Nghe được Phương Toàn vừa nói, đám người Lôi Tư, Thiệu Hải toàn bộ đều giương mắt nhìn chằm chằm Long Kình Thiên.
Sắc mặt Long Kình Thiên bình tĩnh, nói:
- Không sai! Ta đây chính là Long Kình Thiên! Trần Bác chính là do ta giết chết!
Đám người Lôi Tư, Thiệu Hải thoáng rùng mình một cái.
Gã thanh niên tóc đen này chính là Long Kình Thiên sao?
Đúng lúc này, Phương Toàn đột nhiên ha ha cười rộ lên một trận, giơ tay chỉ về phía Long Kình Thiên, nói:
- Tiểu tử, ngươi nói rằng Trần Bác là do ngươi giết chết à? Ngươi chỉ là một gã Thần cấp Thất trọng, lại có thể giết chết một cường giả Cổ Thần Lục trọng hay sao?
Tiếng cười của Phương Toàn tràn ngập sự trào phúng.
Quả thật, một gã Thần cấp Thất trọng giết chết một gã Cổ Thần Lục trọng, chuyện này nói ra rất khó khiến cho người ta tin nổi.
Thậm chí ngay cả đám người Thiệu Hải, Lôi Tư kia cũng lắc đầu cười nhạt.
Sắc mặt Long Kình Thiên vẫn như cũ bình thản. Một lúc lâu sau, Phương Toàn ngừng cười, sau đó quát lên:
- Tiểu tử, ngươi tính là cái gì chứ? Chúng ta không ở lại lo phòng thủ Tổng bộ Vạn Bảo Thần Tông, là chuyện của chúng ta, từ lúc nào đến phiên ngươi tới đây hạch hỏi?
- Các vị Thái thượng Trưởng lão, Đại Trưởng lão, hãy để chúng ta lên, đem tên tiểu tử này bắt lại.
Lúc này, một gã Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông chợt tiến lên, xin chỉ thị nói.
- Cũng được, năm người các ngươi cùng lên, đem tên tiểu tử này bắt lại đi!
Thiệu Hải kia gật đầu, nói.
Năm vị Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông bước ra, cung kính ứng tiếng, sau đó hướng về phía Long Kình Thiên đi tới.
Cặp mày Lôi Tư khẽ nhíu lại. Hắn nhìn về phía Long Kình Thiên, trong lòng cảm thấy sự tình phát sinh có gì đó quỷ dị, nhưng mà hắn lại không nhìn ra được sự quỷ dị là ở chỗ nào. Long Kình Thiên rõ ràng cũng chỉ là một gã tiểu tử Thần cấp Thất trọng Đỉnh phong mà thôi!
Hắn triển khai thần thức, đảo quét bốn phương, phát hiện bốn phía cũng không có bất cứ cái gì dị thường cả. Hắn liếc mắt nhìn về phía mấy gã Thái thượng Trưởng lão khác của Vạn Bảo Thần Tông. Mấy vị Thái thượng Trưởng lão khác cũng đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau đó cũng lắc lắc đầu, cũng không phát hiện bất cứ cái gì khác thường cả.
Trong lúc trong lòng Lôi Tư còn đang cảm thấy kỳ dị, đột nhiên mấy thanh âm kêu la thảm thiết vang lên. Hắn bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy năm gã Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông lúc này toàn bộ đã bị đánh bay ngược trở về, tinh huyết phun ra thành vòi.
- Cái gì?
Lôi Tư nhất thời khiếp sợ.
Năm vị Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông này toàn bộ cũng đều là cường giả Thần cấp Thất trọng, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã toàn bộ bị đánh bay? Gã Long Kình Thiên này…
Đột nhiên, trong đầu hắn chợt lóe lên, nhớ lại lời nói lúc trước của Long Kình Thiên, chẳng lẽ Trần Bác kia thật sự là do Long Kình Thiên giết chết hay sao?
Phản ứng của đám người Thiệu Hải, Phương Toàn cũng chẳng kém hơn Lôi Tư bao nhiêu. Mãi đến khi năm gã Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông rơi thẳng xuống mặt đất, bọn họ vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
- Ngươi!
Phương Toàn kinh hãi nhìn chằm chằm Long Kình Thiên.
Sắc mặt Long Kình Thiên lạnh lùng, sau đó hướng phía đám người đi tới.
Phương Toàn không khỏi lùi về phía sau.
