Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 435

- Chuyện gì vậy?

Âu Tu Văn thốt lên giận dữ.

Lúc này một tiếng quát vang vọng thiên địa truyền tới:

- Âu Tu Văn, còn không mau mau lăn ra đây, bái kiến Nguyên Tôn đại nhân!

Tiếng nói vang vọng, khiến các đệ tử của Băng Phách Thần Giáo nghe rất rõ ràng.

Trên đại điện, tất cả thái thượng trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo đều giận dữ:

- Cái gì?!

Toàn thân Âu Tu Văn bốc lên sát ý, thân thể nhoáng lên, lập tức đã ra khỏi đại diện, đi tới trên không của Băng Phách Thần Giáo. Đám thái thượng trưởng lão Băng Phách Thần Giáo đều theo sát phía sau.

Khi Âu Tu Văn đi ra liền chứng kiến đám người Nguyên Tôn, khí thế điên cuồng tràn tới, nhưng chưa tới trước người Nguyên Tôn thì đột nhiên đã nhanh chóng tiêu tán.

- Ô?!

Âu Tu Văn kinh dị kêu một tiếng, hai mắt không khỏi ngưng tụ, nhìn về phía Nguyên Tôn.

- Các hạ là ai?

Âu Tu Văn âm trầm, lạnh lùng nói.

- Lại dám tới Băng Phách Thần Giáo của ta gây chuyện. Bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu nhận tội thì ta có thể tha mạng chó cho ngươi và đám phế vật thủ hạ!

Tuy nhìn thực lực Nguyên Tôn không tệ nhưng Âu Tu Văn cũng không coi vào đâu.

Bởi hắn là nửa bước Chân Thần, đệ nhất của Thái Hư Thần phủ!

Nguyên Tôn sau khi nghe Âu Tu Văn nói xong, cười ha hả, cũng không tức giận mà nói:

- Âu Tu Văn, hiện tại người dẫn đầu giáo chúng Băng Phách Thần Giáo quỳ xuống thần phục ta, làm chó săn của ta thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.

- Muốn chết!

Một vị thái thượng trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo gầm lên, nhịn không được mà ra tay với Nguyên Tôn. Một chưởng của hắn nhanh như chớp, vô số dòng khí hình thành.

Nguyên Tôn thấy thế, vung tay lên một cái. Vị thái thượng trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo kia như bị đánh mạnh, bay ngược về phía sau, rơi xuống lại không còn động tĩnh gì nữa.

Mọi người Băng Phách Thần Giáo thấy thân thể của vị thái thượng trưởng lão kia không ngừng khô héo đi, cuối cùng trở thành một cái thây khô.

Hai mắt Âu Tu Văn đột nhiên co rụt lại, giật mình nói:

- Vạn Thi Đoạt Hồn Chân Khí?!

Nguyên Tôn cười khằng khặc đắc ý:

- Đúng vậy. Vạn Thi Đoạt Hồn Chân Khí, Âu Tu Văn, thế nào đây? Nếu ngươi và thủ hạ vẫn không biết điều thì đó là kết cục của ngươi!

Hai mắt Âu Tu Văn lạnh lẽo, cười lạnh một chút rồi nói:

- Vạn Thi Đoạt Hồn Chân Khí thì đã sao? Để một chút nữa ta sẽ đánh cho ngươi sống không bằng chết!

Nói xong hào quang trong tay liền lóe lên, Phá Diệt Thần Kích xuất hiện.

Nguyên Tôn nhìn Phá Diệt Thần Kích trong tay Âu Tu Văn, hai mắt sáng ngời, cười nói:

- Thần khí trung phẩm sao? Hắc, không tồi. Không tệ. Ngươi cũng mặc luôn Minh Vương Quy giáp lên người đi chứ? Vừa vặn ta được cần một bộ nội giáp và vũ khí.

Giọng nói của Nguyên Tôn vừa dứt, Âu Tu Văn quát, thân thể tỏa hào quang vạn trượng. Phá Diệt Thần Đỉnh một đòn đâm tới. Một kích này dường như có thể đâm thủng trời cao, khiến đại địa cũng bị xuyên thấu. Một luồng thần lực tan vỡ điên cuồng tuôn ra.

Nguyên Tôn thấy thế, cũng không dám khinh thường. Dù sao thì Phá Diệt Thần Đỉnh này cũng là thần khí trung phẩm. Hắn lập tức nhoáng lên, tốc độ còn nhanh gấp đôi Âu Tu Văn. Âu Tu Văn công kích thất bại, không khỏi chấn động. Lúc này đột nhiên một luồng lực lượng cường đại vọt tới. Ngực hắn chấn động, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.

Phá Diệt Thần Kích rời tay hắn rơi xuống.

- Giáo chủ!

- Giáo chủ! Ngươi sao rồi?!

Mọi người Băng Phách Thần Giáo quá sợ hãi, phi thân tới bên cạnh Âu Tu Văn. Âu Tu Văn oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tanh, ánh mắt không còn ánh sáng, hoảng sợ nhìn Nguyên Tôn.

- Ngươi, ngươi là cường giả Chân Thần?!

Từ khi hắn lên làm giáo chủa Băng Phách Thần Giáo tới nay, tung hoành vô địch mấy chục vạn năm. Đây là lần đầu tiên hắn thua, hơn nữa lại thua thảm tới vậy, một chiêu!

Chỉ có một khả năng đó là đối phương đã là cường giả Chân Thần!

