Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 456

Long Kình Thiên sau khi đánh bay đối phương cũng không có tiếp tục ra tay mà ngừng lại.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Viêm Đế từ trên mặt đất giãy dụa bò lên, lau khoé miệng, nhìn máu tươi nơi khoé miệng mà không thể tin được, đây là lần đầu tiên từ khi hắn chuyển thế trùng tu tới nay bị thương, bị một tiểu tử Thiên Tiên đả thương!

- Ngươi, rốt cuộc là ai?

Viêm Đế sợ hãi mà nhìn Long Kình Thiên.

- Ngươi không thể nào là đệ tử Thú Đế, Trần Ứng Tiên Đế chuyển thế!

Đừng nói là Trần Ứng, cho dù là Thú Đế chuyển thế cũng không có khủng bố như vậy.

Liên tiếp thi triển hơn mười cái tuyệt học Tiên Đế cổ xưa, mặc kệ người phương nào chứng kiến đều phải sợ hãi.

- Ngươi, chẳng lẽ là Thiên Đình Câu Trần đại đế chuyển thế?

Trong óc hắn chợt loé lên, bật thốt lên nói.

Thiên Đình Câu Trần đại đế là một trong mấy vị Tiên Đế cổ xưa địa vị chỉ dưới Hạo Thiên Ngọc Đế, bất quá trải qua ma kiếp bị yêu tộc Yêu Đế liên thủ giết chết.

- Ta nói rồi, ta là ai không trọng yếu.

Long Kình Thiên chậm rãi đi về phía hắn.

- Hiện tại, ngươi có hai con đường, một là đầu nhập dưới trướng ta, hai là chết! Bất quá, nếu như ngươi chọn lựa cái chết, ta sẽ đem thần hồn của ngươi triệt để tiêu diệt, về sau không còn cơ hội chuyển thế nữa, vĩnh viễn vẩn lạc!

Viêm Đế khẽ giật mình, tiếp đó lại ha hả cười lên, thần sắc dữ tợn nói.

- Đem thần hồn của ta tiêu diệt? Ngươi ngu à? Tiên Đế chúng ta thần hồn cực kỳ cường đại, cơ hồ là vĩnh thế bất diệt, kiếp trước ngũ đại Tiên Đế liên thủ giết ta đều không có thể diệt được thần hồn của ta, chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là Thiên Tôn!?

Trong tiếng cười của Viêm Đế tràn ngập trào phúng.

Long Kình Thiên thần sắc đạm mạc.

- Vậy sao?

Dứt lời, ngón tay hắn chợt loé lên, một ngọn bạch sắc hoả diễm xuất hiện, đoá bạch sắc hoả diễm này cực kỳ yêu dị, bên trong lại là một ngọn hắc hoả.

- Bạch Liên Hắc Tâm Diễm! Ngươi, ngươi như thế nào biết được Bạch Liên Hắc Tâm Diễm!?

Tiếng cười của Viêm Đế dừng phắt lại, vẻ mặt hoảng sợ muôn dạng mà nhìn đoá bạch sắc hoả diễm trên ngón tay của Long Kình Thiên kia, thậm chí ngay cả toàn thân hắn cũng phải run rẩy theo.

- Ngươi đã biết rõ Bạch Liên Hắc Tâm Diễm vậy thì ngươi hẳn biết dưới Bạch Liên Hắc Tâm Diễm thiêu đốt, thần hồn của ngươi sẽ thế nào chứ?

Long Kình Thiên cười lạnh, nói.

- Nếu như ngươi còn là Tiên Dế, nếu như thần hồn cường đại giống như kiếp trước, ta tự nhiên không diệt được thần hồn của ngươi, nhưng mà bây giờ ngươi chỉ là nửa bước Kim Tiên, ngay cả Kim Tiên còn chưa tới!

- Không có khả năng, ngươi không có khả năng biết được Bạch Liên Hắc Tâm Diễm! Bạch Liên Hắc Tâm Diễm chính là Hỗn độn thần thông, sư phụ Hắc Đế ta còn không biết, ngươi như thế nào biết được!?

