Thiên Trường Chi Cửu

Chương 152

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Thiên Trường tỉnh lại, ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng rồi. Thời tiết của thành phố Vân tuần này tốt một cách lạ thường.

Cô thẫn thờ nhìn vào vệt nắng đang chiếu trên mặt đất, cảm giác giống như đang chiếu vào trái tim mình vậy.

Khóe miệng của cô hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nghiêng người nhìn Lục Chi Cửu đang nằm bên cạnh. Anh vẫn nhắm nghiền mắt ngủ say, hàng lông mi dài dưới mí mắt tạo thành một mảng tối mờ mờ, đôi môi mỏng hơi mím lại, những sợi râu mọc lên sau một đêm càng làm tăng thêm vẻ nam tính của anh.

Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu ở một khoảng cách gần sát như thế, cô không khỏi âm thầm cảm thán, sao trên đời này lại có người đẹp trai như vậy được chứ.

Cô không nhịn được đưa tay sờ nhẹ lên trán của Lục Chi Cửu, sau đó đến chiếc mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi, cuối cùng là cằm, giống như phải phác họa ra cả khuôn mặt anh thì cô mới tin người đang nằm bên cạnh mình là người thật.

Nhưng người đàn ông lập tức xoay tay rồi lại ôm chặt cô vào lòng. Thẩm Thiên Trường đờ người mất mấy giây, sợ giấc mộng đẹp của Lục Chi Cửu bị cô phá vỡ, mãi cho đến khi hơi thở của anh đều đặn trở lại cô mới âm thầm thở phào. Cô sáp lại, nhẹ hôn anh một cái rồi mới nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường. Đến khi cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, người đàn ông trên giường mới chậm rãi nở nụ cười hoàn hảo.

Thẩm Thiên Trường đánh răng rửa mặt xong thì đi thẳng xuống tầng dưới. Lúc này vú Trần mới nấu bữa sáng được một nửa, nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, bà không nhịn được hỏi: “Cô Thẩm, cậu Chín đâu rồi?”

“Hôm qua anh ấy đi đường mệt quá, để anh ấy ngủ thêm một lát nữa.” Thẩm Thiên Trường vừa nói vừa xắn tay áo muốn giúp vú Trần nấu bữa sáng.

Vú Trần vội vàng ngăn cô lại: “Cô Thẩm ra ngoài đợi trước đi, cứ để chúng tôi làm là được rồi.”

Thẩm Thiên Trường ngại ngùng gãi đầu: “Lục Chi Cửu mới về, cháu muốn tự tay làm bữa sáng cho anh ấy ăn.”

Vú Trần thấy vẻ xấu hổ của Thẩm Thiên Trường thì lập tức hiểu ra ý của cô, nên cũng buông tay để cô làm.

Không lâu sau.

Món cháo thịt nạc trứng kho nóng hổi được đặt trên bàn, kèm theo cả trứng chần và bánh bao, vú Trần còn bưng lên món phụ mình đặc biệt làm nữa.

Thẩm Thiên Trường ăn sáng trước, không thể không nói món phụ vú Trần làm quá ngon, khiến cô không nhịn được mà ăn liền một lúc hai bát cháo.

Thẩm Thiên Trường ăn xong bữa sáng rồi nhưng trên tầng vẫn không có động tĩnh gì. Cô về phòng ngủ, Lục Chi Cửu vẫn đang say giấc, khuôn mặt anh vùi trong chiếc chăn màu xanh lam mà Thẩm Thiên Trường mới thay, ánh nắng cũng chiếu vào một góc giường, dịu dàng phủ lên chiếc chăn anh đang đắp trên người, giống như một bức tranh mỹ nam ngủ say. ngontinhhay.com

Đột nhiên Thẩm Thiên Trường cảm thấy bản thân mình giống một tên đao phủ, bởi vì cô muốn tự tay phá hoại bức tranh mỹ nam ấy!

Cô bước đến chống một chân lên giường rồi cúi sát xuống người Lục Chi Cửu. Không ngờ Lục Chi Cửu lại thình lình mở mắt, hai người đối mặt với nhau, ánh mắt của anh sáng ngời như chứa đầy sao trời khiến Thẩm Thiên Trường nhìn đến ngẩn ngơ.

Trong giây phút đang yên lặng này, Lục Chi Cửu bất ngờ đưa tay kéo Thẩm Thiên Trường về phía mình, Thẩm Thiên Trường đứng không vững, lập tức ngã thẳng lên người anh, hơi thở của cô cũng vì thế mà bị anh xâm chiếm.

Nghĩ đến việc phải đến nhà họ Lục nên rốt cuộc lý trí của cô cũng chiếm thế thượng phong. Cô tìm được một khe hở, “bịch” một tiếng, Thẩm Thiên Trường từ trên giường “lăn” xuống dưới đất.

Thẩm Thiên Trường xoa xoa cái mông bị dập, nhìn thấy người đàn ông trên giường sắp cười đến nơi, lửa giận trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt.

“Lục Chi Cửu, em cắn chết anh, đồ gây họa!”

Vừa dứt lời, cô lập tức bò dậy nhảy thẳng lên người Lục Chi Cửu, nhưng anh lại dang hai tay ôm cô vào lòng, để mặc cho cô cắn lên mặt mình.

Cho đến khi khắp mặt khắp cổ Lục Chi Cửu toàn là dấu răng lớn nhỏ, Thẩm Thiên Trường mới buông anh ra. Nhìn khuôn mặt hoàn hảo ấy đầy những “dấu vết”, Thẩm Thiên Trường không khỏi đắc ý, xem anh còn có thể dùng khuôn mặt này đi hại người nữa hay không!
Bình Luận (0)
Comment