung.

- Long, Long Kình Thiên, ngươi, ngươi dám giết, chúng ta, Tổ Hoang Giáo chúng ta…

Mặt mày Đỗ Hạo kia tràn ngập vết máu, lắp bắp liên hồi nói. Tuy nhiên, hắn còn chưa nói hết câu đã bị Long Kình Thiên chỉ mạnh một cái. Chỉ lực từ giữa mi tâm đâm xuyên thủng ra phía sau, khiến cho não tương bắn thẳng ra ngoài.

Cặp mắt Đỗ Hạo trợn trừng, nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh lùng của Long Kình Thiên, miệng há hốc không thể tin nổi, ngã thẳng xuống đất.

Lúc này, Long Kình Thiên xoay người hướng về phía bốn người Phiền Kiếm đi tới. Bốn người Phiền Kiếm nằm dài trên mặt đất, vẻ mặt khủng hoảng.

Bình Luận (0)
Comment