Viêm Đế khản giọng nói.

- Đây nhất định là lừa đảo, nhất định là thế!

Hắn không tin người trước mắt lại biết được Bạch Liên Hắc Tâm Diễm.

Long Kình Thiên thấy thế cũng chẳng muốn nói nhảm nữa, trực tiếp búng tay, Bạch Liên Hắc Tâm Diễm lập tức bay ra chui vào trong cơ thể Viêm Đế, sau một lần hô hấp liền nhập vào linh hồn chi hải của đối phương.

- A!!

Rất nhanh, Viêm Đế ôm đầu hét thảm một tiếng cực kỳ thê lương, cuối cùng hắn không nhịn được mà ngã ra mặt đất lăn lộn, thậm chí còn hung hăng cào cấu da đầu của mình.

Không đến mười phút sau, Viêm Đế liền bắt đầu cầu xin tha thứ.

- Van cầu ngươi, tha ta, ta tin rồi... ta tin đó là Bạch Liên Hắc Tâm Diễm rồi, ta tin rồi!

Viêm Đế chính là Tiên Đế chuyển thế, tâm tính kiên định tự nhiên có thể chịu được đau khổ, nhưng mà Bạch Liên Hắc Tâm Diễm lại trực tiếp thiêu đốt thần hồn, thống khổ dị thường, quả thực so với cực hình nơi địa ngục còn muốn thống khổ hơn ngàn lần, vạn lần.

Long Kình Thiên nhìn Viêm Đế cầu xin tha thứ với vẻ mặt đạm mạc, lại qua mười phút sau hắn mới nhiếp một cái đơn giản, đem đoá Bạch Liên Hắc Tâm Diễm kia rút ra khỏi cơ thể Viêm Đế.

Bạch Liên Hắc Tâm Diễm vừa ra Viêm Đế liền ngã vật ra đất, hơi tàn liên tục, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn Long Kình Thiên, lúc này đây mới chính là sợ hãi đích thực, sợ hãi lúc trước chỉ là vì biết Long Kình Thiên có thể liên tiếp thi triển tuyệt học của hơn mười vị Tiên Đế cổ xưa, nhưng bây giờ là sợ hãi thực sự, sợ hãi vì Long Kình Thiên có thể chính thức diệt sát hắn!

Hắn chuyển thế trùng tu tự nhiên biết rõ cực kỳ không dễ, nếu như Bạch Liên Hắc Tâm Diễm thiêu đốt thêm nửa canh giờ nữa, thần hồn của hắn tất diệt, vĩnh viễn vẫn lạc.

Long Kình Thiên đạm mạc nhìn hắn.

Sắc mặt hắn liên tục biến hoá, cuối cùng lại than thở một tiếng, nói.

- Ta có thể sẵn sàng góp sức cho ngươi, bất quá ngươi không được hạn chế tự do của ta, hơn nữa không thể tuỳ ý sai sử.

Long Kình Thiên trầm ngâm một chút, nói.

- Có thể.

Viêm Đế chính là thượng cổ Tiên Đế chuyển thế, Tiên Đế có tôn nghiêm của Tiên Đế, không có khả năng quỳ gối làm nô, trừ phi chính hắn để lộ thân phận Thiên Tôn của mình.

Long Kình Thiên cũng không để hắn mở ra linh hồn chi hải gieo xuống hạt giống tín ngưỡng mà để cho hắn dùng danh nghĩa Thiên đạo lập thề.

Sau khi Viêm Đế dùng danh nghĩa Thiên đạo thề xong, Thiên đạo liền đánh xuống pháp tắc chi lực, trong minh minh ước thúc tâm linh của hắn, nếu như hắn không tuân theo lời thề, lập tức sẽ lọt vào Thiên đạo trừng phạt.

- Đây là Hư Linh đan.

Đợi Viêm Đế thề xong, Long Kình Thiên liền búng ra một cái, một khoả đan dược xuát hiện trước mắt Viêm Đế.

- Hư Linh đan!

Thân thể Viêm Đế chấn động, giật mình mà nhìn khoả đan dược trước mắt.

