Thiên Tống

Chương 176.2

Huệ Lan thấy Âu Dương, vội buông hết tất cả công việc trên tay, sau khi pha trà ngon mới thở dài một tiếng:

” Đáng tiếc muội muội khó có được một mái nhà…”

” Huệ Lan, làm sao ngươi biết bây giờ nàng sẽ không có mái nhà tốt?”

Âu Dương nói:

” Ta cảm thấy, người hạnh phúc nhất chính là có thể làm chuyện mình mong muốn.”

” Đại nhân nói cũng có chút đạo lý, chỉ là đáng tiếc. Còn nữa ta vẫn là có chút bất bình với đại nhân. Điều kiện đại nhân như thế, có thể nói là vạn người không có một. Tuổi trẻ, có công danh, có tiền đồ, có nhân khí, có thế lực, có đầu óc. Đối với phu nhân của mình yêu mến có thừa, cũng không có những nữ nhân khác bên ngoài…”

Âu Dương cười nói:

“Còn khen nữa, Triển Minh sẽ ghen đó. Đúng rồi Huệ Lan, bây giờ nha môn không về được, ngươi bảo người nữ đi truyền lời cho hai thị, bảo các nàng thu thập một chút rồi đi tìm Lương Hồng Ngọc đi, bên này có một tín vật, có thể đổi được mười vạn quan, mật mã là sinh nhật nàng, coi như là một chút thành ý của ta.”

” Được rồi.”

Huệ Lan đứng dậy, ở ngoài cửa tìm lão phóng viên bàn giao vài câu. Phóng viên gật đầu đi ngay.



Một nhà vốn náo nhiệt giờ đây chỉ còn lại một mình Âu Dương và Âu Bình cẩn thận đi theo sau. Đương nhiên còn có sư phó sửa chữa hồ bơi, và Vương Bảo Phúc đang nấu bữa sáng trong phòng bếp. Âu Dương cười nói:

” Âu Bình, còn nhớ năm năm trước chúng ta ra thành mới, một quan tiền tiên sinh cho trong túi không?”

” Đương nhiên nhớ rõ.”

Âu Bình nói:

” Thật ra ta sớm đã thấy nữ nhân kia không đúng…”

Âu Dương phất tay ngăn lại:

” Cho dù ngươi sớm nói với ta, cũng sẽ như ngày hôm nay. Ngươi cảm thấy ta sẽ không thả người sao? Ta chỉ là muốn nói, thời gian năm năm ngắn ngủn, từ một quan tiền đến ngày hôm nay một thân trăm vạn. Thiên tử sủng ái, thanh danh truyền xa, có bao nhiêu người có thể làm được?”

Âu Bình tuyệt đối tán thành gật đầu:

” Cũng phải, thiếu gia nếu nguyện ý vào triều làm quan, không cần phải vài năm thì đã có thể quyền khuynh thiên hạ.”

” Vậy sao?”

Âu Dương ngẫm lại nói:

” Đúng rồi, lát nữa tùy ý tìm vài thị nữ, đừng để Bảo Phúc mệt mỏi.”

” Dạ, sáng sớm đã làm rồi.”

Âu Bình nói:

” Nữ nhân kia đã thu thập hết toàn bộ quần áo rồi.”

” Đại nhân.”

Triển Minh xuất hiện ở cửa:

” Huệ Lan bảo ta mang một ít rượu và thức ăn tới, cùng đại nhân uống mấy chén.”

Cam Tín ló đầu ra:

” Còn có ta, cũng tới góp vui một chút.”

” Các người, xem thường ta rồi. Loại sự tình này mặc dù ít, nhưng cũng không phải chưa từng gặp phải vài lần.”

Không phải là thất tình sao? Ai chưa từng có chứ. Âu Dương nói:

” Nếu tới rồi, Âu Bình ngươi đi giúp Bảo Phúc đi, mọi người cùng nhau ăn cơm.”



Tình trường không được như ý, thương trường đắc ý. Triển Minh ném ra quả đạn nặng trịch:

” Đại nhân, súng đã đạt tới tầm bắn một trăm bước theo yêu cầu đại nhân, trong hai mươi bước xuyên thủng tấm ván gỗ một tấc. Nhưng giá thành không rẻ, thành phẩm là 30 quan một cây. Chủ yếu nhất là năng lực quân xưởng trước mắt, cho dù toàn lực sản xuất, mỗi ngày cũng chỉ khoảng mười cây. Còn có bao hỏa dược nén đạt đến tiêu chuẩn, trước mắt toàn lực sản xuất cũng chỉ có thể bảo đảm mỗi ngày trăm bao.”

