Thiên Tống

Chương 163.1

Cô ấy là Chu Bình? Âu Dương nhìn rất chăm chú, có vài phần quyến rũ, y phục đơn giản mà sạch sẽ, thêm vào đó là dáng vẻ rất tự tin, để lộ ra một vẻ đẹp rất cụ thể của tuổi thanh xuân. Trên người cũng không mang quá nhiều trang sức, nhưng những vật dụng cần thiết cho việc ghi chép như văn phòng tứ bảo* thì lại không hề thiếu.

*Văn phòng tứ bảo: Bút, mực, giấy, nghiên.

Âu Dương gật đầu rồi nói:

"Rất khó để tạo nên tài sản vô hình chỉ trong một đêm, nhưng chỉ cần một đêm là dễ dàng biến mất. Nó đại diện cho hình ảnh của trường nghiệp, mà hình ảnh của trường nghiệp có thể nhìn thấy qua vài điểm dưới đây: tố chất của nhân công, tổ chất của sản phẩm và...."

........

Sau khi tiết học kết thúc, cả học đường tràn ngập tiếng vỗ tay. Âu Dương gật đầu cảm ơn mọi người, sau đó thu dọn văn án và cùng mấy thầy giáo lên lớp giảng dạy các bài học về tài chính các khóa trình tài chính nói một chút về quan điểm của mỗi người. Đúng lúc ấy Chu Bình tiến đến và hỏi:

"Đại nhân, học trò có một việc không hiểu."

"Hử?"

Âu Dương bảo:

"Ngươi nói xem."

"Người nói muốn thành công thì có thể dùng vũ lực để mở rộng tài sản vô hình, còn có thể thông qua sự đầu cơ, hoặc sử dụng các thủ đoạn có tính chất đánh lừa để tiến hành tuyên truyền. Nếu làm như vậy thì có khi nào tài sản vô hình sẽ không qua nổi sự khảo nghiệm không?"

"Uhm..... Cũng đến giờ ăn rồi."

Âu Dương nói:

"Chi bằng vừa ăn vừa nói nhé."

"Vâng!"

...............

Nhà ăn của đại học Dương Bình đã được sửa sang lại, đây là ý kiến mà Tông Trạch đề xuất với Cam Tín. Tông Trạch nói thầy với trò ăn chung với nhau thì chẳng ra cái thể thống gì cả. Cam Tín thấy cũng có lý, nên đã để riêng một vài chiếc ghế lô cho các thầy giáo sử dụng. Trong nhà ăn học trò chỉ có thể lựa chọn thức ăn, còn thầy thì có thể gọi món. Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý cùng ăn chung với học trò thì cũng chẳng có ai nói ngươi sai cả.

Âu Dương đến hàng ghế lô, tùy ý chọn một vài món ăn rồi nói:

"Ngươi là con gái mà Chu đại chưởng quỹ hài lòng nhất phải không? Cha của ngươi thường nhắc tới ngươi, nói tiếc rằng ngươi lại là phận nữ nhi."

"Cha ta thường nói đại nhân là người có kiến giải, mà thái độ làm người cũng rất tốt."

Chu Bình vừa châm trà vừa nói:

"Học trò còn biết đại nhân ở Tây Bắc lập được đại công, được triều đình lập đình để bày tỏ ân huệ, ngoại trừ lúc Tống quốc bắt đầu khai quốc, chưa từng có ai được trọng đãi như vậy."

"Ngươi thật biết ăn nói."

Âu Dương cười ha ha và nói:

"Thực ra, ta mời ngươi ăn cơm là vì muốn hỏi thăm một chút về Âu Bình."

"Hắn sao?......"

Chu Bình khẽ nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau mới mở lời:

"Học trò hiểu ý của đại nhân, chỉ có điều........ Âu Bình là một người tốt, đối xử với học trò cũng rất tốt. Nhưng học trò cảm thấy Âu Bình không có chí tiến thủ gì cả, vả lại học trò cũng chưa nghĩ tới chuyện cưới xin vào lúc này."

"Uhm."

Âu Dương có thể nhận ra Chu Bình cũng có ý với Âu Bình, chỉ có điều tính cách của Âu Bình khiến Chu Bình có chút không thích. Âu Dương nói:

"Nếu ngươi muốn nói rằng thân phận của cậu ấy chỉ là một kẻ đầy tớ thì ngươi nhầm to rồi. Từ nhỏ ta với Âu Bình đã là anh em cột chèo, cậu ấy luôn coi ta là huynh trưởng, ta cũng coi cậu ấy như đệ đệ. Công sức mà cậu ấy bỏ ra cho Dương Bình tuyết đối không ít hơn mấy người Cam Tín kia, chỉ có điều là ở trong tối chứ không phải ở ngoài sáng."