Hư Linh đan, chính là cực phẩm tiên đan chữa thương, nhất định phải dùng Hư linh chi khí sâu trong hư không mới có thể luyện chế được. Thế nhưng mà, hHư linh chi khí này lại cực kỳ thưa thớt, khó thể có được, chỉ có Tiên Đế hậu kỳ cường giả mới có thể từ nơi sâu trong hư không thu nạp được Hư linh chi khí này.

- Ngươi, như thế nào lại có được Hư Linh đan?

Viêm Đế bật thốt ra.

Long Kình Thiên nói.

- Ngươi hỏi thật nhiều!

Viêm Đế tự biết mình đã lỡ lời, không có tiếp tục hỏi nữa mà chỉ càng thêm kinh nghi thân phận của Long Kình Thiên, hắn phục dụng Hư Linh đan rồi sau đó ngồi xuống vận chuyển công pháp, lập tức dược hiệu của đan dược liền tản ra khắp cơ thể hắn.

Bên ngoài thân thể hắn chợt xuát hiện một đoàn hoả diễm màu đen nhàn nhạt, khí tức chợt mạnh chợt yếu, dĩ nhiên là muốn đột phá!

Long Kình Thiên thấy thế liền thuận tay thành toàn hắn, đan điền vận chuyển, Tiên thiên lôi khí Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ thu nạp, hay tay hư không ấn xuống một cái, Thiên tiên lôi khí theo đó liên tục tiến vào cơ thể Viêm Đế, không ngừng rèn luyện, cường hoá lấy bản thể Viêm Đế.

Mấy canh giờ sau, rốt cuộc một tiếng nổ rất nhỏ từ trong cơ thể Viêm Đế truyền ra, hoả diễm quanh người Viêm Đế chợt phóng đại, đồng thời còn lộ ra kim quang, rốt cuộc đột phá Kim Tiên!

Viêm Đế mở hai mắt, đứng lên nhìn Long Kình Thiên, nói.

- Cám ơn!

Câu cám ơn này ngược lại là hắn phát ra từ nội tâm, mặc dù không có Long Kình Thiên trợ giúp hắn đồng dạng sẽ đột phá tới Kim Tiên, nhưng ít nhất phải cần có một năm khổ tu nữa mới được.

Chỉ là, trong lòng hắn càng hiếu kỳ, Long Kình Thiên như thế nào lại có thể thu nạp được Tiên thiên lôi khí trong hư không. Tiên thiên lôi khí này là đồ tốt, chỉ có thiên tài yêu nghiệt Tiên thiên lôi thể mới có thu nạp được.

Lòng hắn tuy hiếu kỳ, nhưng lúc này cũng không hỏi.

Long Kình Thiên nhẹ gật đầu, sau đó nói.

- Chúng ta đi thôi.

...

Ngay lúc đám người dự thí tiến vào hoang đảo không có bao lâu, hai gã chủ trì liền đi tới lối ra, chờ đợi đệ nhất danh xuất hiện.

- Trần huynh, đã năm ngày rồi, với thực lực của Âu Dương Thành kia, xem ra chỉ cần hai ngày nữa là có thể tới lối ra rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Người gương mặt gầy guộc nói ra.

Người còn lại hình dáng có hơi lùn một chút, nói.

- Trong lịch sử Diệt Tinh tiên môn, người vượt qua hoang đảo thí luyện nhanh nhất chính là dùng năm ngày rưỡi, bất quá đã có mấy vạn năm không có xuất hiện đệ tử như vậy rồi!

Tên mặt gầy guộc nói.

- Đệ tử như vậy chỉ có thể ngộ không thể cầu, đừng nói là năm ngày rưỡi, coi như sáu ngày nữa cũng cực khó cực khó, hơn nữa loại đệ tử thiên tài này bình thường đều đi đế vương đại phái.

- Nói cũng đúng.

Tên thấp lùn kia gật đầu nói, nhưng hắn vừa mới nói xong đột nhiên há miệng ra thật lớn, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn về phía lối ra.

Tên mặt gầy guộc nghi hoặc, không khỏi nhìn sang.

Bình Luận (0)
Comment