“Không tồi, có điều không cần sản xuất, ngày nay tất cả súng ống đều đang trong cải tiến, có bản mẫu là đủ rồi.”

Âu Dương nói:

” Hỏa dược này có thể thông qua súng ngắn không?”

“Có thể, nhưng cơ suất rất thấp hơn nữa tính an toàn không đủ.”

Triển Minh giảng giải, không phải không có thể sử dụng súng ngắn. Nhưng thứ nhất đạn kép nhiều, thứ hai, bởi vì thứ nhất cho nên phải cần kim loại thay thế giấy bọc bọc kín hỏa dược, trước mắt rất khó đạt tới trình độ như vậy. Âu Dương biết viên đạn tạo thành thế nào, cũng không phải là trực tiếp va vào hỏa dược, mà là va vào trang bị phát lửa dẫn lửa đốt hỏa dược, thông thường gọi là ngòi nổ, rồi sau đó nổ mạnh trong nháy mắt tạo thành lực đẩy cực lớn. Đừng xem đơn giản như vậy, thiết kế này cần rất nhiều ngành học. Âu Dương là người phải cụ thể, lấy ra thứ tranh công gì đó là chẳng đáng, cần phải có thể có công dụng thực chiến.

Một nha dịch trực ban tiến vào nói:

” Báo, đại nhân, thánh chỉ đến.”

Một công công Âu Dương không quá quen thuộc tuyên chỉ, đại khái ý tứ chính là, bởi vì Âu Dương tiến hành báo Hoàng Gia có công, bổ nhiệm Âu Dương làm Thái tử thị giảng, hư chức chính thất phẩm. Rồi sau đó ban thưởng một đôi ngọc San Hô.

Âu Dương khách sáo mấy câu, công công cũng rất khách khí. lúc này thái độ tuyên chỉ cũng rất khách khí, cũng chính là thái độ của Hoàng đế. Âu Dương có ngu đến đâu cũng biết, Triệu Ngọc ra thánh chỉ này là nói cho một số người, Âu Dương vẫn là Âu Dương, sự tin tưởng của Hoàng đế đối với mình không có bởi vì chuyện này mà biến chuyển.



Trải qua chừng mười ngày đào thải tàn khốc, một trăm ba mươi võ tiến sĩ hoa lệ ra đời. Tranh luận tuyển chọn vô cùng kịch liệt. Xu Mật Viện cùng với các tướng quân tranh luận một ngày cũng không ra kết quả. Ngay cả Triệu Ngọc đến hiện trường cũng có chút do dự. Nếu như là lục quân thì võ trạng nguyên này trừ Nhạc Phi ra không còn có thể là ai khác, nhưng lại là hạm đội đường thủy, Lý Bảo lại có hơi ưu thế. Mà tổng hợp lại thực lực thì Lương Hồng Ngọc cũng không kém, hơn nữa lại hiểu rõ hỏa pháo như lòng bàn tay.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lương Hồng Ngọc tuyệt đối không thể làm võ trạng nguyên. Hàn Thế Trung xem trọng Lý Bảo, Đồng Quán xem trọng Nhạc Phi, hai bên vẫn không có thỏa hiệp, thái độ tương đối kiên quyết. Triệu Ngọc vì vậy đã nghĩ tới Âu Dương. Âu Dương cũng lười lên kinh, bảo người tới trực tiếp đưa tin nhắn cho Triệu Ngọc, chính là bảo hai người trình bày lí do tại sao mình muốn gia nhập hạm đội Hàng Châu, hơn nữa dâng thư nói rõ sau khi trở thành chủ tướng hạm đội Hàng Châu có kế hoạch gì cho hạm đội Hàng Châu.

Đến lúc này, Lý Bảo liền không được, Lý Bảo chỉ nói chung chung dốc hết sức mình vì nước, mà còn Nhạc Phi trước đó đã chuẩn bị sẵn, lại hiểu biết về tầm quan trọng của phòng thủ trên biển. Hắn nói nếu như không có hải hạm, tương lai đối mặt địch nhân khắp nơi lại chỉ có thể là đánh mà không thủ được. Còn dâng thư bàn về kết cấu và đội hình chiến thuyền của Hàng Châu mà hắn đã nghĩ ra.

Vì vậy Nhạc Phi với ưu thế tuyệt đối thắng được, Lý Bảo được làm á quân, thu được bảng nhãn. Mà còn Lương Hồng Ngọc cũng không phải là thám hoa, chỉ được xuất thân tiến sĩ. Danh phận điều động nội bộ, nhưng thánh chỉ còn chưa có đưa ra, tạm thời đều giữ lại.
Bình Luận (0)
Comment