- Cường giả Chân Thần!

Các trưởng lão Băng Phách Thần Giáo hoảng sợ nhìn Nguyên Tôn.

Nguyên Tôn nhìn thần sắc kinh hãi của đám người Âu Tu Văn, không khỏi nhếch miệng cười.

- Ngươi cũng không coi là đần quá.

Nói tới đây, hắn vuốt vuốt Phá Diệt Thần Kích trong tay, nói:

- Thế nào đây? Âu Tu Văn, ngươi quỳ xuống làm chó săn cho ta hay là chết?

Sắc mặt Âu Tu Văn cực kỳ khó coi, biến đổi bất định.

Hắn là đệ nhất Thái Hư Thần phủ, giờ lại phải đi làm chó săn cho người khác!

Nguyên Tôn cũng không vội, vận chuyển thần lực, đâm một nhát bằng Phá Diệt Thần Kích về phía một dãy núi phía xa xa. Chỉ thấy một đường hầm dài tới mấy vạn dặm hiện ra trong dãy núi này.

Mọi người Băng Phách Thần Giáo đều cảm thấy tim gan chấn động.

- Tốt. Ta nguyện ý sẵn sàng góp sức!

Sau đó, Âu Tu Văn nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói âm trầm.

Nguyên Tôn cười ha hả:

- Tốt, Âu Tu Văn, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn thái thượng trưởng lão và giáo chúng Băng Phách Thần Giáo. Đám người này nhìn nhau, chần chờ một chút rồi cũng nhao nhao thần phục Nguyên Tôn.

- Đây là Bất Hủ Khống Thần Phù. Các ngươi nuốt đi.

Trong tay Nguyên Tôn lóe lên hào quang. Trước mặt mỗi người Âu Tu Văn đều xuất hiện một hoàng phù to cỡ lòng bàn tay.

Đám người Âu Tu Văn biến sắc, cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt nó xuống.

Nhìn đám người Âu Tu Văn nuốt Bất Hủ Khống Thần Phù rồi, Nguyên Tôn càng cười sáng lạn.

- Chúc mừng Nguyên Tôn đại nhân nhất thống Băng Phách Thần Giáo!

Đám thủ hạ của Nguyên Tôn nhao nhao chúc mừng.

- Nguyên Tôn đại nhân. Vậy giờ chúng ta đi Thái Thượng Thần Giáo và Âm Dương Môn chứ?

Một người nói.

Nguyên Tôn khoát tay áo, nói:

- Không vội.

Sau đó hắn quay đầu nói với Âu Tu Văn:

- Ngươi truyền lệnh điều tra tung tích của một người tên là Long Kình Thiên. Sau khi trả được, bẩm báo cho ta. Hắc hắc, Long Kình Thiên, ta đúng là rất muốn gặp mặt ngươi!

Hắn tưởng tượng thấy cảnh Long Kình Thiên hoảng sợ khi nhìn thấy hắn đã đột phá tới Chân Thần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

- Điều tra Long Kình Thiên?!

Đám người Âu Tu Văn hơi giật mình. Không ngờ Nguyên Tôn cũng đang tìm kiếm Long Kình Thiên này.

- Thế nào?

Nguyên Tôn thấy thần sắc của đám người Âu Tu Văn, không khỏi hỏi.

- Bẩm Nguyên Tôn đại nhân. Long Kình Thiên kia hiện tại có lẽ vẫn còn trong Phá Diệt Thần Điện.

Âu Tu Văn nói, cũng kể chuyện Long Kình Thiên đánh chết đám người Củng Nhất Hoằng tại oan hồn huyết hà ra. Text được lấy tại Truyện FULL

Ánh mắt Nguyên Tôn lập lòe:

- Đã như vậy thì Long Kình Thiên, hay để cho ngươi sống lâu thêm mấy ngày. Nhưng Phá Diệt Thần Điện sắp đóng cửa rồi, ta cũng không tin là ngươi trốn ở bên trong không ra!

- Vậy sao?

Đột nhiên một giọng nói vang lên. Tiếng nói đột ngột khiến mọi người đều giật mình. Sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một thanh niên tóc đen chậm rãi đi từ phương xa tới, mỗi bước đều đi qua vạn dặm, lập tức tới trước mặt mọi người.

- Long Kình Thiên!

Hai mắt Nguyên Tôn co rụt lại, cười to nói:

- Long Kình Thiên, không ngờ ngươi còn tự động đưa tới cửa!

Tiếng cười run trời, lộ vẻ cực kỳ hưng phấn.

Long Kình Thiên lạnh nhạt nhìn Nguyên Tôn, nói:

- Hứa Khai ở đâu?

Nguyên Tôn cười hắc hắc:

- Nể ngươi sắp chết, nói cho ngươi biết cũng không sao. lúc ấy tại không gian hồn khí, Hứa Khai bị ta đánh trọng thương nhưng lại phi thăng thần giới rồi.

Nói tới đây, khí thế toàn thân hắn đột nhiên tăng vọt, tràn ngập thiên địa ập tới Long Kình Thiên, từ trên cao nhìn xuống:

- Long Kình Thiên, ngươi chưa biết phải không? lần này tới Phá Diệt Thần Điện, ta đã lấy được lực lượng của Phá Diệt Chủ Thần, đột phá cảnh giới Chân Thần, vô địch thiên hạ. Ta giết ngươi sẽ dễ như giết một con kiến thôi!

Bình Luận (0)
Comment