Thiên Trường Chi Cửu

Chương 192

Chưa được nửa tiếng, điện thoại của Tần Phong nhận được một tin nhắn, là Giang Mộ Tuyết gửi đến.

Tần Phong siết chặt điện thoại trong giây lát rồi đứng dậy: “Tôi đi trước đây, các cậu cứ tiếp tục nhé.”

“Cậu về sớm quá rồi đó.” Phùng Tiêu nhìn Tần Phong với vẻ mặt đầy bất mãn.

Tần Phong cười: “Tôi đã thanh toán rồi, hơn nữa, bây giờ tôi phải đi đón thỏ trắng…”

Phùng Tiêu nhìn nụ cười đó của Tần Phong, thật sự là chẳng khác nào một con sói xám.

***

Tần Phong đến hầm gửi xe rồi gửi tin nhắn cho Giang Mộ Tuyết.

Chỉ giây lát sau đã thấy Giang Mộ Tuyết đi từ trong thang máy ra, bước chân của cô hơi loạng choạng, hơn nữa phía sau lưng cô còn có Triệu Tuyên Nhân của Tập đoàn Lệ Nghiệp.

Phùng Tiêu híp mắt nhìn, đúng là âm hồn không tan.

Giang Mộ Tuyết vừa tìm xe của Tần Phong vừa đuổi Triệu Tuyên Nhân đi: “Giám đốc Triệu, tôi về với bạn trai tôi thật mà, anh không cần tiễn nữa đâu.”

Triệu Tuyên Nhân cho rằng đây chỉ là cái cớ của Giang Mộ Tuyết: “Cô Giang, một cô gái như cô về muộn như thế này không an toàn, hon nữa Giám đốc Tiết cũng đã nói với tôi là cô vẫn đang độc thân.”

Giang Mộ Tuyết hoàn toàn phản cảm với hành vi làm phiền của hắn, đang định lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đang bật đèn pha, ánh đèn chiếu lên người Giang Mộ Tuyết và Triệu Tuyên Nhân, khiến một kẻ có tật giật mình như Triệu Tuyên Nhân, vốn đang cố ý áp sát vào người Giang Mộ Tuyết cũng vô thức lùi về phía sau.

Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn về nơi phát ra ánh sáng, ánh sáng chói mắt khiến cô nhất thời không thể mở mắt. Cô đưa tay hơi che mắt lại mới nhìn thấy rõ người đàn ông đang đi về phía mình.

Cô mỉm cười, dứt khoát nói với Triệu Tuyên Nhân: “Giám đốc Triệu, bạn trai tôi đến rồi, tôi đi trước đây.”

Nói xong bèn đi thẳng về phía người đàn ông cao lớn ấy. Khi đến trước mặt Tần Phong, cô đưa tay khoác tay anh một cách rất tự nhiên. Hai người đi đến cạnh xe, Tần Phong mở cửa xe cho Giang Mộ Tuyết xong rồi mới quay về ghế lái tắt đèn pha đi, anh xoay vô lăng lái xe ra khỏi đó. ngontinhhay.com

Triệu Tuyên Nhân nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất thì lửa giận trong lòng bùng lên, Tiết Thái Vi kia lại dám chơi xỏ hắn!

Tần Phong lái xe về phía chung cư của Giang Mộ Tuyết. Hôm nay thành phố Vân đổ mưa rất lớn, tốc độ lái xe của Tần Phong chậm hơn bình thường.

Giang Mộ Tuyết nhìn cơn mưa bên ngoài cửa xe rồi lên tiếng: “Tần Phong, tôi vẫn quên không hỏi anh, anh sống ở đâu vậy?”

“Tiểu khu Ngân Hà.”

Giang Mộ Tuyết nghĩ một lát, cô phát hiện bản thân không rõ tiểu khu Ngân Hà nằm ở đâu, nhưng Tần Phong từng nói là thuận đường thì chắc cách nhà cô không xa lắm.

Đợi đến khi về đến tiểu khu của Giang Mộ Tuyết, Tần Phong lấy từ phía sau xe một chiếc ô cán dài rồi xuống xe bước qua che mưa cho Giang Mộ Tuyết. Hai người cùng nhau đi vào sảnh tòa nhà.

Giang Mộ Tuyết lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ra vào, đang định quẹt thẻ thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Phong: “Tiểu Tuyết, cẩn thận Tiết Thái Vi.”

Động tác trong tay Giang Mộ Tuyết hơi khựng lại, liên tưởng đến lần trước Tiết Thái Vi nhất quyết kéo cô đi xã giao, lại thêm biểu hiện trong buổi tối hôm nay của Triệu Tuyên Nhân, nếu cô vẫn không đoán ra ý đồ của Tiết Thái Vi thì cô thật sự hết thuốc chữa rồi. Nhưng cô cũng không trách Tiết Thái Vi, chỉ là nghề này trước giờ vẫn vậy, vì sự nghiệp mà không từ thủ đoạn không phải là chuyện nhục nhã gì, chỉ là từ nay về sau, ít nhất là cô có thể từ chối một cách thẳng thừng rồi.

“Tôi biết rồi Tần Phong, cảm ơn anh.” Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu nở nụ cười chân thành với Tần Phong.

Tần Phong nhìn cô quẹt thẻ, lúc cô chuẩn bị đi vào, anh chợt nói: “Tiểu Tuyết, bên ngoài mưa rất lớn, không định mời tôi vào nhà sao?”

Giang Mộ Tuyết sững người, cô nhìn cơn mưa ở bên ngoài, đúng là rất lớn.

“Tần Phong, thật ra tôi định cuối tháng này chuyển phòng, chuyển đến nhà mới xong thì tôi mời anh đến uống trà được không?”

Căn chung cư này thật sự quá bẩn, thậm chí không cả có tư cách tiếp đón bạn của cô.

Nếu không phải muốn đợi đến cuối tháng chủ nhà đến trả tiền đặt cọc, cứ nghĩ đến buổi tối Trịnh Kỳ ngoại tình là cô đã muốn chuyển đi ngay rồi.

Tần Phong nhìn vào mắt Giang Mộ Tuyết với vẻ chờ mong: “Được, đến lúc đó tôi sẽ đến chuyển nhà giúp cô.”

Mãi cho đến khi vào thang máy Giang Mộ Tuyết mới phản ứng lại, vừa rồi Tần Phong nói muốn đến giúp cô chuyển nhà sao?
Bình Luận (0)
Comment