Thiên Trường Chi Cửu

Chương 127

Sắc mặt của Diêu Mộng Đồng đột nhiên trở nên khó coi lạ thường, cô ta nghĩ bản thân cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi vậy mà đã bị nói là già?

“Tôi còn tưởng là loại ngây thơ trong sáng thế nào, hóa ra cũng chỉ là giả tạo.”

Ngô Mạn buồn cười: “Chị Diêu, tôi thấy đúng là do chị lớn tuổi rồi nên đầu óc không được mình mẫn nữa thì phải. Người làm cái nghề này như chúng ta làm gì có ai thật thà, làm gì có ai không giả tạo chứ? Chẳng lẽ chị Diêu quay lại nghề cũ là muốn tìm tình yêu đích thực ở đây sao?”

“Cô…”

“Được rồi chị Diêu, khách bên ngoài còn đang đợi tôi, tôi thấy chị dặm phấn còn chưa được đều, chị từ từ sửa sang lại đi nhé, tôi không tiếp được nữa.” Nói xong bèn ra khỏi phòng thay đồ.

Nghe Ngô Mạn kia cố ý gọi mình là “chị Diêu”, Diêu Mộng Đồng nghĩ ngay tới hai chữ “kỹ nữ” đọc đồng âm, tức đến nỗi nén cây son trong tay đi.

“Cốc cốc cốc…” Đột nhiên có người gõ cửa phòng thay đồ.

Diêu Mộng Đồng khôi phục lại tâm trạng rồi mới nói vọng ra: “Mời vào.”

Cửa mở, một nhân viên phục vụ trong hộp đêm xuất hiện ở cửa, trong tay còn ôm một bó hoa hồng xanh. Vừa nhìn, Diêu Mộng Đồng đã biết là tặng cho cô ta, vì hoa hồng xanh là loài hoa cô ta thích nhất. Lúc nổi tiếng nhất, mỗi buổi tối cô ta có thể nhận được cả mấy trăm bông như vậy.

“Chị Đồng, khách ở phòng VIP bảo em mang cái này đến tặng chị, hy vọng chị có thể nể mặt mà đi ăn cơm với anh ấy.”

Vẻ mặt âm u của Diêu Mộng Đồng cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười đắc ý, dù sao trước đây cô ta cũng là một nữ hoàng của Hoàng Đình, sao có thể lâm vào bước đường không có ai nhòm ngó tới được.

“Khách ở phòng VIP nào vậy?”

“Ở tầng ba ạ.”

Diêu Mộng Đồng nhướng mày, ai cũng biết phòng VIP ở tầng ba là nơi thần bí nhất của Hoàng Đình, bởi vì nó không hề cho người ngoài vào, chỉ khi ông chủ của Hoàng Đình tiếp đón khách cực kỳ quan trọng thì căn phòng đó mới sáng đèn, cho dù là lúc nổi tiếng nhất, Diêu Mộng Đồng cũng không có cơ hội được mục sở thị căn phòng đó.

Nhưng không ngờ, đóa hoa hồng xanh này lại đến từ khách ở phòng VIP tầng ba. Cô ta nhìn màu xanh xinh đẹp chói mắt ấy, cô ta cũng từng nhận được không ít hoa hồng xanh nhưng lại cảm thấy đóa hoa đêm nay là đặc biệt nhất.

Cô ta thầm nghĩ, quả nhiên ông trời không bạc đãi cô ta, hôm nay chính là cơ hội để cô ta ngược dòng làm lại từ đầu.

Sửa sang kỹ lại trước gương thêm một lần nữa, Diêu Mộng Đồng bèn ôm đóa hoa hồng xanh ấy ra ngoài. Cô ta liếc nhìn Ngô Mạn đang bị đám đàn ông vây quanh ở cách đó không xa rồi nở nụ cười khinh bỉ.

Cô ta xuyên qua sàn nhảy, đi thẳng đến trước cửa thang máy lên tầng ba. Hai vệ sĩ đứng canh cửa thang máy nhìn thấy “tín vật” trên tay cô ta thì không ngăn cản để cô ta đi vào.

Diêu Mộng Đồng đứng trong thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô ta nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của Ngô Mạn.

Ra khỏi thang máy, tầng ba đã hoàn toàn được ngăn cách với đống tạp âm dưới tầng một, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của cô ta.

Diêu Mộng Đồng đi đến trước cửa phòng rồi lịch sự gõ cửa.

“Vào đi.” Trong phòng vang lên một giọng đàn ông trong trẻo.

Cô ta đẩy nhẹ cửa đi vào, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên xô pha.

Áo sơ mi trắng cùng bộ vest màu đen với những đường cắt may khéo léo làm tôn lên dáng người hoàn hảo của anh, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhã nhặn, giống như một lãnh đạo cấp cao trong phòng làm việc của một khu thương mại thuộc trung tâm thành phố Vân vậy.

Tuy Diêu Mộng Đồng đã lăn lộn ở hộp đêm nhiều năm nhưng cũng khó tránh khỏi bị người đàn ông trước mặt làm dao động tâm trí, bởi vì người đàn ông này thật sự là… quá đứng đắn. Đọc truyện tại ngontinhhay.com

“Cô Diêu có biết uống rượu không?” Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng.

“Đương nhiên rồi.”

Diêu Mộng Đồng cảm thấy người đàn ông này quá lịch sự, đến nơi này rồi mà còn hỏi phụ nữ ở đây có biết uống rượu không?
Bình Luận (0)
Comment