Thiên Tống

Chương 178.2

Âu Dương lại nói:

” Phải có thợ mộc, lang trung mỗi thuyền cũng chuẩn bị ít nhất một người. Quản lý thực vật phải là người chính trực. Về phần tại sao. Về phần tại sao, có thể một hai năm sau các ngươi sẽ hiểu rõ. Hôm nay chương trình học chỉ dùng kim chỉ nam vẽ hải đồ.”

Âu Dương lấy ra mấy thứ gì đó nói:

” Cái này gọi là thước xếp, cái này gọi là com-pa, cái này gọi là eke. Nửa tháng tiếp theo, các ngươi sẽ trải qua môn học đau đớn nhất. Bởi vì muốn vẽ những cái này, nhất định phải có căn cơ số học vững chãi. Mà sau khi học được vẽ hải đồ, lợi ích lớn nhất là đội thuyền không dễ mắc cạn, hơn nữa về sau cung cấp tin tức hàng hải chuẩn xác. Không yêu cầu rất cao, ít nhất các ngươi phải vẽ ra được bản đồ đường biển của hải phận Đại Tống. Vốn đây là cơ quan chuyên môn đo đạc hoàn thành, nhưng ngày nay thì không, chỉ có thể là chính các ngươi ở trong khi huấn luyện đảm nhiệm việc này.”

Bản đồ đường biển được gọi là chìa khóa vàng, đương nhiên ngươi có thể không có, nhưng độ nguy hiểm sẽ cao rất nhiều. Một khi tác chiến, không có bản đồ hàng hải, thậm chí sẽ phân biệt không rõ phương hướng. Âu Dương không hề yêu cầu bọn họ quá cao, chỉ là yêu cầu bọn họ phải hiểu rõ tầm quan trọng của bản đồ hàng hải. Công trình vẽ bản đồ hàng hải rất khổng lồ, chính là không phải trong mười năm cũng không có thành tựu gì.



Đội đại biểu Đông Kinh trải qua khổ chiến, cuối cùng đã lấy được cúp quán quân quang vinh trận đấu bóng đá lần thứ ba của Đại Tống. Mà không lâu sau, trải qua khảo hạch của đại học Dương Bình, tám phần võ tiến sĩ đi đến Dương Châu tiếp nhận đội thuyền, đồng thời còn sẽ có thánh chỉ bổ nhiệm đang chờ đợi bọn họ. Hai phần không hợp lệ còn lại, Triệu Ngọc ý là Âu Dương huấn luyện lại, Âu Dương từ chối thân thể không thoải mái. Vì vậy triều đình liền để cho những người này đến các lộ quân đưa tin. Cụ thể trạng nguyên đến các thứ tự khác đưa đến Dương Châu thống nhất tuyên bố.

Mặc dù trận bóng chấm dứt, tốt nghiệp đại học một khóa, nhưng Dương Bình vẫn phồn hoa như trước kia. Âu Dương lúc này mới cảm nhận được ý tứ của câu nói, Trái Đất chưa bao giờ không thể rời khỏi ai, cho dù là vạn tuổi.

Qua mấy tháng như vậy, bà mối đến cửa cũng ít dần. Trong nha môn thanh tĩnh vô cùng, Âu Dương mỗi ngày hoặc là cùng Tống Huy Tông du thuyền hoặc là câu cá cũng thanh nhàn cực kỳ. Giống như bên này hết thảy đều không có gì liên quan đến hắn.

Mà lúc này đây, quân Tây Bắc cùng Tây Hãn của Hắc Hãn bắt đầu khai chiến.

Hắc Hãn chia Đông Hãn cùng Tây Hãn, Đông Hãn gần Tống, còn Tây Hãn thì tự xưng là Đào Hoa Thạch Bác Cách Lạp Hãn, ý là hoàng đế Trung Quốc. Hắc Hãn chính là quốc gia Đột Quyết thế kỷ thứ tám tiếp nhận Hồi Giáo thành lập làm quốc giáo. Tây Hãn chống lại Đại Tống đương nhiên suy nghĩ bằng hữu của kẻ địch là kẻ địch. Mà Đông Hãn thì lại suy nghĩ kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, toàn lực ủn hộ quân Tống tấn công Tây Hãn.