"Điều này thì học trò biết, nhưng mà....."

Chu Bình suy nghĩ rất lâu rồi mới nói:

"Có thể là do ở đại học học trò được tiếp xúc với các học trưởng, đa phần họ đều là những người có dã tâm, còn Âu Bình thì thiếu chút....."

"Mục tiêu và lý tưởng?"

Âu Dương hỏi:

"Có phải thiếu mấy hai cái này không?"

Chu Bình gật đầu nói:

"Đúng, chính là nó, hắn chẳng có cái gọi là mục tiêu làm người........."

"Ha ha."

Âu Dương vừa cười vừa nói:

"Nếu quan nhân tườn lai của ngươi có chí tiến thủ thì ngươi chỉ còn cách không có chí tiến thủ mà thôi. Chu Bình này, ngươi không phải tìm một người bạn làm ăn, mà là tìm quan nhân. ngươi muốn ngươi và quan nhân của ngươi trở thành đôi bạn hợp tác, hay là một đôi phu thê yêu thương nhau đến đầu bạc răng long, để ngươi không phải mang nỗi lo về sau? Lúc ngươi suy sụp có thể cho ngươi sự cổ vũ, lúc ngươi thành công có thể vui mừng thay cho ngươi... Từ nhỏ Âu Bình đã ở cùng ta, ta có bất kì chủ ý gì cậu ấy cũng không phản đối, cho dù đó là một chủ ý tồi, cậu ấy vẫn sẽ ủng hộ ta, hơn nữa còn giúp ta khắc phục hậu quả. Nói thật lòng, nếu không có cậu ấy thì cái mông của ta sớm đã bị ngươi ta đánh cho nở hoa luôn rồi. Ta thấy, ngươi vẫn nên suy nghĩ cho kĩ xem vì sao cần phải tìm một phu quân đi rồi hẵng nói tiếp. Ngày tết sắp đến rồi, trường học cũng sẽ nghỉ định kỳ. Vừa khéo là sau tết ta có việc phải trở lại quê nhà, luôn tiện ghé thăm Chu đại chưởng quỹ. Ngươi đừng hiểu nhầm, Âu Dương ta không phải là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Ngươi có nguyện ý hay không ta không có ý kiến, cha ngươi cũng không có quyền ý kiến mà sẽ để ngươi tự quyết định. Ta nghĩ chút thể diện này cha ngươi vẫn sẽ để lại cho ta. Ngươi thấy có được không?"

"Tấm lòng của đại nhân khiến học trò cảm kích vô cùng, học trò nhất định sẽ suy nghĩ cho thật rõ ràng và tường tận, đến lúc đó sẽ cho đại nhân một câu trả lời hợp lý."

"Uhm."

Âu Dương lái qua chuyện khác:

"Câu hỏi khi nãy của ngươi ta có suy nghĩ như sau: phàm là bách tính đều sẽ có suy nghĩ đi theo một cách mù quáng, còn có lòng ham muốn những điều nhỏ nhặt, nên trước hết phải tẩy não cho họ cái đã...."

.........

Lương Hông Ngọc đích thân xuống bếp làm một vài món ngon đem lên cho Âu Dương rồi hỏi:

"Quan nhân, thế nào rồi?"

"Ta nghĩ là có khả năng sẽ thành công. Thật ra ta với cô Chu Bình này cũng có chút hảo cảm. Nhưng ta lại thấy quá ủy khuất cho Âu Bình. Dã tâm của nữ tử này quá lớn, không chỉ muốn tiếp quan hiệp hội thương nghiệp Đông Nam trong tương lai mà còn cấp tiến hơn so với Tô Thiên lúc tiền nhiệm nữa. Dựa vào trí tuệ của cô ấy thì hoàn toàn có khả năng đó. Chỉ có điều nếu Âu Bình ở cùng với một nữ nhân cường thế như vậy thì e sẽ chẳng phải là chuyện gì tốt cả. Đương nhiên, chủ yếu là Âu Bình thích."

"Quan nhân dự định sẽ nói rõ với Âu Bình?"

"Ta không xen vào lựa chọn của cậu ta. Câu ta muốn thì ta sẽ giúp. Nhưng ta nhất định phải nói cho cậu ta rõ những hậu quả có thể xảy ra. Dù sao thì một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như thế thì nên chịu trách nhiệm với những chuyện mà mình làm. Có lựa chọn như thế nào cũng không phải là lựa chọn của cậu ta."
Bình Luận (0)
Comment