Đột nhiên thân hình Long Kình Thiên chợt lóe lên, đã đi đến trước mặt của Phương Toàn, đẩy nhanh một chưởng về phía trước. Phương Toàn kia kinh hoảng cực độ, vội vàng muốn trốn tránh. Nhưng mà một chưởng của Long Kình Thiên đã ấn mạnh lên trên ngực của hắn. Phương Toàn kêu lên một tiếng sầu thảm, sau thân hình như quả bóng bay vút về phía sau. Nguồn tại http://TruyenGG
Đám người Lôi Tư, Thiệu Hải lúc này cũng tỉnh thần lại, nhất thời giận dữ, toàn bộ hét lên một tiếng, hướng về phía Long Kình Thiên mà công kích tới.
- Linh Lung Phân Phi Thần Chưởng!
- Đại Địa Tàng Bí Thần Quyền!
- Thiên Địa Vô Hối Phi Toàn Thần Kiếm!
- Tu La Quỷ Vương Quyền!
- Huyết Ma Chỉ!
Cả năm người Lôi Tư cùng nhau ra tay. Trong lúc nhất thời, chưởng ảnh đầy trời, quyền ấn phá không, kiếm khí ba động, chỉ kình gào thét, thiên địa biến sắc. Đám người Trâu Nhất Phàm vốn dĩ đang muốn mở đại trận ra cung nghênh Long Kình Thiên, lúc này ai nấy cũng đều kinh hãi biến sắc.
Long Kình Thiên thấy thế, hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh một chưởng ra.
Năm người bọn Lôi Tư kinh hãi nhìn thấy, một chưởng nhẹ nhàng bình đạm của Long Kình Thiên thế nhưng lại có thể xuyên thấu qua chưởng ảnh, quyền ấn, kiếm khí, chỉ kình… đầy trời của chính mình, phân biệt ấn thẳng vào bộ ngực của bọn họ.
Cả năm người hoảng sợ, kinh hãi nhanh chóng thối lui về phía sau.
Chẳng qua, vẫn là chậm mất một bước, chưởng ấn của Long Kình Thiên đã ấn thẳng lên trên ngực của cả năm người.
Cả năm người cùng bay ngược thẳng ra ngoài, cũng giống hệt như là Phương Toàn vậy, đập thẳng xuống mặt đất.
Đám Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông khác vốn đang muốn hướng về phía Long Kình Thiên công kích tới, ai nấy cũng đều kinh hãi, vội vàng dừng lại, nhìn thấy năm người Thái thượng Trưởng lão của bọn họ giống như một đám chó chết rơi thẳng xuống mặt đất.
Lúc này, thân hình của Long Kình Thiên liên tục chớp động, mỗi một lần chớp động, cũng đều có vài gã Trưởng lão Vạn Bảo Thần Tông bị đánh bay đi. Một hồi sau, hơn ba mươi gã Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông hộ tống Phương Toàn đến nơi này đã toàn bộ bị ngã xuống mặt đất.
Đám người Trâu Nhất Phàm vừa mới mở ra Âm Hàn Cửu Tuyệt Trận nhìn thấy kết quả của đám người Lôi Tư, Phương Toàn, ai nấy cũng đều hút một ngụm lãnh khí.
Gió biển thổi qua, đám người Trâu Nhất Phàm chợt thấy toàn thân lạnh lẽo, vội vàng phản ứng lại, nhanh chóng đi đến trước mặt Long Kình Thiên, cung kính quỳ lại, nói:
- Khấu kiến chủ nhân!
Đám người Vạn Bảo Thần Tông Lôi Tư, Thiệu Hải, Phương Toàn lúc này mới từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, liền nhìn thấy một màn đám người Gia chủ các Gia tộc Hải vực Băng Sơn Trâu Nhất Phàm lễ bái Long Kình Thiên, xưng hô chủ nhân.
- Chủ, chủ nhân?
Sắc mặt đám người Lôi Tư, Thiệu Hải, Phương Toàn nhất thời cực kỳ khó coi. Đến lúc này, bọn họ mới hiểu được vì sao lúc trước đám người Trâu Nhất Phàm không thèm để ý đến bọn họ, không có mở ra Âm Hàn Cửu Tuyệt Trận. Đám người Trâu Nhất Phàm cũng không phải là hiểu lầm ý đồ đến đây của chính mình, mà là đã sớm biết ý đồ của chính mình.