Mà Âu Dương sau khi nghe tin tức như thế vốn không để ý, quân Tây Bắc ngày nay vô cùng thành thục, lại có hai danh tướng dẫn đầu, cùng người Đông Hãn phối hợp, nhất định không chịu thiệt thòi. Nhưng về sau vô tình nhớ tới một chuyện khiến hắn kinh hãi, đó chính là thời gian này chính là Âu Châu liên quan đến Thập Tự Quân đông hai thế kỷ. Con đường tơ lụa có thể trực tiếp đến Âu Châu, mà Thập Tự Quân là Thiên Chúa giáo đối với dị giáo đặc biệt là loại hành vi cực đoan như Hồi Giáo, có thể giao hội con đường tơ lụa, cuối cùng đụng mặt nhau. Đại Tống đương nhiên là dị giáo, lúc này cùng vận động cực đoan đại quy mô Âu Châu đụng đầu nhau không biết là phúc hay họa? Dân tộc phức tạp như vậy, liên quan đến tôn giáo.

Quân Tống lấy tư thái gì xuất hiện ở trước mặt Thập Tự Quân chứ?

Tiếp theo đó là vấn đề có dám nói hay không, vấn đề này rất nghiêm trọng cũng rất trọng yếu. Trước mắt hết thảy đều rất thuận lợi, người vừa đen vừa thấm đẫm mồ hôi này là từ Afghanistan (thời xưa gọi là Tây Vực), rồi sau đó chính là Ba Tư, tiếp theo là các vùng chiến tranh. Bất kể nói thế nào, chuyện này tất nhiên phải nói cho Hàn Thế Trung một tiếng, tương lai việc này chống lại cũng có chuẩn bị tâm lý. Nghĩ đến đây, Âu Dương liền viết một phong chiếu thư gửi cho Hàn Thế Trung.

Thư này đưa cực kỳ bí ẩn , khiến Triển Minh không thấy điểm gì đáng chú ý, nhưng lại là người tuyệt đối đáng tin để đưa đi, hơn nữa nhất định phải tự tay giao cho Hàn Thế Trung . Nếu bức thư này bị lộ ra, Âu Dương căn bản cũng không biết phải giải thích việc mình biết nhiều chuyện như vậy bằng cách nào. Còn nữa, việc thư tín qua lại với Hàn Thế Trung là tối kỵ, Âu Dương cho dù có việc gấp cũng phải chuyển đạt thông qua hiệp hội buôn bán, phải làm một cách quang minh chính đại.

Hàn Thế Trung sau khi thu được mật thư, trong lòng thấy thật là kỳ quái. Thậm chí còn nghĩ đến Âu Dương có khả năng muốn mưu phản. Nhưng mở thư ra đọc, hắn hồ đồ, cũng xem không hiểu. Thư Âu Dương viết quá kỹ càng, quá phức tạp, khiến Hàn Thế Trung đối với phương diện này một chút cũng không biết gần như phát điên. Rồi sau đó chuyên tâm nghiên cứu cả đêm, rốt cục ý tứ đại khái đã hiểu rõ.

Phần thứ nhất Âu Dương trình bày về Thiên Chúa giáo và Đông Chính giáo của Cơ Đốc Giáo, hơn nữa hơn nữa còn nói rõ về địa vị của Giáo Hoàng ở Âu Châu. Sự cuồng nhiệt của nhân dân và các quốc gia đối với tôn giáo. Phần hai là phân trần làm sáng tỏ về các tín đồ dị giáo, chủ yếu là Hồi Giáo, cái nhìn của các quốc gia Thiên Chúa giáo về Đông Chính giáo, còn có nguyên nhân chủ yếu nhất gây nên mâu thuẫn giữa bọn họ. Phần ba phân tích các đặc điểm và đặc sắc của đạo Hồi, còn có một số tôn chỉ của nó. Phần bốn là phân trần sáng tỏ khả năng tồn tại chiến lực của các quốc gia Âu Châu, còn có việc bài binh bố trận của một số quốc gia Âu Châu, các phương pháp công kích phòng ngự thường dùng. Phần năm là sự phân tích ở một trình độ nhất định về tính cách của các dân tộc người Âu Châu.

Năm phần này làm Hàn Thế Trung đọc mà như ở trong sương mù, cũng may có phần thứ sáu, miêu tả chút ít về đông chinh Thập Tự Quân, chủ yếu là nói sơ qua, một khi đến biên giới Ba Tư, thương đội có thể cuốn vào trong biên giới vùng chiến tranh. Một khi ra khỏi Ba Tư, có thể sẽ tiến vào trung tâm chiến tranh. Âu Dương bảo để bản thân Hàn Thế Trung quyết định, gặp phải chiến tranh nên lui hay là chiến đấu hoặc là sửa con đường tơ lụa né tránh chiến tranh đi.
Bình Luận (0)
Comment