Buồn cười, đám người Trâu Nhất Phàm bọn họ sớm đã đầu nhập dưới trướng Long Kình Thiên, lúc trước chính mình còn lớn tiếng kêu rằng muốn trợ giúp người ta bắt giữ Long Kình Thiên…
Phương Toàn đứng lên, sắc mặt âm trầm, cùng với đám người Vạn Bảo Thần Tông nhìn chằm chằm Long Kình Thiên, vừa giận vừa sợ.
Ngay sau khi Phương Toàn đứng lên, sắc mặt liền biến thành âm trầm, gầm lên một tiếng, định hướng về phía Long Kình Thiên mà công kích tới, đột nhiên lại thấy trong tay Long Kình Thiên xuất hiện một cái lệnh phù.
Phương Toàn nhất thời đứng sững người. Mà đám người Lôi Tư cũng lần lượt nhìn thấy cái lệnh phù trong tay của Long Kình Thiên kia, toàn bộ đều ngây người ra. Ngay trên mặt cái lệnh phù kia chính là bốn chữ Vạn Bảo Thần Lệnh, đâm vào trong mắt của đám người Phương Toàn, Lôi Tư, cực kỳ kinh tâm động phách.
- Vạn, Vạn Bảo, Thần Lệnh!
Lôi Tư nhìn chằm chằm cái lệnh phù kia, không dám chớp mắt lấy một cái, thì thào lẩm bẩm.
- Vạn Bảo Thần Lệnh?
Đám người Trâu Nhất Phàm nghe được Lôi Tư nói, ai cũng đều nhìn về phía cái lệnh phù đang nằm trong tay của Long Kình Thiên kia, toàn bộ ngây dại ra tại chỗ.
Vạn Bảo Thần Lệnh, chỉ cần là người của Tinh vực Xích Thành, ai cũng hiểu được Vạn Bảo Thần Lệnh là đại biểu cho cái gì.
- Gặp lệnh bài như gặp Thần Chủ, quỳ xuống!
Đúng lúc này, thanh âm đạm mạc của Long Kình Thiên chợt truyền đến. Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng mà đối với đám người Vạn Bảo Thần Tông mà nói, lại như là sấm động trời xanh.
Đám người Lôi Tư đột nhiên rung lên, hai chân mềm nhũn, định quỳ xuống bái lạy.
- Khoan đã!
Đột nhiên, Phương Toàn chợt rống lên một tiếng, chỉ thẳng về phía Vạn Bảo Thần Tông của Long Kình Thiên, điên cuồng hét lên:
- Không có khả năng! Hắn như thế nào có thể có được Vạn Bảo Thần Tông? Cái Vạn Bảo Thần Tông này khẳng định là giả!
Nói đến đây, hắn vội vàng quay người về phía đám người Lôi Tư, nói:
- Thái thượng Trưởng lão Lôi Tư, các người không nên tin hắn, cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia khẳng định là giả!
Đám người Lôi Tư nhất thời ngẩn ngơ.
- Không sai! Vạn Bảo Thần Lệnh, một cái ở trên người của Đại tiểu thư chúng ta, một cái ở trong tay của Thần Chủ…
Lúc này, Thiệu Hải kia cũng kinh hãi hồi tỉnh lại, nói:
- Thứ trên tay của tiểu tử này khẳng định là giả!
Vạn Bảo Thần Chủ đem cái Vạn Bảo Thần Lệnh này cấp cho Long Kình Thiên, cho đến bây giờ cũng chưa có công khai ra, cho nên ngoại trừ bốn người Hắc Long, Hứa Vũ Quân cùng với hai thị nữ ra, tất cả mọi người của Vạn Bảo Thần Tông cũng đều không ai biết được.
- Tiểu tử kia, gan chó của ngươi đủ lớn a, cũng dám làm giả Vạn Bảo Thần Lệnh, lừa gạt chúng ta!
Thiệu Hải kia quay đầu lại, hướng về phía Long Kình Thiên giận dữ hét lên:
- Ngươi đã phạm vào tội diệt tông diệt tộc!
Thanh âm của Thiệu Hải không ngừng vang vọng bốn phương tám hướng. Đám Trưởng lão của Vạn Bảo Thần Tông ai nấy cũng đều phẫn nộ nhìn trừng trừng về phía Long Kình Thiên. Thậm chí ngay cả đám người Trâu Nhất Phàm cũng quýnh quáng lên, có chút bối rối. Hiển nhiên, ngay cả đám người Trâu Nhất Phàm cũng không tin Long Kình Thiên thật sự có được Vạn Bảo Thần Lệnh.